Đăng vào: 11 tháng trước
Đường phố lúc này vô cùng đông đúc, không khí cũng vì vậy mà trở nên ồn ã. Những loại phương tiện giao thông ma sát trên mặt đường mà chạy, phát ra âm thanh động cơ. Trên vỉa hè, nhiều người đi bộ qua lại thì thầm to nhỏ với nhau. Bên phố là một người phụ nữ rao bán trái cây, tiếng rao thánh thoát khiến người khác chú ý. Hoài Trông hòa vào dòng người xa lạ kia, trên tay cầm cuốn tập, mắt chăm chú vào nó. Cậu cũng không quá quan tâm đến xung quanh, tất cả so với cậu hình như chẳng có liên quan gì. Nó có ra sao, như thế nào đều không có ảnh hưởng đến cậu.
Đèn giao thông trên đường đã là đèn đỏ, những chiếc xe trên đường đồng loạt dừng lại. Người đi bộ nhanh chóng giẫm chân lên những vạch trắng mà đi qua đường. Lúc Hoài Trông đang định đi qua thì chứng kiến được một hình ảnh mà cậu chưa bao giờ được thấy. Trước cậu một khoảng cách không xa có một nam thanh niên đang dẫn một bà cụ qua đường. Hình ảnh này khiến cho cậu kinh ngạc không ít. Trước giờ thầy cô luôn bảo khi ra đường thấy người khác gặp nạn phải ra tay giúp đỡ, chẳng hạn như giúp đỡ cụ già qua đường, nhặt được ví tiền trả lại cho người khác… Cậu học được những kiến thức này nhưng bản thân cậu chưa bao giờ thực hành. Cậu cười nhạo chính mình, lại không ngừng thầm khen ngợi người thanh niên có nghĩa cử cao đẹp đó.
Cậu hoàn toàn dời mắt khỏi cuốn tập, dồn tất cả lực chú ý lên chàng thanh niên kia. Thông qua những cử chỉ của anh ta, Hoài Trông có thể kết luận rằng hành động của anh ấy xuất phát từ đáy lòng. Cậu lại nhìn sang bà cụ. Một bà cụ lưng hơi khom, tay chân run rẩy, tay phải chống gậy dò đường. Nhìn dáng vẻ và bộ quần áo đầy những chỗ chấp vá, trong lòng Hoài Trông có một chút thương xót. Cậu nhanh chóng chạy lên phía trước. Lúc cậu đuổi kịp hai người bọn họ cũng là lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe cộ lại bắt đầu lưu thông.
“Chờ một chút!”
Chàng thanh niên và bà cụ ý thức hình như là đang nói với mình, cả hai dừng lại. Hoài Trông tiến lên trước mặt bà cụ. Cậu lấy trong cặp ra một cái hộp, hai tay đưa trước mặt bà cụ: “Bà ơi, bà chưa ăn cơm trưa phải không?”
Bà cụ yếu ớt trả lời: “Sao cháu biết?”
Hoài Trông cười, nụ cười thân thiện: “Vậy thì cháu biếu bà hộp cơm này. Đây là những món mẹ cháu làm, ngon lắm đó ạ.”
Bà cụ đẩy hộp cơm trở lại: “Không được. Bà mà ăn thì con lấy gì mà ăn.”
Hoài Trông đặt hộp cơm vào trong tay của bà cụ, bà cụ cầm lấy. Cậu nói: “Không sao đâu ạ, cháu có tiền, một chút nữa cháu sẽ đi mua gì đó ăn lót dạ. Bà nhận lấy thảo đi ạ...” Hoài Trông nói chuyện với bà cụ, cũng không để ý tới người thanh niên bên cạnh đang không ngừng nhìn mình.
“Nhưng…” Bà cụ thoáng do dự. Bà ôm bụng đang cồn cào của mình, đầy cảm động nói: “Hôm nay bà thật là may mắn, được hai người tốt bụng giúp đỡ. Thật là cảm ơn hai cháu.”
