Chương 17: Đẹp trai cũng biết ghen (2)

Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày mới của Hoài Trông mở đầu bằng một tin nhắn đến từ Phương Nam.

[Đêm qua nhóc có giữ đúng lời hứa không?]

Hoài Trông nhìn sang Phước Đức vẫn còn đang nằm ngủ say, mới trả lời tin nhắn.

[Có nha!]

Cậu đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong, lúc nhìn mình trong gương mới thở dài một cái. Từ khi quen biết Phương Nam tới giờ hiếm có đêm nào cậu đi ngủ mà trong đầu không có hình ảnh của Phương Nam. Chuyện đêm qua càng khiến cậu khó ngủ hơn. Thầy ấy rốt cục là quá thân thiết một cách vô tư nên mới có những hành động gần gũi như vậy mới mình sao? Hay là do mình quá đa tình rồi. Cậu nghĩ làm sao cũng thấy là hai cái lí do này bổ sung cho nhau.

Ăn sáng xong, cậu định dẫn xe đạp ra đến trường thì Phước Đức nói: “Để hôm nay anh đưa em đi học. Anh cũng muốn tham quan trường em một chút.”

Hoài Trông nghe đề nghị như vậy cũng liền cao hứng: “Vậy được, em cũng muốn giới thiệu cho anh hai người bạn tốt của em.”

“Là nam hay nữ?”

“Một nam một nữ.”

“Có đẹp không? Trường anh đi đâu cũng nghe mùi trai với trai, khó chịu gần chết. Thỉnh thoảng mới gặp được một cô nữ, nhưng em biết đấy, những cô gái theo thể thao thì…” Anh thất vọng nói không hết câu.

Hoài Trông mỉm cười: “Anh chưa có ghệ là vì lí do này sao?”

“Vậy em có ghệ chưa?”

“Đương nhiên là chưa. Đẹp trai phong độ như em thì muốn có khi nào chẳng được. Ra đường chỉ cần dùng một ánh mắt là hốt hồn được biết bao nhiêu cô.”

“Nhưng mà bây giờ em vẫn đang ế.”

“Ế gì chứ, chẳng qua là em chưa muốn có thôi.”

“Nhưng em không tranh thủ thì sau này phải cạnh tranh lắm đó. Nghe nói mấy năm tới nam nhiều hơn nữ. Xem ra sẽ rất quyết liệt.”

Hoài Trông ngồi đằng sau xe máy, vẫn là thói quen cũ: dò bài. Nhưng lúc này cũng một bên học một bên trò chuyện phiếm, phối hợp rất nhịp nhàng: “Tại sao anh không nghĩ theo chiều hướng tích cực chứ. Bọn họ sẽ giành giật chứ không phải chúng ta.”

Phước Đức đang chạy xe, gió thổi bay vạt áo khoác của anh, hơi nghiêng đầu ra sau: “Làm gì có! Tụi chúng sẽ nhiều cơ hội lựa chọn hơn. Còn chúng ta thì không.”

“Nếu hết con gái để cưới, vậy thì chọn con trai đi. Em thấy anh như thế này rất thu hút con trai lẫn con gái. Ha ha.” Hoài Trông cũng suy nghĩ đơn giản mà chọc Phước Đức. Anh cũng bật cười: “Phải không? Nhưng mà anh thích con gái. Kiểu như em anh thấy mới thực sự thu hút con trai đó.”

Hoài Trông mặt đỏ bừng, đọc nhầm chữ này sang chữ kìa, lúng túng: “Làm gì có.”

“Sao thế?” Phước Đức thấy có gì đó không bình thường.

“Anh lo chạy xe đi!”

Rốt cục hai người bọn họ cũng tới được trường. Hoài Trông vừa bước xuống xe liền không hẹn mà gặp được Bé Thơ và Đức Hải cũng vừa chạy tới. Hoài Trông niềm nở: “Xin chào người đẹp và quái vật!” Ở đâu ra câu chào này đấy?!

Bé Thơ sớm tập trung chú ý lên Phước Đức. Phước Đức cũng tương tự, nói: “Cô này là bạn em sao? Trông xinh đó chứ!” Rồi nở một nụ cười với Bé Thơ: “Chào em, anh xin tự giới thiệu, anh là anh trai của Hoài Trông, tên Phước Đức.”

Đức Hải trong lòng hừng hực lửa khi nhìn thấy hai người cười nói với nhau, nhưng bên ngoài lại như sóng yên biển lặng hỏi Hoài Trông: “Đây là người anh cậu vẫn thường nói sao?”

Phước Đức thay Hoài Trông trả lời: “Thì ra em ấy có kể về anh cho các em nghe. Ây cha, nhìn tướng tá cậu này cũng được phết, em có tập gym à?”

Đức Hải vẫn trưng ra khuôn mặt thân thiết: “Dạ không, em thường hay chơi thể thao thôi.”

“Vậy tốt nghiệp xong có định đi theo thể thao luôn không? Anh là đàn anh sẽ dìu dắt đàn em như em.”

“Dạ em chưa tính nữa.” Tôi đây cần anh dìu dắt sao? Đức Hải kiềm nén khó chịu trong lòng, nói: “Ha làm hôm nào chúng ta thi đấu thử một trận đi.” Để cho anh thấy được lợi hại.

Phước Đức mặc dù kinh ngạc nhưng lại rất cao hứng, ra vẻ trưởng bối vỗ vai vai Đức Hải: “Thằng nhóc này được đó. Được, thi đấu một trận xem sao. Bơi đi, được chứ?”

