Chương 7: 7: Em Không Sợ Ngay Cả Em Cũng Sẽ Bị Đánh Sao

Thầm Lặng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhìn thấy thuộc hạ của mình không dám tiếp tục động thủ, cô ta trừng mắt nhìn Tô Viên, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha của cô ta.
"Cha, con đang ở quán bar bị người ta ức hiếp, cha mau cho người đến đây đi."
Cha của cô ta biệt danh là anh Bưu, là một tên xã hội đen nổi danh chiều chuộng con gái, nhiều người quen biết ông ta bây giờ quay sang dùng ánh mắt lo sợ nhìn Tô Viên và Mục Ngạn, cảm thấy lần này hai người bọn họ tiêu rồi.
Anh Bưu trong giang hồ có không ít anh em, thậm chí những người có tiền đều có quan hệ tốt với ông ta.
Còn cô, lại bị người phụ nữ kia liếc nhìn, người đánh thuộc hạ của cô ta không phải cô, cô ta việc gì phải nhìn cô như thế chứ.
Tô Viên nói với cô ta: "Nếu như cô không muốn bị làm cho khó coi, vậy thì bây giờ cô nên rời khỏi đi."
"Muốn tôi đi sao? Cô nghĩ cô là ai? Kêu tôi đi là tôi phải đi à? Nếu như cô biết điều, thì bây giờ nhanh chóng cút đi cho tôi, nếu không một lát nữa cha tôi đến, thì có khi cô không được lành lặn mà ra khỏi đây đâu."
Cô nhìn sang Mục Ngạn, trong lòng nghĩ thầm, được thôi, một lát nữa để xem ai mới là người không lành lặn mà ra khỏi.
Cô không nói gì thêm, tay vẫn giữ chặt lấy tay của anh, không để anh tiếp tục đánh người.
Mục Ngạn nhìn cô.
"Vẫn chưa chịu buông tay à?"
Cô hỏi ngược lại: "Vậy anh đã đánh đủ chưa?"
Anh khẽ nheo mắt nhìn cô, trong ấn tượng của anh, cô chẳng qua chỉ là một người con gái tầm thường mà thôi, tài năng cũng chỉ ở mức trung bình, không có điểm gì đặc biệt cả, lý do mà anh nhận ra cô là bởi vì cô là bạn của Xán Xán, bất luận xảy ra chuyện gì cô luôn là người quan tâm, bảo vệ và ủng hộ Xán Xán.
Nhưng cũng có những lúc anh cảm thấy cô không phải là một cô gái tầm thường, như lúc này đây, cô trở nên mạnh mẽ, có dũng khí không sợ nguy hiểm mà ôm lấy cánh tay anh không buông.
"Em không sợ ngay cả em cũng sẽ bị đánh sao?" Anh quay sang hỏi cô.
Cô chớp mắt, cô có đến 80% nắm chắc rằng, anh sẽ không đánh cô, nhưng mà 20% còn lại cô không dám xác định, huống hồ gì anh là người khó đoán được tâm tư.
Sau đó cô nở nụ cười với anh, "Nếu như em thật sự bị anh đánh, anh ít nhất sẽ trả tiền viện phí cho em phải không?"
"..."
Anh nhìn cô.
Mặt của cô đỏ lên, được thôi, khi nói lời này ra, trong lòng cô cũng đã tự kiểm điểm bản thân mình, ít nhất cô cũng nên nói vài câu đại loại như "Anh tuyệt đối sẽ không", hoặc "Nếu như anh thật sự đánh, vậy thì anh cứ đánh đi." ít nhất khi nói những câu này ra còn thể hiện một chút thần thái.
Thật đúng là, dân thường vẫn là dân thường, hễ nói đến bị đánh thì phản ứng đầu tiên luôn là đòi viện phí.
Anh lạnh nhạt đáp.
"Được rồi, buông tay đi, tôi không có hứng thú đánh nhau nữa."
Cô nhìn anh, biết được tính cách của anh, anh cũng không cần gạt cô, vì vậy cô buông tay ra, sau đó ngại ngùng lùi về phía sau một bước rồi cười nói với anh: "Vậy thì anh bây giờ sẽ rời khỏi đây phải không?"
"Chẳng lẽ em muốn ở đây để người khác xem náo nhiệt sao?"
Anh nói xong sau đó cất bước ra khỏi đám người đang vây kín kia.

Lúc này đám người vây quanh thức thời, không ai dám ngăn anh.

Nhưng người phụ nữ kia thì không.
"Không được đi, nếu như anh dám bước ra khỏi đây, tôi sẽ cho anh không còn có cơ hội thấy mặt trời của ngày mai đâu."
Mục Ngạn dừng bước, sau đó chầm chậm quay người lại, ánh mắt sắt lạnh nhìn cô ta.
"Vậy tôi cũng muốn xem, rốt cuộc là ai mới là người không còn có cơ hội thấy mặt trời của ngày mai."
Trong lòng Tô Viên khẽ thở dài một tiếng, thật là chưa từng thấy qua một người thích đùa giỡn với tử thần như thế.
Lúc này đây trong lòng của người phụ nữ kia kinh ngạc lẫn sợ hãi, bao lâu nay cô đã từng chứng kiến rất nhiều người trong giới giang hồ, lúc nãy cô ta còn nghĩ anh là người có thân thủ tốt, đánh người giỏi, nhưng bây giờ khi nhìn vào ánh mắt sắt lạnh của anh, cô ta tuông mồ hôi lạnh, ánh mắt ấy làm cô ta nhớ đến một người bạn trốn trại của cha cô ta.
Theo như lời kể của ông ta, người đó sau khi giết người xong, ánh mắt vô cùng băng lãnh, tàn nhẫn, không có chút tình người trong đó.
Mà hiện tại, người đàn ông này, so với người bạn trốn trại của cha cô ta càng làm cô ta sợ hãi hơn nhiều.
Lúc này đây, cha của cô ta đã đem người đến quán bar, vừa vào cửa liền lớn tiếng quát: "Là người nào ức hiếp con gái của ông đây, bước ra đây xem."
Người phụ nữ kia lập tức có chỗ dựa, bèn chạy đến tố cáo.
"Cha, chính là..

chính là anh ta ức hiếp con." Cô ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng Mục Ngạn.

