Đăng vào: 12 tháng trước
Hôm sau Diệp Noãn diễn rất sớm, cô còn phải nhắc lại ba giờ rời gường chuẩn bị hóa trang. Trang phục cũng đã mặc thử, một bộ đạo bào màu trắng, không có bất kỳ hoa văn nào, ngoại trừ bên hông có yêu tua màu tím, cũng không còn bất kì đồ trang sức nào. Bộ đồ diễn này nhìn qua rất đơn giản, nhưng mà trong ngoài mặc ba lớp đồ cũng rất phức tạp.
Sau khi mặc đồ tử tế là làm tóc, tóc Diệp Noãn vốn là tóc ngắn, mấy tháng nay đều không cắt nên có dài hơn một chút, nhưng mà để quay phim cổ trang thì vẫn không đủ, cứ quay bình thường, sau đó biên tập lại và phát hành sẽ làm kiểu tóc sau. Cũng may lần này không cần cắt tóc, lần sau làm kiểu tóc cũng dễ dàng hơn chút.
Cuối cùng mới là chính thức hóa trang, làn da của Diệp Noãn trang điểm cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Cho dù như vậy, đợi cô hoàn mỹ bước ra thì cũng đã muộn mười mấy phút.
“Lần sau nhanh lên chút.” Đạo diễn Khương Hạo không nhịn được nói.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ tranh thủ nhanh hơn chút.” Diệp Noãn chạy chậm đến trước máy quay phim.
Hôm nay cô diễn cùng Tô Giản, Tô Giản đương nhiên sẽ không nói gì cô, hắn đi tới trước mặt, tán dương: “Em như vậy thật đẹp, em thật sự rất hợp với màu trắng.”
Diệp Noãn buông rũ mắt: “Cám ơn.”
Tô Giản mặc trên người cũng là loại đạo bào như Diệp Noãn, chỉ là cổ tay áo của nam nhỏ hơn một chút. Hắn thật ra cũng rất thích hợp với màu trắng, nhưng mà đương nhiên là Diệp Noãn sẽ không nói ra.
Cảnh đầu tiên giữa bọn họ là Tô Giản đóng vai Viên Chẩn nhận được chỉ lệnh của đế quân đến cùng Diệp Noãn trong vai Tử Yên tạm biệt.
Tử Yên đứng bên hồ sen thưởng thức hoa, Viên Chẩn từ xa trông thấy nàng, sau đó đi tới, vô cùng đơn giản tạo thành cảnh diễn.
Lúc này đang là mùa hoa sen nở rộ, trong bồn dùng một ít băng khô, khói trắng lượn lờ, nhìn qua có chút như tiên cảnh. Diệp Noãn ngồi nghiêng ở bên hồ, chuyên tâm nhìn chằm chằm một đóa sen trắng nở rộ, giống như đang ngắm hoa, lại giống như cõi lòng đầy tâm sự. Ánh mắt nhìn thẳng vào một điểm, cô diễn cảnh này thực dễ dàng.
Tiếp theo đến phiên Tô Giản, hắn ngẩng đầu, nhìn đến bóng dáng trắng của Diệp Noãn, nhìn không được liền ngẩn ngơ.
Khương Hạo không lưu tình chút nào la to: “Tiểu Tô, ngày hôm qua ngủ không ngon sao? Ngẩn người cái gì?”
“Xin lỗi, xin lỗi,” Tô Giản phục hồi lại, “Lại một lần nữa, lại một lần.”
Hoàn hảo, lần sau liền thuận lợi thông qua.
Sau đó là cảnh hai người diễn cùng nhau.
Tô Giản đi qua, tùy tiện ngồi bên cạnh Diệp Noãn: “Mấy ngày trước nàng bảo không muốn nhìn thấy ta, lần này có thể coi như đúng mong muốn của nàng, ngày mai ta liền hạ phàm rồi.”
