Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Lẫm thấy phía sau có động tĩnh, Khương Nghiên đang cố gắng vươn người lên, từ khe hở giữa hai hàng ghế, khó khăn chen lên trên ghế phó lái.
Anh nặng nề nói: "Đừng lộn xộn nữa, tôi đang lái xe."
Cô cười khanh khách, không ngừng.
Một cái đùi trắng nõn giơ đến, lại bị Lục Lẫm cản về: "Cô yên tĩnh chút đi."
Khương Nghiên rất vất vả mới chen lên vị trí phó lái, hai chân co lại trên ghế, ngồi ôm đầu gối.
"Thắt đai an toàn vào." Anh bất đắc dĩ nhắc nhở.
Khương Nghiên nghe lời kéo đai an toàn ra, tay chân vụng về cài một lát, cuối cùng cũng cắm được đầu vào bên trong.
"Được rồi!"
Lục Lẫm ẩn nhẫn nói: "Tôi bảo cô, là thắt đai an toàn lên trên người mình."
Khương Nghiên quay đầu lại, thấy đai an toàn dán chặt lên lưng ghế, lát sau cô mới phản ứng, ngẩn người: "À!"
Lục Lẫm dừng xe ven đường, "Cạch" một tiếng, cởi đai an toàn ra.
Đai an toàn sau lưng cô "Xoành xạch" nhanh chóng rút về.
"Ngồi ngay ngắn." Anh ra lệnh.
Khương Nghiên bèn ngoan ngoãn để đùi xuống, cơ thể Lục Lẫm dán lại gần, thắt chặt đai an toàn cho cô lần nữa.
Cơ thể cô rất nóng, sau khi nhích tới gần còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, trộn lẫn với hương thơm cơ thể cô, làm lòng người sôi trào.
Trong tích tắc khi anh rút người về, Khương Nghiên đột nhiên cười gian một tiếng, thò người ra phía trước hôn nhẹ lên cằm anh.
Tiếp xúc nhẹ nhàng thoáng qua rồi biến mất, vì diễn ra quá nhanh, trong bóng đêm tối tăm mịt mùng, thậm chí anh cũng không kịp quay lại nếm thử.
Mặt của cô so với trước đấy càng thêm đỏ bừng, con ngươi rũ xuống, len lén liếc anh một cái, quan sát ánh mắt của anh.
Thấp thỏm.
Lục Lẫm nhíu đầu lông mày, dùng ngón tay cái xoa xoa cằm của mình, trên ngón cái còn dính một vệt son môi.
Không đợi anh nói chuyện, Khương Nghiên che mặt hét to: "Say say!"
Thẹn thùng như vậy, chẳng khác nào cô gái lớn mười bảy mười tám tuổi.
Lục Lẫm lập tức khởi động máy, lái xe đi ra ngoài.
Bị chiếm tiện nghi cũng chỉ tự coi như xui xẻo, ai bảo anh mong ngóng chạy đến lái xe cho cô, đầu năm nay, tự mình tạo nghiệt cũng không coi là chịu thiệt.
Trong đầu thật ra thì... Còn rất hưởng thụ.
Khương Nghiên dường như nhớ tới cái gì đó, nghiêm chỉnh đối mặt với anh, vô cùng chân thành tha thiết giải thích: "Đứa bé kia, không phải con ruột của em."
Lục Lẫm nhìn thẳng phía trước, trong lòng tự nhủ tôi không có ngu như vậy, đi ra ngoài ba năm, lại có thể mang về một đứa con trai sáu bảy tuổi.
Nhưng đối với sự chủ động giải thích của Khương Nghiên, anh vẫn hài lòng hưởng thụ: "Cô xấu như vậy, không thể sinh ra con trai xinh đẹp như thế."
Khương Nghiên cười khanh khách, say rã rời: "Anh cũng không biết, khi còn ở Nepal, có bao nhiêu anh chàng muốn theo đuổi em, bọn họ khen em, nói, nói em là "Edilina bên mặt nước" (1)..."
Lục Lẫm khinh thường hừ lạnh.
"Nhưng em thậm chí cũng không nhìn họ, em chỉ có một người đàn ông là anh."
Không biết là say, hay là mệt nhọc, Khương Nghiên nghiêng người dựa bên cạnh anh, hô hấp phe phẩy phả lên làn da trên cánh tay cứng rắn của anh, thật ngứa.
Tim Lục Lẫm, cũng ngứa.
"Cơ thể và trái tim của một người phụ nữ luôn ở cùng một chỗ, sau khi cùng với anh, em nhìn người khác đều thấy gai mắt."
Lời yêu nóng bỏng, kèm với chút men say, từ giữa răng môi đỏ như máu của cô thổ lộ ra, lại còn xuất phát từ nội tâm và trái tim chân thành.
Lục Lẫm đột nhiên đạp mạnh phanh xe, dừng lại ven đường. Trong tình trạng bây giờ, anh không có biện pháp khiến mình chuyên tâm lái xe.
