Chương 2: 2: Dõi Theo

Thầm Lặng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Mục Ngạn cũng không để ý Tô Viên nữa, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính bản thân mình.
Không thể yêu, đến cuối cùng vẫn là không thể yêu sao?
Xán Xán chỉ xem anh như một người bạn, ân nhân, bạn tâm giao, nhưng chưa bao giờ xem anh như người yêu.

Là do anh gặp cô quá muộn sao? Hay là do lúc đầu không nên vì mục đích mà tiếp cận cô.
Nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh hy vọng rằng vào khoảng khắc những năm tháng thanh xuân vườn trường ấy, lúc anh mới vừa nhập học, vẫn là sự tình cờ gặp gỡ nhau, cô sẽ lại giúp anh nhặt lên những tờ giấy viết nhạc, cô lại vô tình va vào anh..
Cho dù bất kể trong trường hợp nào cũng tốt, anh có thể gặp cô sớm hơn và anh cũng sẽ không vì bất kỳ mục đích nào để tiếp cận cô.
Nhưng anh biết rằng, anh của lúc đó bị nụ cười rạng rỡ và tính cách kiên cường của Xán Xán thu hút, sau đó anh mơ một giấc mơ anh và cô có thể viết lên một câu chuyện tình đẹp.
Mục Ngạn khẽ cười, nụ cười có chút vỡ vụn, anh nhìn về khoảng đen mù mịt bao phủ mặt sông, sau đó xoay người rời đi.
"Anh đi đâu thế?" Tô Viên đi bên cạnh anh, cố gắng bước kịp bước chân của anh.
"Tùy ý đi dạo." Không có bất kỳ mục đích gì cả, chỉ là không muốn cứ đứng ở đó mãi.
Tô Viên nhìn đồng hồ, hiện tại đã mười giờ tối rồi, anh cứ tùy ý đi như vậy, không biết phải đi đến khi nào, với lại hôm nay là ngày kết hôn của Xán Xán, Mục Ngạn tâm tình không được tốt, cô không yên tâm anh một mình đi như thế.
Tô Viên đang suy nghĩ, thì nhận được tin nhắn đó là anh Quảng gửi đến, hỏi thăm cô đã về đến nhà chưa, cô do dự trả lời tin nhắn, "Em đã về đến nhà rồi."
Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Mục Ngạn đã đi cách cô một khoảng xa, cô sợ mất dấu anh, cho nên đã chạy đuổi theo để bắt kịp anh.
Hai người bọn họ, một trước một sau, cứ như thế, người đi đường nhìn vào cứ cảm thấy họ như một tổ hợp kỳ lạ, cô nghĩ rằng không biết người khác nhìn vào có phải cho rằng cô là kẻ biế.n thái đi theo người khác không.
Nhưng Mục Ngạn thì..

chỉ cần cô nghĩ đến thâm tình của anh dành cho người bạn của mình, cô bất giác lại thở dài.
Tô Viên hôm nay mang giày cao gót, khi đi bộ gần một tiếng đồng hồ, chân cô đã đau đến không thể nào đi tiếp, nhưng người trước mặt hình như không có ý dừng lại.
Cô thầm trách bản thân tại sao mình lại không chuẩn bị thêm một đôi giày thể thao, hoặc là học theo cách thức như trên phim truyền hình, đem đôi giày này quăng đi sau đó đi chân trần là được.
Sau khi suy nghĩ, vẫn là tiếp tục mang đôi giày cao 7cm này tiếp tục đi theo anh.
Trong lúc cô nghĩ rằng đôi chần này sắp phế đi rồi, thì Mục Ngang đột nhiên ngừng lại, sau đó quay lại nhìn cô, "Tại sao cứ đi theo tôi?"
Cô đi theo anh suốt một quảng đường như thế, anh biết rõ, chỉ là lười để ý đến cô, nhưng anh không ngờ rằng cô lại đi theo anh lâu như thế.
Tô Viên nghĩ ngợi, sau đó thành thật trả lời: "Em sợ anh suy nghĩ không thông."
Được rồi, đây đúng thật là câu trả lời thiết thực nhất.
Mục Ngạn nhếch môi, sau đó dùng ánh mắt sắt bén nhìn về phía cô, "Em nghĩ rằng tôi là Tư Kiến Ngự à? Nếu như không có được người mình yêu thì sẽ đòi sống đòi chết sao?"
Cô thầm tán thành, đúng vậy, Mục Ngạn là dạng người không phải chuyện gì xảy ra cũng đòi sống đòi chết, nhưng mà người như Tư Kiến Ngự lại không ngờ rằng có thể nhảy sông.
Yêu đến cực hạn, thì việc gì cũng có thể làm.