Diệp Noãn đóng vai Tử Yên đang có tâm sự bị hắn cắt ngang, con mắt uyển chuyển nhìn qua hướng hắn, lại cũng không phải nhìn hắn, làm bộ dáng không để ý: “Cũng tốt, hạ phàm làm cái gì?”
Tô Giản tỏ vẻ không sao sửa sang vạt áo: “Cổng phong ấn giữa nhân giới và địa giới bị phá, đế quân lệnh cho ta xuống hạ giới xem xét ngọn nguồn, bảo vệ hòa bình nhân giới… Ha ha, quả nhiên thời điểm mấu chốt vẫn là dùng đến ta.”
“Cái gì?” Diệp Noãn rốt cuộc lại bất chấp che dấu tâm tình, cô quay đầu một chút nhìn hắn, “Vậy thời điểm nào chàng mới có thể trở về?”
Đúng ra Tô Giản nói tiếp lịch bản là “Nàng không phải không nghĩ đến nhìn thấy ta sao, vậy ta liền không trở lại,” dùng ngữ khí đùa giỡn nói ra. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Diệp Noãn tràn đầy lo lắng, hắn không nói được.
“Cắt!” Khương Hạo giơ loa, “Từ câu kia của Diệp Noãn, diễn lại lần nữa.”
Mấy năm nay dòng phim thần tượng thịnh hành, bộ phim “Ngàn Năm Chi Luyến” này chẳng qua cũng là phim thần tượng khoát áo tiên hiệp. Diệp Noãn cảm thấy, phim thần tượng không cần kỹ thuật diễn của ảnh hậu, cho nên từ ban đầu cô liền không dùng toàn lực. Có điều lúc này nhìn biểu hiện của Tô Giản, cô lại yên lặng săn sóc, giảm vài phần lực. Diễn lúc lo lắng, cô chỉ nhăn chân mày để diễn tả cảm xúc, nội dung trong ánh mắt giảm bớt chút.
Cảnh diễn này bắt đầu lại lần nữa.
“Vậy thời điểm nào chàng mới có thể trở về?”
“Nàng không phải không nghĩ đến nhìn thấy ta sao, vậy ta liền không trở lại,” dùng ngữ khí đùa giỡn nói ra. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Diệp Noãn tràn đầy lo lắng, hắn không nói được.
“Cắt!” Khương Hạo giơ loa, “Từ câu kia của Diệp Noãn, diễn lại lần nữa.”
Mấy năm nay dòng phim thần tượng thịnh hành, bộ phim “Ngàn Năm Chi Luyến” này chẳng qua cũng là phim thần tượng khoát áo tiên hiệp. Diệp Noãn cảm thấy, phim thần tượng không cần kỹ thuật diễn của ảnh hậu, cho nên từ ban đầu cô liền không dùng toàn lực. Có điều lúc này nhìn biểu hiện của Tô Giản, cô lại yên lặng săn sóc, giảm vài phần lực. Diễn lúc lo lắng, cô chỉ nhăn chân mày để diễn tả cảm xúc, nội dung trong ánh mắt giảm bớt chút.
Cảnh diễn này bắt đầu lại lần nữa.
“Vậy thời điểm nào chàng mới có thể trở về?”
“Nàng không phải không nghĩ đến nhìn thấy ta sao, vậy ta liền không trở lại.”
“Chàng…” Đúng ra Tử Yên nhất định sẽ theo lời nói của Viên Chẩn nói hắn vài câu, hiện tại lại nói không ra lời. Nàng lo lắng nhìn hắn, sau đó quay mặt đi, “Chàng không cần nói lung tung!”
Lúc này Tô Giản hẳn là đuổi tới nhìn biểu tình của Diệp Noãn, sau đó chê cười nàng: “Ôi, Ngọc Hạnh tinh quân, nàng sẽ không phải là lo lắng cho ta chứ?”
Nhưng mà Tô Giản lại bị kẹt trong lúc này.