Vừa đi đã dừng lại ba lần, tối nay chỉ sợ đừng nghĩ tới việc thuận lợi về nhà.
"Còn anh, có gặp được người trong lòng không?"
"Có." Lục Lẫm trả lời rất kiên quyết.
Khóe miệng Khương Nghiên khẽ nhếch, cơ thể dịch đến, cằm đặt lên bả vai Lục Lẫm, ghé vào tai anh, kéo dài giọng nói: "Em - không - tin."
"Không tin thì thôi."
"Người khác sao tốt được bằng em." Khương Nghiên không thuận theo không bỏ qua, nhất định phải giúp anh nhớ lại: "Biết làm thế nào khiến anh sung sướng nhất, đúng không?"
Lục Lẫm gắng gượng, tim lỡ một nhịp: "Đúng."
Từng nắm tay em, từng hôn môi em, từng tiến vào cơ thể em.
Ánh mắt đã bị đầu độc.
Vậy làm sao còn có thể có người khác.
"Tách" một tiếng, bật lửa bùng lên, rốt cuộc Lục Lẫm vẫn phải châm điếu thuốc.
"Nhưng mà Nghiên Nhi, em cảm thấy, chúng ta còn có thể sao?"
Năm đó em rời đi, một chút cũng không quay đầu lại, để anh ở lại đáy vực sâu thẳm, chúng ta còn có thể sao? (T.T)
Lục Lẫm rút điếu thuốc ra, nổ máy, lái xe đi lần nữa.
Khương Nghiên dựa vào cửa xe, hít sâu, trái tim như rơi xuống sông, chìm không thấy đáy.
Mỗi một lần hít thở, đều như đang rút ra cái gì, đau.
Anh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lái xe.
Người đàn ông tuyệt tình này, không có lương tâm.
Lục Lẫm tên trái tim sắt đá này...
Khương Nghiên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Đội trưởng Lục, con đường này, là hướng đi về nhà anh."
Cách gọi cũng đổi rồi.
"Không phải."
"Phải, em nhớ rõ, chỗ này có một quầy bán quà vặt, đằng kia, chỗ kia còn có rạp chiếu phim."
Khương Nghiên chỉ quang cảnh ngoài cửa sổ, giống như đứa trẻ đang cố gắng chứng minh: "Chỗ ấy bán xiên nướng, trước kia em thường ghé vào, anh thích ăn nhất thịt xiên sốt đặc, ăn thế nào cũng không chán, không nghĩ đến nhà trọ kia còn mở, đã bao nhiêu năm rồi."
Đã bao nhiêu năm.
Giữa bọn họ, có bao nhiêu chi tiết đẹp, giống như những hạt bụi nhỏ trong mỗi sớm mai đầy nắng.
Có thể đoạn tuyệt sạch sẽ sao?
Lục Lẫm nhìn về phía cô, bắt nhiều lái xe say rượu như vậy, lại không phân biệt được cô đang say thật, hay là giả say.
"Nhớ được nhiều như vậy, nhưng lại quên mất nơi mình sống?"
"Quên rồi." Cô giải thích hết sức chân thành.
Lục Lẫm không đưa cô về nhà, thuê một phòng tại khách sạn, khiêng con ma men vào thang máy.
Dọc theo đường đi đều có người quay đầu lại đánh giá anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cả người Lục Lẫm chính trực che chở, không hề để ý đến ánh mắt theo dõi của người khác.
Đẩy cửa, cắm thẻ, đèn sáng.
Trước mặt là một cái giường đôi trắng tinh, sạch sẽ ngăn nắp.
Chính nhân quân tử ném cô lên trên giường.
Khương Nghiên thật sự quá mệt mỏi, vừa chạm xuống giường, mí mắt liền không nâng lên nổi.
Cô chẳng khác gì con sâu, cơ thể giãy dụa, nằm bò trên giường, duỗi người, nũng nịu lẩm bẩm: "Ôi, thật thoải mái."
Lục Lẫm đang rót nước, nghe vậy, tay không khỏi run lên, tim lại rung động.
"Anh Lục Lục, anh có đi không?"
Lục Lẫm uống một ngụm, nhuận giọng nói: "Không."
"Tối nay anh đừng đi, ở lại với em, được không." Cô khẩn cầu.
Ở lại, ở lại như thế nào? Anh cũng không muốn ở lại trên so pha.
"Nếu cô muốn, tôi đi gọi hai tên đàn ông kia đến." Lục Lẫm lạnh giọng: "Cùng cô sung sướng."
Khương Nghiên nhướn mày cười một tiếng: "Anh còn muốn dẫn mối cho em cơ à?"
Lục Lẫm im lặng không nói.
"Em chỉ muốn ở bên anh."
Lục Lẫm vẫn không nói lời nào, lại đưa tay sờ bao thuốc.
Khương Nghiên lật người chôn mình vào trong chiếc chăn bông: "Đừng hút thuốc lá, nếu anh không muốn xong đời."
