Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Đăng vào: 12 tháng trước
Cho dù Chân Nguyên Bạch có ngốc đi chăng nữa, thì cũng hơi hiểu ra rồi.
Tay cầm tăm bông của cậu run lên, cố gắng giữ bình tĩnh tránh đi tầm mắt của Thời Bất Phàm, trong lòng tràn ngập cảm giác khiếp sợ và nghi ngờ.
Đúng lúc này, bác sĩ của trường ăn cơm xong đã trở lại, Chân Nguyên Bạch tìm được lý do, giao Thời Bất Phàm cho bác sĩ rồi chạy ra ngoài.
Tinh thần cậu hoảng loạn chạy về phòng học, trong đầu không ngừng nhớ lại những lúc cậu với Thời Bất Phàm ở chung với nhau, vừa bừng tỉnh vừa hoảng sợ.
Tại sao Thời Bất Phàm lại biến thành thế này!!!
Sao cậu ta có thể thế!!!
Từ khi nào vậy?
Cậu ta bắt đầu từ khi nào... Có, có ý nghĩ như thế với mình chứ?
Lúc Thời Bất Phàm dán băng gạc vào lớp, mấy người Khâu Tinh lập tức đứng dậy, hét hét hò hò lại gần: "Thời Ca, cậu xảy ra chuyện gì đấy?"
"Lại là do mấy đứa của trường số 3 làm à?"
"Mẹ nó, nhân lúc cậu đi một mình mà đến gây rối! Hôm nay chúng ta chơi một trận lớn với bọn nó đi, chơi chết mấy tên nhóc đó!"
Chân Nguyên Bạch cúi thấp đầu, yên lặng nhìn sách vở của mình, Thời Bất Phàm đem chuyện lúc sáng kể cho bọn họ nghe, rồi đi tới phía sau cậu ngồi xuống.
Chân Nguyên Bạch lập tức vô cùng khẩn trương, trong giờ học cậu vẫn luôn chìm trong suy nghĩ không thể tin nổi của bản thân, phân tâm suốt, hơn nữa không chỉ một tiết học phân tâm, giáo viên thấy mấy tiết liền đều vậy không nhịn được báo lại cho Quý Diễm Bình.
Cả buổi sáng Chân Nguyên Bạch cũng không nói chuyện với Thời Bất Phàm, đối phương tìm cậu thì cậu cũng không biết trả lời thế nào, lúc thì không nói gì luôn, lúc lại ậm ừ cho qua, vẻ mặt luôn khó xử.
Thời Bất Phàm buồn cười, cảm thấy bọn họ đã hẹn hò rồi sao đối phương vẫn cứ ngại ngùng làm rùa đen làm gì?
Thực ra, lần trước lúc truyền giấy bị thầy Lương lấy được hắn còn nghĩ, có khi lúc trước Chân Nguyên Bạch nói bọn họ đã xác định quan hệ là nói dối hắn, nhìn cậu cả ngày cứ ấp a ấp úng, vẻ mặt như có tật giật mình, không dám hôn hắn, cũng không dám ôm hắn, không biết chừng là nhân lúc mình mất trí nhớ nên tiếp cận tăng yêu thích cũng nên. Hắn quyết định cho Chân Nguyên Bạch chút thời gian tiêu hóa niềm bất ngờ hạnh phúc này, từ đơn phương tự nhiên thành song phương đối với cậu cũng hơi kí.ch thích thật.
Tiết cuối cùng là của Quý Diễm Bình, cô nhìn thấy thần sắc của Chân Nguyên Bạch, cau mày rời khỏi phòng học, chần chừ sau đó gọi điện cho Chân Bình Tân, nói chuyện buổi sáng cho ông, còn tri kỷ nói: "Là thế này, tôi thấy trạng thái của em ấy không tốt lắm, có khi là bị chuyện buổi sáng dọa sợ rồi, anh có muốn đến trường đón em ấy về nghỉ ngơi không?"