Bé Thơ cũng chen vào: “Đức Hải, cậu không sợ thua sao? Đến khi đó tớ không thèm an ủi cậu đâu nhé!”

“Chưa thi sao biết được thua chứ! Tớ sẽ thắng cho cậu coi.” Đức Hải chắc nịch.

Bé Thơ không tin lắm: “Nếu cậu thua thì sao?”

“Tính gì cũng được. Còn nếu tớ thắng, thì cậu thế nào?”

“Tùy cậu.” Bé Thơ cũng không suy nghĩ, tùy tiện đưa ra một đáp án. Câu trả lời nằm ngoài dự liệu của Đức Hải khiến cậu phấn khích: “Đến khi đó không được nuốt lời, nếu không cậu sẽ ế tới già.”

“Tớ nói lời sẽ giữ lấy lời!” Bé Thơ khẳng định.

Đức Hải dùng cặp mắt tựa như trong suốt vô tận nhưng có rất nhiều mũi tên nhọn nhìn Phước Đức. Lần này anh đừng trách tôi vô tình!

Hoài Trông đứng ở một bên cảm nhận không khí chiến tranh giữa ba người bọn họ, lắc đầu. Tình tiết hai nam chính vì một cô gái mà anh sống tôi chết cũng có ngoài đời nữa sao? Cậu cũng muốn nói gì đó: “Được rồi, vậy hôm nào chúng ta tổ chức một cuộc thi bơi đi. Tớ cũng muốn tham gia. Vừa thi đấu vừa vui chơi, lại còn rèn luyện sức khỏe, nâng cao tình thân mến thương. Cậu thấy sao Thơ?”

“Vậy để tớ tập bơi.” Bé Thơ cũng hào hứng.

“Để anh dạy em bơi.” Phước Đức nói.

“Anh chắc cũng bận rồi. Để tớ dạy cậu cho, miễn phí luôn.” Đức Hải cố tình chắn ngang tầm nhìn của Phước Đức.

Khi mấy người bọn họ còn đang ồn ào thì xung quanh tiếng ồn có vẻ lớn hơn, đang càng lúc càng đến gần. Bọn họ tạm ngừng tranh cãi, tầm mắt tập trung vào đám đông đằng kia. Hoài Trông nhìn thấy trong đám đông các học sinh, Phương Nam mang theo khuôn mặt vô cảm xúc nhìn mình. Vẻ lạnh lùng ấy cậu không hề quen thuộc, đây chính là thứ mà các học sinh trong trường nói đây sao? Thật khiến cho người ta ngại đến gần.

Bằng cách nào đó, các nữ sinh vui vẻ rời đi, trên mặt có chút lưu luyến lại có chút mãn nguyện. Cũng bằng cách nào đó, trên tay thầy ấy có rất nhiều quà. Phương Nam tiến lại gần, không nói không rằng chuyển quà đưa cho Hoài Trông. Cậu chật vật mấy giây mới ôm gọn được. Còn định nói gì đó thì bị một màn trước mặt chặn lại. Phương Nam lấy từ trong cặp xách của mình ra vài quyển truyện Cô-nan, ném vào người Phước Đức. Phước Đức bất ngờ nhưng phản xạ kịp, bắt lại được.

“Hoài Trông, em mang giúp thầy mấy hộp quà này lên phòng giáo viên.” Nói xong bước đi, được vài bước thì quay đầu nhìn lại: “Ngay bây giờ.”

Hoài Trông cười gượng đi theo, bỏ lại ba người đứng ngơ ngác.

Hoài Trông đi đằng sau, Phương Nam đi đằng trước. Cậu thấy anh ấy bỏ hai tay trong túi quần, ngay cả dáng đi cũng bất phàm như thế. Cậu lại không giải thích được tại sao hôm nay anh ấy lại khác ngày thường như thế, lấy hết dũng cảm mới nói được: “Thầy, thầy, hôm nay, có chuyện gì không vui à?”

Phương Nam vẫn cứ đi, một chút mới dừng lại. Lúc này đã bớt lạnh lùng đi: “Nhóc về lớp đi.”

“Nhưng…”

“Tặng em.”

Hoài Trông muốn từ chối nhưng Phương Nam lại sớm đoán được: “Sau này mấy món quà này anh đều tặng lại cho nhóc.”

“Như vậy không tốt đâu. Em ngại quá. Nếu thầy không dùng thì thầy cũng đừng nhận.”

Phương Nam trực tiếp chuyển sang đề tài khác: “Cái tên đó là người đã ngủ cùng nhóc đêm qua?”

Hoài Trông gật đầu. Phương Nam nói nhỏ: “Hèn gì nhìn không ưa vào đâu nổi.”

Cậu nghe không được hỏi lại: “Thầy nói gì ạ?”

“Anh hỏi bọn em đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Hoài Trông có chút mỉm cười: “Bọn em đang dự định thi bơi đó thầy. Thầy tin được không, hai người con trai lúc nãy vì một cô gái mà thi đấu. Ngoài đời thực cũng có chuyện hai người giành một người thật sao? Thật trẻ con, đúng không thầy?” Cứ tự nhiên như thế, Hoài Trông đối với Phương Nam không có gì phòng bị, không có gì bí mật.

Phương Nam cau mày lại, đưa tay đặt lên chiếc cầm của Hoài Trông: “Anh cũng muốn tham gia!”

Cái gì thế này?! Thầy ấy thế mà cũng muốn tham gia!!