Kỳ thật kỹ thuật diễn của Tô Giản cũng không kém, có điều nhất thời hắn không phân chia được giữa đóng phim và đời thực, bình thường Diệp Noãn đều đối với hắn lạnh như băng, thời điểm diễn nhìn thấy cô nhiều cảm xúc như vậy, hắn liền khó khống chế chính mình. Cho nên chỉ có cảnh diễn vô cùng đơn giản hắn lại lắp ba lắp bắp, không ngừng nói sai.
Mã Thụy Tiệp cùng Hồ Cự dựa theo thời gian được thông báo mà tới, đến hiện trường nhìn, liền hiểu rõ phải đợi một chút nữa mới đến phiên bọn họ.
Bên cạnh, Đàm Phượng nhìn đã có chút khó chịu, vụng trộm hỏi Hướng Phân: “Chị, tên mặt trắng nhỏ này đến cuối cùng là có thể diễn hay không?”
Hướng Phân liếc cô một cái: “Nói ít lại.”
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh, trang phục kín gió, toàn thân Diệp Noãn khó chịu, cô đã cảm thấy mệt mỏi. Đương nhiên, với địa vị cô bây giờ cũng không được tỏ ra khó chịu. Chỉ là tâm tình cô đã có chút không tốt, cảm xúc cũng không ổn định, khúc sau thậm chí với mấy lời kịch đơn giản cũng phạm sai lầm cơ bản.
“Hai người các ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Khương Hạo vô lực khoát tay, “Thợ tạo hình, trang điểm lại cho Diệp Noãn.” Đương nhiên hắn biết lỗi là do Tô Giản, nhưng hắn cũng không dám nổi giận với vị tiểu gia kia.
“Kém cỏi như vậy, cuối cùng là diễn được hay không!” Diệp Noãn đi ngang qua Mã Thụy Tiệp thì nghe thấy cô ta nói như vậy. Nhưng mà cô cũng không biết được những lời này có phải là nói cô hay không, cô cũng chẳng còn sức mà nhìn cô ta.
Diệp Noãn vừa ngồi xuống, Đàm Phượng liền đem nước uống đến, sau đó giúp cô lau mồ hôi trên trán. Thợ tạo hình nhanh chóng chỉnh sửa dung nhan cho cô. Cuối cùng Tô Giản cũng đi tới, vô cùng xin lỗi: “Đều là do anh…”
“Đừng nói gì nữa,” Diệp Noãn ngẩng đầu nhìn hắn, “Đợi chút nữa diễn thật tốt.”
Nếu không diễn thật tốt thì giải thích như thế nào cũng là vô dụng.
Kết thúc diễn, đối với mình lại lạnh như băng, Tô Giản thất thần nhìn cô, nếu bình thường cô có nhiều sắc mặt với hắn một chút, hắn cũng không đến mức trong lúc diễn động một cái liền không nói được.
Lại là ánh mắt như vậy! Vẻ mặt của hắn làm Diệp Noãn thực sự nổi giận, cô không biết lúc mới vào nghề thì ra Tô Giản lại không có ý thức trách nhiệm như vậy. Quay phim là toàn đội hợp tác, dù cô làm lại tốt, Tô Giản vẫn có sai lầm thì cũng phí công. Hơn nữa Tô Giản cũng không phải làm không tốt, chỉ là không để trong lòng.
Nếu kiếp trước cô gặp kiểu hợp tác như vậy thì đã sớm bảo hắn tránh càng xa càng tốt.
Diệp Noãn đứng lên, bước tới gần Tô Giản, hỏi hắn ba vấn đề: “Anh có thể diễn hay không? Có ý thức trách nhiệm hay không? Tô Giản, anh bước vào giới này chỉ là để vui đùa sao?”
