Chương 10: Buổi tối đến nhà tôi làm bài tập đi

Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong sự cảnh giác của mọi người, Thời Bất Phàm từ từ mở miệng: "Em muốn ngồi cùng ân nhân của em."

Quý Diễm Bình ngay lập tức bị đánh cho choáng váng, "Em muốn ngồi cùng ai?"

Cả lớp tập trung nhìn khuôn mặt Thời Bất Phàm, đều thấy được khuôn mặt sững sờ của Chân Nguyên Bạch.

"Cùng Chân Nguyên Bạch ạ." Thời Bất Phàm thản nhiên nói: "Em muốn ngồi cùng bàn cậu ấy, sau này bọn em cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau."

Lại còn giúp đỡ lẫn nhau, Quý Diễm Bình tức giận nhưng vẫn cười: "Muốn ngồi cùng bàn với Chân Nguyên Bạch cũng được thôi, tự dựa vào bản lĩnh của bản thân đi."

Vậy là xem như bị từ chối, Quý Diễm Bình xoay người quay về bục giảng, Thời Bất Phàm trầm tư một lát, sau đó kéo ghế đứng lên.

Tống Mặc đột nhiên cảm thấy da thịt căng ra, da đầu tê dại.

Quý Diễm Bình cũng thấy, cô sợ Thời Bất Phàm lại gây chuyện, vội vàng quát lớn: "Thời Bất Phàm, em định làm gì? Về chỗ của em đi!"

Nếu Thời Bất Phàm có thể nghe lời thì đã không còn là Thời Bất Phàm nữa rồi, hắn bước đến bên cạnh Tống Mặc, hữu nghị nói: "Tôi muốn đổi chỗ với cậu, cô Quý bảo phải tự dựa vào bản lĩnh bản thân, cậu với tôi... Ra ngoài tập luyện tí đi."

5

Quý Diễm Bình: "..."

Tống Mặc cầm sách lên, nói: "Không không không cần, tôi, tôi đổi với cậu."

Chân Nguyên Bạch nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng xê chồng sách của mình về phía bức tường.

Tống Mặc bắt đầu thu dọn sách vở, Thời Bất Phàm lễ phép đứng chờ một bên, Khâu Tinh ở đằng sau sợ chuyện không đủ lớn còn vỗ tay bốp bốp, còn giơ ngón cái về phía hắn, Minh Mạch thậm chí còn huýt sáo: "Thời Ca, ngầu đấy!"

Quý Diễm Bình phía trước hai mắt như muốn bốc lửa, mặt cũng tái đi.

Nhưng thật ra cô cũng có thể mạnh mẽ ép Thời Bất Phàm về chỗ cũ được, dù sao cũng không còn là trẻ con mẫu giáo nữa, mấy đứa nhóc này mà điên lên thì cả giáo viên cũng dám đánh đấy.

Cô thấy việc này nên giải quyết bằng phương pháp ôn hòa một chút, nhẹ giọng nói: "Thời Bất Phàm, em biết cô nói đến bản lĩnh không phải là bản lĩnh như thế này mà, nếu em muốn ngồi cùng bàn với Chân Nguyên Bạch thì chỉ cần tháng sau thi được hạng hai, cho Tống Mặc xuống hạng là được rồi không phải sao? Giờ chỗ ngồi đã sắp xếp xong rồi, em làm như thế sao mà được?"

Thời Bất Phàm nhéo vành tai mình, rõ ràng không để mấy lời này vào tai, hắn lười biếng nói: "Có gì không thích hợp đâu, chẳng nhẽ bạn học Tống phản đối à?"

Tống Mặc đương nhiên phản đối! Nhưng hắn cứ thế này cậu ta sao dám nói?!

Cậu ta cũng cảm thấy việc sợ Thời Bất Phàm hơi không có khí phách, nhưng nghĩ đến việc sẽ bị đánh, thì không có khí phách vẫn tốt hơn nhiều.

Kết quả đúng lúc này, một tay của Chân Nguyên Bạch đặt lên trên sách vở của Tống Mặc, Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua, hơi đứng thẳng dậy.

Nghe được giọng nói của Chân Nguyên Bạch: "Đúng là không tốt lắm đâu."

Thời Bất Phàm híp mắt lại, cả lớp sôi nổi dựng thẳng lỗ tai.

Lá gan của Chân Nguyên Bạch phồng lên kìa, đến giáo viên còn không dám nói thẳng mà cậu ta cứ thế nói rồi kìa, bọn họ đều cảm thấy Chân Nguyên Bạch muốn bị ăn đánh, làm Thời Bất Phàm mất mặt trước mặt nhiều người như thế thì hắn làm sao mà tha cho cậu được?