Chân Bình Tân biết tính cách của Chân Nguyên Bạch nhút nhát, khả năng bị dọa là rất lớn, vội nhân lúc nghỉ trưa đến trường học, Quý Diễm Bình đặc biệt dặn dò: "Chuyện ngày hôm nay cũng không trách Chân Nguyên Bạch được, là do mấy đứa trẻ bên trường số 3 đến gây chuyện, lúc nói chuyện với em ấy, anh cẩn thận một tí, đừng quá gay gắt với em ấy."
Chân Bình Tân liên tục gật đầu nói cảm ơn: "Làm cô phải lo lắng rồi."
Nguyên Bạch ủ rũ ăn cơm trong nhà ăn, Tống Mặc đột nhiên kéo kéo cậu: "Kia là ba của cậu, đúng không?"
Chân Nguyên Bạch lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Chân Bình Tân thì đồng tử hơi co rút lại, ông vẫy tay với cậu, cậu lập tức đặt đũa xuống ra ngoài, Chân Bình Tân kéo cậu sang một bên, hỏi: "Con có bị thương ở đâu không?"
Chân Nguyên Bạch nhanh chóng lắc đầu.
Chân Bình Tân nhìn cậu từ đầu đến chân một lượt, thả lỏng tâm trạng nhưng sắc mặt vẫn khá xấu, nói: "Trạng thái hôm nay không tốt lắm, ba đưa con về nhà, nghỉ ngơi đi rồi đến trường."
Chân Nguyên Bạch vội nói: "Con không sao mà."
"Không bị gì, thì sao giáo viên lại nói lúc lên lớp con mất tập trung?"
Nghĩ đến việc ba mẹ bảo cậu tránh xa Thời Bất Phàm, lại nhớ đến tâm tư kia của Thời Bất Phàm với mình, Chân Nguyên Bạch cảm thấy hổ thẹn, biểu tình có tật giật mình của cậu làm Chân Bình Tân tức giận, may là ông nhớ giờ vẫn đang ở trường, lạnh lùng nói: "Nghỉ mấy tiết buổi chiều đi, về lớp lấy cặp, về cùng ba."
Ông không cho Chân Nguyên Bạch cơ hội từ chối, quay đầu đi luôn, Chân Nguyên Bạch thậm chí còn không kịp chào một câu, đành phải quay lại lớp lấy cặp lên xe về nhà.
Mặt Chân Bình Tân trầm như đáy biển vậy, đưa cậu về đến trước tiểu khu vẫn chưa yên tâm, vào trong nhà mới mở miệng: "Chiều nay con không được đi đâu cả, tự ngồi suy nghĩ đi, nếu hôm nay cục đá kia ném trúng con thì sao? Hôm nào con cũng đi cùng Thời Bất Phàm, nhưng nếu có người nhân lúc con đi một mình vây con thì sao? Nếu con không nghĩ được thì ngày mai không cần đi học nữa, ba trả tiền cho con đi học không phải để hôm nào cũng lo lo lắng lắng vì con!"
2
Chân Bình Tân nhìn giờ, không kịp ăn cơm trưa, đóng sầm cửa vội vã chạy về công ty.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Chân Nguyên Bạch ôm cặp sách ngồi im lặng, rầu rĩ về phòng mình ngã nằm lên giường. Cậu vùi đầu vào chăn, nhớ lại những chuyện sau khi Thời Bất Phàm mất trí nhớ, càng nghĩ càng đau đầu.
Cậu lăn qua lăn lại rồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì thất thần cảm thấy mình nên rửa mặt chuẩn bị cho buổi học buổi chiều, nhưng nhìn căn phòng quen thuộc, cậu chợt nhớ lại lời Chân bình Tân đã nói: "Nếu con không nghĩ được thì ngày mai không cần đi học nữa!"
Cậu thích đến trường, rất rất thích đi học, mọi người ngồi nghiêm chỉnh trong lớp tiếp thu tri thức, nghĩ mình cũng là một phần trong số người đó, sẽ có cảm giác vừa tự hào vừa thiêng liêng.