Cô tuy rằng bực mình, nhưng vẫn còn cố kị thanh danh của Tô Giản, cho nên giọng nói vô cùng thấp. Mọi người chỉ nhìn thấy cô vẻ mặt nghiêm túc đang nói gì đó với Tô Giản, lại không biết rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì.
Mà Tô Giản lại nghe rõ ràng là cô đang tức giận. Vừa rồi cô vẫn rất bình tĩnh, sao bỗng nhiên lại nổi giận? Tô Giản có chút kích động, lắp bắp nói: “Anh, anh không phải vui đùa…”
“Vậy hóa ra là không có cách nào diễn cùng với tôi? Bằng không hiện tại anh liền nói đạo diễn đổi người, lúc này mới cảnh đầu tiên, vẫn còn kịp.”
“Đừng,” hắn làm sao đem đổi cô được, “Em đừng nóng giận, chút nữa anh nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Diệp Noãn lười để ý đến hắn, trợn trắng mắt nhìn hắn, dẫn đầu đi đến chỗ diễn.
Lửa giận của cô vẫn có chút tác dụng, mấy cảnh diễn tiếp bọn họ tương đối thuận lợi, liền kết thúc.
Bị hai người họ phá đám, tiến độ quay hôm nay có chậm một chút. Cũng may hai người vừa tách ra, diễn xuất đều bình thường.
Cảnh tiếp theo là Diệp Noãn đi cầu đế quân phái cô hạ phàm, Hồ Cự đóng vai Quách Dã không yên lòng, muốn cùng đi chung.
Lý Vĩnh Bình đóng vai đế quân là diễn viên kì cựu của phái thực lực, mà Hồ Cự, diện mạo trong đám minh tinh cũng xem như là phổ thông, kỹ thuật diễn cũng bình thường, tuy rằng không quá xuất sắc, nhưng cũng không phạm sai lầm. Dù cho chỉ là tiêu chuẩn như vậy cũng làm cho Diệp Noãn đấy lên hi vọng đối với giới giải trí hiện tại. Trong giới này còn có diễn viên nghiêm túc diễn xuất nha! Những lời này quả thực là phiến diện, không có đạo lý, nhưng cô tin tưởng là do vừa rồi đã bị Tô Giản làm cho hao mòn hết rồi.
Buổi tối sau khi rửa mặt, Diệp Noãn tê liệt ngã xuống gường. Đàm Phượng không khỏi lắc đầu than thở: “A Noãn, hôm nay tớ xem như là hiểu ra, làm diễn viên cũng không dễ dàng gì, hôm nay cậu cực khổ rồi.”
Diệp Noãn ừ một tiếng: “Vậy cậu cũng cố gắng thêm chút, nhanh chóng lấy được chứng nhận người đại diện đi.”
Đàm Phượng ghét nhất là đi thi, nghe lời của cô thì ai nha một tiếng: “Đợi cậu diễn xong bộ phim này thì tớ liền đi thi.”
Diệp Noãn mơ mơ màng màng nhắm mắt, lại nghe thấy Đàm Phượng hỏi: “Cậu nói xem, buổi sáng hôm nay tiểu bạch kiểm bị sai liên tục, có phải là vì cậu cự tuyệt hắn nên cố ý trả thù không?”
Cô ấy phỏng đoán thật có ý, Diệp Noãn khẽ cười nói: “Không đâu, hắn không phải loại người như vậy.”
“Biết người biết mặt không biết lòng.” Đàm Phượng hừ một tiếng, tức giận nói, “Hôm nay tớ nghe được trong đoàn có người nói cậu là bình hoa, không diễn được, thật là nói hưu nói vượn, bọn họ bị mù nên mới không nhìn ra tiểu bạch kiểm kia liên lụy đến cậu sao?”
Lúc này Diệp Noãn không có trả lời lại.
“A Noãn,” Đàm Phượng đợi một hổi, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Lại nghe được tiếng hít thở đều đều từ bên kia truyền sang.
Con nhỏ này, ngủ rồi sao.
End chapter 13.