Học sinh trước sau không hẹn mà cùng xê dịch bàn ghế, phòng ngừa lúc Thời Bất Phàm nổi điên chạy nhanh để không liên lụy đến bản thân.

Quý Diễm Bình thậm chí còn đi đến phía còi báo động, một khi Thời Bất Phàm định đánh Chân Nguyên Bạch thì lập tức gọi bảo vệ đến, hơn nữa, sau chuyện này cô nhất định phải đuổi Thời Bất Phàm ra khỏi lớp một.

1

Thời Bất Phàm lại không hề tức giận, hắn còn rất nghiêm túc mở miệng hỏi: "Không tốt chỗ nào vậy?"

Lòng bàn tay Chân Nguyên Bạch đã rịn đầy mồ hôi, cậu đối diện với ánh mắt của Thời Bất Phàm, ấp úng nói: "Mắt Tống Mặc không nhìn rõ, ngồi xa thế thì không thấy rõ bảng được... Nếu cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi, thì, tôi đổi chỗ với bạn cùng bàn của cậu."

Bạn cùng bàn của Thời Bất Phàm là Diệp Liêm, cậu ta đang chống cằm dặt một bộ dạng xem kịch hay, tự nhiên bị nhắc đến cũng không chút bối rối.

Tay đang nắm tai của Thời Bất Phàm thả xuống, hắn cùng Chân Nguyên Bạch nhìn nhau trong chốc lát, điều kiện này quả thật rất hợp tình hợp lý, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy Thời Bất Phàm sẽ không đồng ý, dù sao hắn cũng cứ như người điên, ngày nào không gây chuyện là không chịu nổi.

"Bỏ đi, tôi không đổi chỗ nữa."

Lời này vừa nói ra, mọi người không những không thả lỏng mà còn khẩn trương hơn, bọn họ đều cảm thấy Chân Nguyên Bạch sẽ ăn đánh, bản thân Chân Nguyên Bạch cũng nghĩ vậy.

Kết quả Thời Bất Phàm trong ánh mắt kinh ngạc của cậu trở về chỗ ngồi, thật sự không muốn đổi chỗ nữa, hắn thậm chí còn lấy sách tiếng Anh ra, như muốn chăm chú nghe giảng.

Quý Diễm Bình thu lại tay đặt trên chuông báo động, bọn học sinh thì sôi nổi rụt đầu về, Chân Nguyên Bạch phát hiện đã yên bình trở lại, Tống Mặc cảm động rớt nước mắt nắm lấy tay cậu nói cảm ơn, khóe mắt thật sự đỏ đi.

Lúc này vị trí của họ như sau:

Cửa sổ - Chân Nguyên Bạch - Tống Mặc

Vách tường - Bạn học A - Bạn học B

Cửa sổ - Thời Bất Phàm - Diệp Liêm - Minh Mạch- Khâu Tinh

Chân Nguyên Bạch bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, phía sau lại truyền đến động tĩnh.

Thời Bất Phàm dùng tay hung hăng đẩy đầu nam sinh đằng trước, nam sinh kia sửng sốt, hỏi một cách yếu ớt: "Thời, Thời Ca, sao thế?"

"Cậu che mất bảng rồi."

Diệp Liêm quay đầu liếc hắn một cái, tặc lưỡi.

Bảng của nhà cậu treo bên đấy à?

Những nam sinh phía trước vẫn yên lặng cúi đầu xuống.

Diệp Liêm không thích nói chuyện trong giờ học, đưa cho Thời Bất Phàm một tờ giấy: "Sao cậu không để Chân Nguyên Bạch đổi chỗ với tôi?

Thời Bất Phàm nhìn qua rồi trả lười: "Dáng mày cao thế ngồi trước không biết xấu hổ à?"

Diệp Liêm nghĩ, sao lúc mày muốn đổi chỗ với Tống Mặc cũng không biết xấu hổ thế?

Tròng mắt cậu ta chuyển động, lại viết: "Hôm nay Chân Nguyên Bạch động vào mày như thế, tan học muốn trị* cậu ta không?"

Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua, vò tờ giấy thành cục ném vào mặt cậu ta, hung tợn nói: "Làm* mẹ mày ấy"

*Từ "trị" ở đây có thể hiểu là "làm", làm gì thì là người lớn cả rồi tự hiểu điii.

Diệp Liêm lập tức cười đến run rẩy bả vai.

Hết tiết tiếng Anh, mọi người nhận bài tập về nhà, Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua, lại nhéo vành tai, bỗng nhiên vươn tay kéo nam sinh đằng trước: "Đổi chỗ đi."