Nếu ngày mai cũng không được đi học... Chân Nguyên Bạch không khỏi cảm thấy tủi thân, cậu đã làm gì đâu, sao tự nhiên lại bị mang về nhà nhốt lại rồi? Dù biết ba cũng là vì tốt cho mình, nhưng lòng Chân Nguyên Bạch vẫn rất khó chịu.
Tiếng chuông cửa cắt ngang nỗi bi thương của cậu, cậu tưởng có ai trong nhà về lấy đồ, ngồi dậy đi ra mở cửa, không kịp phòng mà đối diện với đôi mắt quen thuộc, Thời Bất Phàm nghiêng đầu, nói: "Gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng không trả... Sao lại khóc rồi?"
Nước mắt của Chân Nguyên Bạch vừa ngừng rơi lại trào ra không ngừng, cậu rưng rưng nước mắt mím môi, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Cậu, cậu đến đây làm gì?"
"Đến thăm cậu." Thấy cậu có vẻ muốn đóng cửa, Thời Bất Phàm vội đưa chân vào chặn lại, hỏi cậu qua khe cửa: "Có chuyện gì vậy? Ba cậu đánh cậu à?"
"Còn nghiêm trọng hơn đánh tôi ấy." Nước mắt Chân Nguyên Bạch tuôn không ngừng, cậu buông tay nắm cửa, Thời Bất Phàm nhân cơ hội đi vào, lo lắng nói: "Nhà cậu xảy ra chuyện gì à?"
"Nhà cậu mới có chuyện ấy!" Chân Nguyên Bạch phản xạ có điều kiện giận dữ với hắn. Nói đến cùng, thì cũng là do Thời Bất Phàm nên cậu mới không được đi học, lòng Chân Nguyên Bạch tràn ngập oán giận với Thời Bất Phàm, càng nghĩ càng thấy Thời Bất Phàm đúng là tai họa, càng nghĩ càng thấy thật khổ, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, cậu tủi thân nói: "Hôm nay tôi không được đi học, tất cả là do cậu hại."
Thời Bất Phàm nói: "Có phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là không được đi học thôi không phải sao? Đúng lúc, tôi đưa cậu đi chơi giải sầu."
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn như nhìn quái vật, nói cho Thời Bất Phàm một tin buồn khác, cố tình lấy giọng điệu nghiêm trọng: "Có thể ngày mai tôi không được đi học đấy."
"Thế thì thật tốt." Thời Bất Phàm duỗi tay lau nước mắt cho cậu, nói: "Đừng khóc, ngày mai tôi đưa cậu đến công viên trò chơi, đền bù cho cậu."
Thời Bất Phàm đúng là không thể hiểu được đau khổ của cậu, Chân Nguyên Bạch vô cùng tuyệt vọng, cậu tức muốn hộc máu: "Ba tôi không cho tôi tiếp xúc với cậu nữa, rốt cuộc cậu có hiểu không!"
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng hiểu ra, hắn nhìn Chân Nguyên Bạch khóc đến đỏ cả mặt, hơi chững lại, nhẹ giọng nói: "Cậu là do, không muốn rời xa tôi à?"
2
"..." Chân Nguyên Bạch chết lặng luôn.
Tim Thời Bất Phàm đập hơi nhanh, hắn liếm liếm môi, hơi đau lòng, nhẹ giọng nói: "Sao chú ấy lại không cho tôi với cậu ở gần nhau?"
Chân Nguyên Bạch nghĩ đến chuyện này nước mắt lại dữ dội trào ra, cậu vừa cảm thấy ba mẹ kiểm soát việc kết bạn của bản thân là không tôn trọng mình, vừa cảm thấy sao Thời Bất Phàm không biết cố gắng gì hết, nhịn không được lên án hắn: "Ai bảo thành thích của cậu kém."
Thời Bất Phàm bất đắc dĩ: "Không phải bây giờ tôi bắt đầu chăm chỉ học tập rồi sao?"