Điều này cô đã từng thấy ở Tư Kiến Ngự.
"Vậy thì bây giờ anh hãy về nhà đi, em sẽ không đi theo anh nữa."
Anh cười nhạt, "Đang uy hiếp tôi sao?" Anh ghét nhất là ai uy hiếp anh.
Tô Viên lắc đầu, "Sao lại là uy hiếp chứ, chỉ là hy vọng anh có thể đồng tình với em, nếu anh cứ tiếp tục đi như thế, đôi chân của em phải phế luôn rồi."
Anh theo lời nói của cô nhìn xuống đôi chân đang mang giày cao gót.
"Tôi tìm người đưa em về." Nói xong, anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi thì cô đã nhanh tay bắt lấy cổ tay của anh.
"Còn anh thì sao?"
"Không liên quan đến em." Anh lạnh lùng đáp lại.
Tô Viên cảm thấy tim thoáng đau nhói, chính cô cũng không thể nói ra đó là gì.

Cô không phải lần đầu tiên đối mặt với sự lạnh lùng của anh, từ đại học cho đến khi đi làm, anh đối với Xán Xán luôn là đặc biệt, còn đối với người khác đều mang sự lạnh lùng, xa cách.
Tô Viên hít sâu một hơi sau đó trả lời: "Cũng không phải là không liên quan, nếu như tối nay anh xảy ra chuyện gì, thì ngày mai em sẽ bị cảnh sát mời đến để tra hỏi.

Nếu như anh muốn không liên quan đến em, thì anh nên về nhà sớm đi."

Nhà? Trong mắt anh hiện lên một tia ảm đạm, anh tuy rằng có cha có mẹ, nhưng chưa từng cho anh cảm giác ấm áp của gia đình.

Trong lòng mẹ anh luôn nhớ nhung đến một người, thật ra người đó đã chết rồi, cho dù bà ấy có điên lên thì cũng nhớ đến người đó.

Còn trong mắt ba của anh thì chỉ có duy nhất bóng hình mẹ anh.
Thậm chí người làm con như anh, chỉ là phụ kiện trang trí của bà ấy mà thôi.
"Tôi đưa em về." Mục Ngạn đáp, sau đó anh chặn một chiếc taxi, mở cửa cho cô.
Tô Viên vẫn còn đang đứng nhìn anh.
"Vậy còn anh thì sao?"
"Đưa em về xong, tôi sẽ quay về."
"Anh sẽ không đi lung tung một mình chứ?"
Anh nhíu mày lại, có một chút không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn gật đầu với cô.

Tô Viên lúc này mới đồng ý ngồi vào trong xe, anh cũng theo vào ngồi kế cô.

Lúc này cô mới cảm thấy, đôi chân cô tìm lại được cảm giác, cô cắn răng chịu đựng sự đau nhói len lỏi.
"Địa chỉ nhà em?" Giọng của anh vang lên bên tai cô.
"Vâng!" Lúc này cô mới nhớ ra, sau đó cô vội vàng nói với bác tài địa chỉ nhà cô.
Chiếc xe chạy trong màn đêm, Mục Ngạn dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tô Viên không ngăn được mình mà nhìn về phía anh, lúc anh nhắm mắt lại, sự lạnh lùng xa cách càng hiện ra rõ nét hơn.

Anh ấy đang nghĩ gì thế, có phải đang nhớ đến Xán Xán không?
Khi xe dừng trước cổng nhà cô, Tô Viên một lần nữa muốn xác định lại với anh: "Lời anh vừa nói anh có làm được không?" Ý của cô đương nhiên là sau khi anh đưa cô về, anh sẽ về nhà sẽ không đi lung tung một mình.
Anh lúc này mới mở hờ đôi mắt, "Tôi không cần phải nói dối em."
Cũng đúng, đường đường là người thừa kế một tập đoàn lớn, anh đâu phải cần nói dối với một người bình thường nhỏ bé như cô.
Cô bước xuống xe, trong lúc sắp đóng cửa xe lại, cô nghiêm túc nói với anh: "Có khi anh bỏ lỡ phong cảnh này, anh sẽ tìm thấy một phong cảnh khác, vì vậy anh không cần phải cố chấp với phong cảnh trước đó nữa."
Cô không đợi câu trả lời của anh, liền đóng cửa xe lại, sau đó bước vào nhà.
Anh ngơ ngác nhìn vào bóng hình mỏng manh mất hút dần trong tầm mắt
Người con gái này, xuất hiện vào lúc tâm trạng anh suy sụp nhất, đồng hành đi cùng anh hơn cả tiếng đồng hồ, còn mạnh miệng yêu cầu anh về sớm.
Đây là như thế nào? Thật sự là sợ anh sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì sao? Nhưng mà đối với hành động can thiệp này của cô, anh lại không hề chán ghét.
"Đi thôi." Anh nói với bác tài, sau đó đọc ra một dãy địa chỉ, chỉ là địa chỉ này không phải là nhà của anh mà là địa chỉ khách sạn.
So với việc về nhà, ở nơi này sẽ tốt hơn.
"Một phong cảnh khác sao?" Mục Ngạn lẩm bẩm một mình, nhưng mà khi một người đã khắc sâu một phong cảnh vào tầm mắt, thì làm gì chú ý đến phong cảnh khác, cũng giống như một kẻ mù, cái gì cũng không nhìn thấy thì nói chi đến việc thưởng thức.
Mà anh của hiện tại, thật giống như một kẻ mù..