Hắn mạnh mẽ ngồi lên đằng trước, Chân Nguyên Bạch đang làm bài tập rất chăm chú, không chú ý đến động tĩnh đằng sau, mãi đến khi bị hắn chọc chọc lưng mới quay đầu đối mặt với khuôn mặt đang mỉm cười của Thời Bất Phàm: "Tí nữa làm xong thì cho tôi chép nha."

Chân Nguyên Bạch chần chờ gật đầu, nói: "Tôi viết xong thì đưa cậu."

Diệp Liêm ngồi sau lưng hắn, chắp tay trước miệng như cái loa, hỏi: "Thời Ca, mày ngồi đằng sau Chân Nguyên Bạch thì nhìn được bảng à?"

"Cút."

Không biết là có thể nhìn rõ bảng không nhưng có thể nhìn rõ đối tượng yêu sớm của mình đấy. Thời Bất Phàm chống cằm nhìn Chân Nguyên Bạch, lòng đầy đắc ý.

Chữ tiếng Anh của Chân Nguyên Bạch rất đẹp, khiến việc chép bài cũng trở lên thú vị hơn rất nhiều, Thời Bất Phàm vừa chép vừa ngẩng đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, khóe miệng không nhịn nổi dương lên.

Lúc đầu Chân Nguyên Bạch còn lo hắn ngồi phía sau mình sẽ làm ảnh hưởng việc học, nhưng Thời Bất Phàm lại yên lặng đến không ngờ, chỉ trêu cậu lúc ra chơi, vào học thì chẳng quấy rầy gì cả.

Tâm tình Chân Nguyên Bạch nhẹ nhõm đi hẳn.

Cậu lấy bài tập toán đã làm xong, xoay người đưa cho Thời Bất Phàm, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Cậu nói xem, tôi từ hạng cuối lên hạng hai có khả năng là bao nhiêu phần trăm?"

Mấy người xung quanh nghe thấy suýt thì cười ra tiếng, ngay cả Chân Nguyên Bạch cũng không nhịn được cong cong đôi mắt, nhưng cậu cảm thấy như thế là không tôn trọng người khác, thì thế mím môi, cổ vũ nói: "Chỉ cần cậu cố gắng, trăm phần trăm là có thể."

Thời Bất Phàm gật đầu, tung ánh mắt khiêu khích về phía Tống Mặc.

Tống Mặc nhận ánh mắt này cũng không để tâm chút nào, Thời Bất Phàm muốn từ hạng chót lên hạng hai à? Không phải là chuyện rất buồn cười à?

Diệp Liêm kể chuyện này cho Khâu Tinh và Minh Mạch, hai người kia ngạo mạn cười: "Nếu mà cậu thi được hạng hai lớp một, tôi sẽ đem đầu mình đưa cho cậu!"

Khâu Tinh nói xong cảm thấy vẫn chưa đủ uy tín, trực tiếp lên diễn đàn trường đăng một bài viết, tiêu đề:

Nghe nói Thời Bất Phàm vì muốn ngồi cùng bàn với ân nhân mà liều mình muốn leo lên ghế hạng hai, mọi người thấy thế nào?

Lựa chọn một: Ngưỡng như Thời Bất Phàm hả? Không thể nào!

Lựa chọn hai: Không chắc lắm, nhưng cứ cổ vũ tí đi.

Có lẽ do chuyện này quá mức xa vời nên trong một đêm có cả chục nghìn lượt xem, hơn nghìn lượt bình chọn, chín mươi tám phần trăm đều chọn lựa chọn một.

Mọi người bầu phiếu xong còn không quên nặc danh để lại bình luận chế giễu.

Người dùng ẩn danh: Nếu dùng thành tích thì cả đời này Thời Bất Phàm cũng đừng mơ đến việc được ngồi cùng bàn với Chân Nguyên Bạch.

Người dùng ẩn danh: Ha ha ha đây là chuyện cười hay nhất năm nay tôi được nghe đấy!

Người dùng ẩn danh: Thời Bất Phàm! Tôi ủng hộ cậu! Đánh nhau đứng nhất, học tập đứng nhì! (Xin lỗi tôi không ngừng cười được.).

Người dùng ẩn danh: Đánh nhau thì chả cần ra tay thôi, đánh chỗ nào đau chỗ đấy, chẳng nhẽ cậu ta định thi đánh nhau à? Cảm thấy chỉ cần không nộp giấy trắng còn viết cái gì cũng được à?

Người dùng ẩn danh: Chú ý, chú ý! Thời Bất Phàm muốn hoàn lương!!! Chuẩn bị... Cười cho tôi!!!

Hoa Vũ ~ Viên: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Người dùng ẩn danh: Lầu trên bại lộ rồi! Cẩn thận Thời Bất Phàm tìm đến đánh cậu đấy!!!