“Dạ, không có gì đâu ạ. Bà ăn cơm ngon miệng nha bà, bây giờ con đi học phụ đạo đây. Bà gáng giữ gìn sức khỏe nha bà. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Nói xong, Hoài Trông vẫy tay từ biệt bà cụ, lưu lại một nụ cười rồi đi tiếp về phía trước.
Người thanh niên đăm chiêu nhìn dáng vẻ của Hoài Trông mấy giây, sau đó nói với bà cụ: “Nhà của bà ở đâu? Để cháu đưa bà về.”
“Thôi không cần đâu cháu, bà đã phiền cháu rồi. Nhà ta ở gần đây lắm, đi một chút là tới. Ta sống có một mình…” Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Hoài Trông không còn tâm trạng học bài nữa, cậu dẹp hẳn cuốn tập vào trong cặp. Trong đầu cậu lúc này đều là những hình ảnh khi nãy. Cậu có chút cảm thấy vui vẻ, hôm nay mình đã làm được một việc tốt rồi. Cậu cũng có một chút tiếc nuối. Ban nãy không biết tại cậu sao lại quên chào hỏi chàng trai tốt bụng kia, thậm chí ngay cả nhìn cậu cũng không nhìn một cái. Trên đời này người tốt rất ít, muốn gặp được cũng rất khó, bỏ qua cơ hội lần này thật là đáng tiếc, không biết khi nào mới gặp được một người tốt bụng như vậy nữa.
Cậu đang chìm trong suy nghĩ thì có một tiếng kêu từ phía sau: “Này cậu bé con rùa kia.”
Hoài Trông chắc chắn biết là người đó đang gọi mình. Cậu đứng lại, để cho người đó chạy lên. Nam thanh niên nhìn vào chiếc cặp sau lưng của Hoài Trông: “Cặp của nhóc dễ thương đấy!”
Được khen như thế Hoài Trông không sai một chút nào chính là rất thích. Đây là chiếc cặp cậu tự thiết kế và nhờ thợ làm. Nó có hình dạng của một con rùa, màu xanh lục và xám, rất nổi bật. Cậu mỉm cười: “Thật sao? Cảm ơn anh nhiều. Nhưng mà anh là ai? Sao lại gọi em là nhóc? Chẳng phải từ nhóc chỉ dành cho những đứa trẻ thôi sao?” Hoài Trông có chút thắc mắc.
Nam thanh niên khựng lại: “Em không phải đứa trẻ à? Từ này hoàn toàn hợp để sử dụng.”
Hoài Trông cảm thấy cũng có lý: “Anh nói cũng phải. Nhưng vài năm nữa thôi, em không còn là nhóc con nữa.” Trong mắt của cậu tràn đầy mong đợi tương lai.
“Thích làm người lớn như vậy sao?”
“Một chút. Đúng rồi, anh là ai? Có chuyện gì không ạ?” Hoài Trông vẫn không quên vấn đề chính.
Nam thanh niên đưa cho cậu cái hộp: “Bà cụ nhờ anh trả lại cho em.”
“Sao ạ?” Hóa ra anh ấy chính là chàng trai tốt bụng khi nãy. Lúc này cậu mới thật sự để ý đến anh trai đang nói chuyện với mình. Cậu cảm thấy như đang đi lạc vào trong một bộ phim ngôn tình Trung Quốc, mà đối phương chính là một soái ca trong truyền thuyết. Từng đường nét trên khuôn mặt ấy thật là anh tuấn, hòa hợp với nhau thật hoàn mĩ. Nổi bật nhất có lẽ chính là sống mũi thẳng tắp ở giữa và má lúm đồng tiền sâu hoắm ở hai bên. Làn da không gọi là trắng lắm nhưng cũng không được gọi là đen đầy nét phong trần. Kiểu tóc Hàn Quốc càng tôn lên gương mặt đẹp trai không tì vết. Hoài Trông thật sự rất nghi ngờ, người đứng trước mặt mình có phải là một bức tượng kiệt tác do một người nghệ sĩ điêu khắc tài ba tạo nên hay không, sao lại đẹp đến thế kia?! Những chàng hot boy đang nổi tiếng cũng không sánh bằng, chắc chắn không thể sánh bằng! Cậu lại cảm thấy gương mặt này có chút quen quen, hình như cậu đã gặp ở đâu đó rồi. Hiện tại Hoài Trông đang hoàn toàn chết lặng trước vẻ đẹp của anh thanh niên.