Sau đó cô ta lại chỉ tay về hướng của Tô Viên nói: "Đúng rồi cha, còn có cô ta, cũng ức hiếp con, cha, một lát nữa cha cho người dạy bảo cô ta đi."
Cô lúc này ngẩn người ra, làm gì có, cô từ đầu đến cuối chỉ khuyên đừng đánh nhau, kết quả người phụ nữ này lại ghi hận cô, cô nằm không cũng trúng đạn?
Nhưng mà cô ta chờ mãi vẫn không nhận được lời đáp của cha cô ta, cô ta liền cảm thấy kỳ lạ quay sang nhìn ông ta, lúc này đây ông ta đang thất thần, giống như nhìn thấy gì đó chấn động lắm.
"Cha à?" Cô ta kêu lên.
Ông ta không trả lời, chỉ nhanh chóng đi đến trước mặt Mục Ngạn, sau đó cúi đầu chào, hoàn toàn không có khí thế độc tôn như lúc vừa mới bước vào.
"Mục thiếu gia, sao cậu lại ở đây, vừa lúc nãy có một chút hiểu lầm, con gái tôi không hiểu chuyện, mong cậu đừng để tâm."

Sự thay đổi bất ngờ của ông ta khiến cho mọi người tại đó đều ngờ vực, còn cô ta lại ngây ngời không biết tình huống gì đang xảy ra.
Cha rõ ràng đến thay cô ra mặt, nhưng tại sao hiện tại lại đi lấy lòng đối phương chứ?
Trong lúc cô ta còn chưa rõ tình huống như thế nào, thì ông ta gương mặt xám xịt quay sang nhìn cô ta quát: "Mẫn Mẫn, sao còn chưa qua đây, mau xin lỗi Mục thiếu gia đi."
"Hả?" Cô ta ngây người, bị cha của cô ta kéo qua, ông ta nhấn đầu của cô ta xuống ra sức xin lỗi Mục Ngạn.
Lúc này đây, cho dù cô ta có ngu ngốc đến mấy cũng biết, người đàn ông trước mặt e rằng không thể đắc tội, nếu không cha cô cho dù yêu thương cô đến mấy cũng không giúp cô được.
"Xin lỗi à? Không quỳ xuống sao?"
Anh lười biếng trả lời.
Cô ta mặt đỏ lên, lúc nãy chính cô ta muốn anh quỳ xuống xin lỗi mới chấp nhận bỏ qua.

Mà hiện tại, người cần quỳ xuống xin lỗi lại là cô ta.

Cô ta đang cảm thấy bị xúc phạm.
"Cha!"
"Mau quỳ xuống."
Nếu như cô ta thật sự quỳ xuống thì mặt mũi sau này để đâu chứ, cô ta đương nhiên không muốn quỳ, đột nhiên ông ta giáng lên gương mặt của cô ta một cái bạt tay, ép cô ta quỳ xuống, sau đó bị ông ta ra sức nhấn đầu xuống xin lỗi đối phương.
"Mục thiếu gia, cậu coi như đại nhân không tính toán lỗi của tiểu nhân đi."
Ông ta liên tục không ngừng nói câu xin lỗi, Mục Ngạn cũng không chấp nhất, không thèm nhìn hai người đó nữa bèn rời khỏi Bar.

Lúc này đây, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta sau khi bị làm cho bẽ mặt lúc này mới đứng dậy, cô ta cảm thấy không cam tâm.
"Cha, anh ta rốt cuộc là ai thế, cho dù là thiếu gia gia đình giàu có, cũng không cần phải như thế chứ."
"Con thì biết gì chứ.

Cậu ta là con trai duy nhất của Mục Thiên Tề của Thanh Hồng hội, tên là Mục Ngạn.

Cả Thanh Hồng hội này đều là của cậu ta, nếu như để cậu ta ghi thù, đến cả cái mạng cỏn con của con còn giữ không được huống chi là muốn sống ở đây."
Cô ta sắc mặt trắng bệch, mới cảm thấy chuyện xảy ra lúc nãy nghiêm trọng như thế nào.

Lúc này cô ta hình như nhớ ra được việc gì, sau đó nhìn xung quanh.
"Đúng rồi cha, cô gái lúc nãy đâu rồi?"
"Cô ta à, lúc nãy đi cùng Mục Ngạn rời khỏi đây rồi."
Thanh Hồng hội, Mục thiếu gia.
Nếu là người trong giới, thì đều nghe qua, chỉ là cô ta không ngờ rằng, Mục thiếu gia trong truyền thuyết lại đẹp trai như thế.
Nếu như thật sự lọt vào mắt xanh của Mục thiếu gia, vậy thì tương lai cô sẽ không cần phải lo lắng gì, với tài năng của cô, nhất định sẽ có được trái tim của Mục thiếu gia, đến lúc đó cả Thanh Hồng hội và tập đoàn Mục thị chẳng phải đều là của cô sao.
Trong lúc cô ta đang tưởng tượng ra một giấc mộng đẹp thì bên này Tô Viên đi trên đôi giày cao ba phân đang đi tìm Mục Ngạn.
Cô thấy rõ anh đã ra khỏi Bar, nhưng mà khi cô đuổi theo thì không thấy bóng dáng anh đâu cả..