Khâu Tinh nửa đêm lướt diễn đàn, cười lăn lộn trên giường, trong những câu bình luận không ngừng tăng lên, có một câu đi ngược lại với số đông:

Người dùng ẩn danh: Hình như Thời Bất Phàm chuyển đến thành phố này từ học kỳ thứ hai năm hai cấp hai, thế thì có khi thành tích học tập trước kia của cậu ta thực sự tốt thì sao? Đến lúc đó các cậu đừng bị vả mặt nha.

Trả lời: Dù cho trước kia thành tích học tập của cậu ta tốt đi chăng nữa thì mấy năm nay chơi bời như thế thì vẫn thi được hạng hai chắc?

Trả lời: Thế mà vẫn có người thích Thời Bất Phàm đấy, tìm hiểu về diệt gian trừ ác đi."

Diễn đàn trường vốn yên tĩnh vô cùng vì việc này mà sôi nổi hẳn, mọi người đều thảo luận đến vui vui vẻ vẻ.

Nhưng mấy chuyện này Chân Nguyên Bạch không biết, Thời Bất Phàm cũng không biết.

Chân Nguyên Bạch phát hiện Thời Bất Phàm đang thật sự coi trọng việc học tập, thường hay hỏi cậu mấy câu hỏi, thái độ còn vô cùng nghiêm túc, trong giờ học cũng tích cực hơn rất nhiều, lúc lần đầu giơ tay phát biểu, giáo viên còn hơi run run lên, nghĩ rằng hắn lại định gây sự.

Quý Diễm Bình đối với việc này tỏ ra rất khiếp sợ, vội vàng gọi Chân Nguyên Bạch qua nói chuyện: "Thời Bất Phàm dạo gần đây thế nào?"

Mắt Chân Nguyên Bạch sáng rực nói: "Gần đây thái độ học tập của cậu ấy rất tích cực, ngày nào cũng hỏi em rất nhiều câu hỏi, lúc em giảng bài cậu ấy cũng nghiêm túc nghe, có nhiều bài toán cậu ấy còn có thể suy một ra ba."

"Thật à?" Quý Diễm Bình hỏi: "Em ấy có xúi giục em đi đánh nhau cùng không?"

Chân Nguyên Bạch lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không rồi cô."

Trong lòng Chân Nguyên Bạch rất vui vẻ, Thời Bất Phàm đối xử với bạn bè rất tốt, hơn nữa cũng rất nghe lời, trong giờ học ngoan ngoãn không quấy rầy cậu, cũng không muốn chép bài tập của cậu nữa, mỗi lần làm bài tập đều tự làm, chỉ lúc nào không làm được mới tìm cậu.

Thái độ nghiêm túc cảm động trời xanh.

Quý Diễm Bình biết cậu sẽ không nói dối, nhẹ nhàng gật đầu, cho cậu đi.

Chân Nguyên Bạch ra khỏi văn phòng liền được chào đón bởi khuôn mặt mất kiên nhẫn của Thời Bất Phàm: "Sao lại tìm cậu làm gì thế?"

"Chắc là muốn nghe tôi khen ngợi cậu đấy." Thái độ của hắn tốt, Chân Nguyên Bạch cũng thả lỏng hơn, cậu đuổi kịp bước chân của Thời Bất Phàm, biểu tình u ám trên mặt hắn thay đổi, cong môi hỏi: "Cậu khen tôi à?"

"Khen chứ, rất nghiêm túc mà khen cậu luôn."

Tâm tình Thời Bất Phàm rất tốt, cùng cậu đi bên cạnh nhau, Chân Nguyên Bạch đưa tay đẩy ngực hắn, nhíu mày: "Sao cậu vẫn không sửa được thế? Đừng có ôm tôi."

"Mối quan hệ của chúng ta đã như thế rồi, cậu còn ngại cái gì chứ?"

"?" Chân Nguyên Bạch cảm thấy mấy lời này cứ quái quái thế nào, cậu vươn tay muốn gạt bỏ tay Thời Bất Phàm: "Làm như thế tôi không thấy thoải mái."

Thời Bất Phàm thong thả trượt tay xuống, ôm lấy eo cậu, Chân Nguyên Bạch không kịp đề phòng bị ôm vào trong ngực hắn, hơi hơi trợn tròn đôi mắt.

"Chúng ta thương lượng một chuyện đi."

"Cái gì?"

Thời Bất Phàm nhìn khuôn mặt tinh tế của cậu, nhẹ giọng nói: "Buổi tối đến nhà tôi làm bài tập đi, tiện thể kèm tôi học bài."

- ---------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thời Ca: Đi thôi, nhà tôi chỉ có hai người chúng ta thôi.

Nguyên Nguyên:??????