"Tôi muốn."
"Hửm."
"Nhưng tôi vẫn không bỏ."
"......"
Khóe miệng Khương Nghiên co quắp.
Lục Lẫm xoay người muốn đi, cô vội vàng gọi anh lại: "Ít nhất anh giúp em thu dọn một chút, cảm ơn anh."
Thu dọn, thu dọn như thế nào?
Lục Lẫm quay đầu lại, nhìn cô đang nửa tỉnh nửa mê trên giường, giống như một con mèo nhỏ mềm mại, dùng ánh mắt cầu xin anh.
Thật giày vò người.
Lục Lẫm hít sâu, thong thả, đầu tiên cởi giày cao gót của cô ra, lại thấy gót chân có một vết trầy da.
Khương Nghiên cảm nhận được tay Lục Lẫm dừng lại vài giây trên vết thương kia, nghe anh nói: "Đừng đi những đôi giày này nữa."
Đây là đang đau lòng sao?
"Vẫn cứ đi."
"Tùy cô."
Anh bỏ chân của cô xuống, cô lại cứ không nghe lời nâng lên, cọ cọ bả vai và cổ Lục Lẫm.
Một tay Lục Lẫm cầm bàn chân tinh tế mềm mại của Khương Nghiên, nói: "Đủ rồi."
Còn quậy phá nữa, thực sự sẽ nổi giận.
Khương Nghiên ngoan ngoãn bất động, không hề trêu chọc anh nữa.
Lục Lẫm lại cởi tất của cô ra, đặt sang bên cạnh, còn xếp chồng lên nhau gọn gàng.
Quần áo coi như xong.
"Trong túi của em có khăn ướt tẩy trang." Khương Nghiên nhắc nhở.
Lục Lẫm cầm túi của cô lên, tìm kiếm một lát, lấy ra một túi khăn ướt tẩy trang, lại không nghĩ đến, phía dưới khăn ướt, còn nhét thêm đồ.
Là một cái vỏ đạn.
Giữa đống đồ trang điểm, như một ngọn cờ riêng biệt trong bức tranh đầy gió.
Đây là khi anh còn học đại học đoạt được giải nhất môn bắn súng, cố gắng đem được giải thưởng về cho cô, giải thưởng có thể ghi danh tặng học bổng, Khương Nghiên không nhận, nhặt một cái vỏ đạn trên mặt đất nói với anh, cái này hay, tiện mang theo, em sẽ mang bên cạnh cả đời.
Anh cho rằng cô đã sớm đánh mất, thật sự không nghĩ đến vẫn mang theo trên người nhiều năm như vậy.
Lục Lẫm quay đầu lại, Khương Nghiên đã ngủ thiếp đi, đêm yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của cô.
Vẻ mặt anh dịu xuống rất nhiều, đi đến nâng mặt cô lên, dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch lớp trang điểm trên mặt cô.
Cởi bỏ vẻ hào nhoáng, bản chất lộ rõ ràng.
Thật ra thì đâu cần những đồ này tô điểm, cô vốn đã thanh lệ động lòng người.
Khương Nghiên bị tờ khăn ướt lạnh như băng đánh thức, cô nói: "Có phải da của em không tốt bằng trước kia không?"
"Người đã hai mươi sáu, có thể so sánh với lúc mười bảy mười tám tuổi à."
Lục Lẫm không quên tìm kem dưỡng da trong túi của cô, bóp ra một chút, sau khi xoa hai lòng bàn tay vào nhau, tất cả đều áp lên mặt của cô, nhẹ nhàng xoa đều cho cô.
Sống cùng cô đã lâu, cũng biết rằng phụ nữ là phụ nữ, cần nhiều công đoạn như vậy vì cái gì.
Đặc biệt là người phụ nữ tinh tế như cô.
Lục Lẫm đặt cô vào trong chăn, dém chăn cẩn thận, gói gọn thành một chú gấu nhỏ.
"Em vì anh mà trở lại."
Sau khi thu thập ổn thỏa Lục Lẫm liền rời đi, Khương Nghiên đột nhiên mở miệng: "Ngay cả khi chỉ có một phần trăm, một phần nghìn, một trên hàng tỉ phần trăm khả năng, em vẫn muốn trở về."
Anh đứng trước cửa, ánh sáng rực rỡ ngoài hành lang phác họa hình bóng khuôn mặt anh.
Đứng lại nửa phút.
Chỉ nghe thấy "Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.
Khương Nghiên mở mắt, thở sâu.
Ngẩng đầu, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên chiếc tủ cạnh đầu giường, đặt một cốc nước ấm và một điếu thuốc.
Hết chương 7
(1): "Edilina bên mặt nước" (hay "Waterside Edilina") tên gốc "Ballade pour Adeline" là một nhạc khúc nổi tiếng của nghệ sĩ dương cầm Richard Clayderman.
Lời editor: T.T Dịch chương này mà tim tớ đau quá, không biết quá khứ 2 người đã xảy ra chuyện gì