Chân Nguyên Bạch cảm thấy cũng đúng, lại trách cứ: "Ba tôi thấy cậu hút thuốc."
"Từ giờ không hút nữa."
"Cậu còn đi đánh nhau."
"Từ giờ không đánh nhau nữa." Thời Bất Phàm lại giơ tay lau nước mắt cho cậu, nói: "Còn gì nữa không?"
1
Lông mi Chân Nguyên Bạch ướt nước, đôi mắt và khuôn mặt cũng vậy, mềm mềm mại mại nhìn Thời Bất Phàm, bởi vì câu trả lời không do dự của hắn mà hơi mơ hồ: "Thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Chân Nguyên Bạch mím môi, cậu thật ra cũng không muốn làm bạn với Thời Bất Phàm, vì Thời Bất Phàm có tâm tư kia với cậu nên cậu luôn muốn kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng thái độ của Thời Bất Phàm tốt thế, cậu lại không biết nói thế nào, Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói: "Vậy sao cậu còn chưa về đi học?"
"Thế thì bắt đầu từ ngày mai đi." Thời Bất Phàm kéo tay cậu, Chân Nguyên Bạch nhíu mày né tránh, oán giận nói: "Tôi biết ngay là cậu nói dối mà."
Nếu Thời Bất Phàm chăm chỉ học tập thì tốt rồi, nếu hắn cũng nghiện học tập như mình thì hắn sẽ không còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa.
Thời Bất Phàm đành rụt tay lại, nói: "Thế thì tôi quay lại lớp nhé? Cố gắng thi được hạng hai để ngồi cùng bàn với cậu."
Chân Nguyên Bạch không tin hắn có thể giành được hạng hai đâu, nói: "Được."
Thời Bất Phàm xoay người muốn rời đi, sau đó lại quay lại, chống tay lên bức tường phía sau Chân Nguyên Bạch khiến cậu lập tức khẩn trương nhìn lại, Thời Bất Phàm nhéo vành tai của mình, để một tay khác cũng chống lên, đem Chân Nguyên Bạch vây trong ngực mình hoàn toàn, "Cậu không định cổ vũ tôi à?"
Chân Nguyên Bạch chậm lại, nói: "Cố lên!"
Ai cmn thèm loại cổ vũ này chứ, Thời Bất Phàm lại gần hơn, chóp mũi suýt thì chạm vào nhau, thanh âm khàn khàn: "Cổ vũ thực tế tí đi, ví dụ như...."
Chân Nguyên Bạch ngồi xổm xuống, Thời Bất Phàm cúi đầu nghe thấy tiếng cậu ấp úng: "Là bạn của nhau, không, không làm mấy chuyện đấy đâu."
Thời Bất Phàm nghĩ cậu bị ba mẹ làm cho sợ hãi nên không dám thân thiết với hắn, hắn cũng ngồi xổm xuống nói: "Vậy hôm nay cho cậu nợ, chờ đến khi điểm của tôi tốt lên nha?"
Chân Nguyên Bạch thực sự muốn nói, cậu thích tôi hay không thì tôi cũng không thích cậu đâu, nhưng cậu không dám, cậu cúi đầu không nói gì, Thời Bất Phàm nghĩ cậu đồng ý, nói: "Vậy tôi đi đây."
Chân Nguyên Bạch gật đầu ngay, vành tai hơi đỏ lên.
Lại là bộ dạng thẹn thùng, sợ hãi này, đúng là làm người khác muốn bắt nạt mà.
Thời Bất Phàm luyến tiếc rời đi, hắn hơi chuyển mũi chân về phía Chân Nguyên Bạch, nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy giáo viên dạy tôi nhất định không hiểu, cậu cũng không đến trường, thế thì chiều nay tôi ở nhà với cậu, cậu giảng bài cho tôi được không?"
Còn không quên hứa hẹn: "Trước khi ba mẹ cậu về, tôi nhất định sẽ đi mà."
Hắn nói xong trái tim lại đập thình thịch một trận, cảm giác vô cùng k.ích thích.