“Nhóc!”
Tiếng kêu của chàng trai mang Hoài Trông hoàn hồn trở lại nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Ngay cả giọng nói cũng rất bắt tai.”
Câu nói vu vơ có chút ngớ ngẩn của Hoài Trông đã bị chàng thanh niên nghe thấy, không tránh khỏi khó hiểu: “Sao vậy? Anh mới vừa nói là bà cụ nhờ anh trả lại em cái hộp cơm này.”
Hoài Trông cầm lấy hộp cơm: “Khi nãy em quên nói bà không cần phải trả lại. Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy!” Câu cuối có rất nhiều ẩn ý trong đó.
“Em cũng rất tốt, còn biết nhường phần cơm của mình cho người khác. Hay là anh dẫn em đi ăn cơm nhé!”
Hoài Trông từ chối: “Không cần đâu anh. Giúp người khác là một niềm vui mà. Hơn nữa em còn trẻ, sức chịu đựng hẳn tốt hơn một người đã lớn tuổi như bà.” Cậu khựng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Anh vừa đẹp trai lại còn tốt bụng nữa.” Hoài Trông vừa nói ra câu này xong, trong lòng thật sự trách bản thân, muốn thu hồi câu nói này ngay lập tức.
“Em nói sao?”
Vẻ mặt của anh thanh niên càng khiến cho Hoài Trông xấu hổ hơn, cách tốt nhất bây giờ là bỏ chạy, nếu không không biết mình sẽ còn làm những chuyện gì đáng xấu hổ nữa. Cậu đi lùi, vẫy tay với anh thanh niên: “Dạ cũng đã sắp trễ giờ rồi, em phải đi đây, tạm biệt anh nhé.”
Không đợi chờ câu trả lời, Hoài Trông quay người, dùng hết sức lực chạy về phía trước. Chạy chưa được vài bước cậu liền vấp phải một cái bánh xe bị hư bị vứt ở trên đường, may mắn không té, nhưng ở mũi bàn chân lại cảm thấy có hơi đau đớn. Cậu thầm than sao lại xui xẻo đến thế kia, thật là xấu hổ với anh ấy!!
Muốn chạy khỏi thế giới của một người và về lại thế giới của chính mình, nào biết rằng thế giới của mình từ lâu đã là thuộc địa của người đó.
“Em…” Chàng thanh niên muốn hỏi câu gì đó nhưng lại thôi, anh đưa tay vẫy chào Hoài Trông: “Nhóc con, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Câu nói có chút nặng nề, tựa như một sự nuối tiếc. Đôi mắt của anh lại đăm chiêu nhìn chiếc cặp con rùa và dáng vẻ vội vàng của cậu nhóc phía trước đang ngày một xa. Giống, rất giống, từ khuôn mặt cho đến tính cách, cả giọng nói. Chẳng lẽ trên đời này có sự trùng hợp người với người thật sao? Vốn còn muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng anh lại không có dũng khí để nói ra. Anh sợ, nếu như cậu nhóc này không phải là người anh cần tìm, như vậy không phải là rất bi thương sao? Hy vọng quá nhiều sẽ nhận lấy thất vọng gấp vạn lần.
Hoài Trông chạy ở phía trước vẫn nghe thấy chàng thanh niên đẹp trai kia nói gì. Mới gặp đã gọi mình là nhóc con? Có quá thân thiết rồi không? Còn bắt chướt mình nói có duyên sẽ gặp lại! Cậu đang rất muốn trách móc anh ta, nhưng càng muốn lại càng không tìm được lí do chính đáng. Có lẽ cậu không để ý đến một vật thể nơi ngực trái của mình, nó đang không ngừng co bóp mãnh liệt.