Đăng vào: 12 tháng trước
Bây giờ đã là cuối thu, bóng đêm ghé thăm trần gian rất sớm.
Quảng trường Vạn Đạt, lúc này đang là giờ cao điểm ăn cơm, không ngừng có người ra vào khu trung tâm thương mại, náo nhiệt, ấm áp, sôi động.
Trước cửa rạp chiếu phim có một tấm poster nổi《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》, lắp thành một toa tàu phức tạp, trong toa tàu có hình nhân vật chính, pho bày nhiều tạo hình khác nhau, thể hiện phong cách của thế kỷ hai mươi.
Mà bên trái tấm poster, có một người phụ nữ đang đứng, áo gió dài rộng, bên trong mặc một cái áo mỏng manh kết hợp với quần soóc, tất chân phác họa đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, ống của đôi bốt cao đến đầu gối, gót giày nhỏ dài, khiến cô lộ vẻ cao gầy.
Một đôi tình nhân nhỏ đi qua Khương Nghiên.
"Anh nhìn cái gì vậy."
"Anh có nhìn gì đâu."
"Còn nói không nhìn gì, ánh mắt dán chặt lên người ta thế kia."
Khương Nghiên lấy điện thoại ra, nhấn vào camera selfie, lấy poster làm bối cảnh, tự chụp cho mình vài tấm hình, trượt mấy cái, chọn một tấm đẹp nhất, chuẩn bị gửi cho Lục Lẫm.
"Anh Lục Lục, em đã đến rồi."
Tin nhắn đã soạn xong, ngón trỏ Khương Nghiên giơ trên màn hình, nhưng chậm chạp không đặt xuống. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ ba mươi, cách thời gian hẹn, còn nửa giờ.
Hay là... Không nên quấy rầy anh ấy, nhỡ đâu anh ấy đang lái xe thì sao.
Khương Nghiên xóa tin nhắn đi, chạm vào vòng bạn bè.
Trong vòng bạn bè, bạn thân Đường Tầm của cô đang khoe ân ái, gửi một tấm ảnh chụp chung với bạn trai.
Đường Tầm và bạn trai quen nhau qua một show diễn nhạc rock ngoài trời, nghe nói là một ca sĩ nhạc rock.
Đường Tầm là nhan khống, tiêu chuẩn duy nhất tìm bạn trai là phải đẹp trai, vị ca sĩ nhạc rock trẻ tuổi này, bộ dáng thanh tú, đường nét rõ ràng, đôi mắt rất to, hai mí dày, khiến giá trị nhan sắc của cậu ta càng cao, nhưng ánh mắt cậu ta cũng rất phiêu, Khương Nghiên có cảm giác không đáng tin.
Nhưng đối với người cuồng mặt chó như Đường Tầm mà nói, không đáng tin cũng không quan trọng, đẹp trai là được.
Trong ảnh, bối cảnh là phòng làm việc của ca sĩ nhạc rock kia, cậu ta ngồi bên đàn điện tử, ống kính hắt từ trên xuống dưới, Đường Tầm đứng bên cạnh, thân mật dựa vào cậu ta, cả người tràn ngập ngọt ngào.
Bong bóng hạnh phúc màu hồng phấn như muốn tràn ra.
Khương Nghiên gửi lời khen cho Đường Tầm, hai phút sau, Đường Tầm gửi tin nhắn cho cô: "Thân ái, bọn tớ đang mở nhạc quẩy, lát nữa sẽ đến quán bar tư nhân, cậu đến đây chơi đi!"
"Không được, tớ đi xem phim rồi, 《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》."
"Ồ, cậu đi cùng ai, tổng biên tập Hi Văn đại nhân của các cậu à?"
"Tại sao lại là anh ấy?"
"Thôi đi, loại phim xem được một nửa rồi ngủ này, trừ học trưởng thân yêu của cậu ra, người nào sẽ dám đi xem cùng cậu, đừng nói là tên hòa thượng người Hoa Đoàn Nam kia nhé."
"......"
Khương Nghiên nhanh chóng soạn tin nhắn, chần chừ hỏi: "Thật sự nhàm chán lắm à?"
"Chứ còn gì nữa."
"Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông" là bộ phim Khương Nghiên thích xem, nhưng không nhất định Lục Lẫm sẽ thích.
Lục Lẫm thích đọc sách, nhưng lại là sách văn học, anh thích tác phẩm của Vương Nhĩ Đức và Shelly, vào giờ nghỉ trưa, phòng học yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp, một mình yên lặng đọc thơ, đối với Lục Lẫm mà nói, là một sự hưởng thụ vĩ đại.
Anh không thích đọc sách giết chóc, cũng không thích máu tanh, hoàn toàn ngược lại với nghề nghiệp mà anh lựa chọn.
Người đàn ông này, bình thường không nói nhiều, tâm tư rất tinh tế.
Khương Nghiên vội vã quay lại rạp chiếu phim, nhìn mấy tấm poster, trừ 《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》 ra, còn có một bộ phim tình cảm trong nước sản xuất, hai bộ phim của châu Âu và một bộ phim hoạt hình của DisneyLand.
Không biết phim tình cảm có hợp khẩu vị với Lục Lẫm không, thôi chờ anh đến rồi hỏi vậy.
Thấy Khương Nghiên chậm chạp không trả lời tin nhắn, Đường Tầm gửi tới mấy dấu hỏi chấm.
"???"
"【 than thở 】"
"Phản ứng không bình thường, để tớ đoán xem, đừng nói là cậu... Với Lục Lẫm đi xem phim đấy nhé!"
"Đúng."
"Nghiên Nhi lợi hại, cái này cũng có thể làm được."
"Hì hì."
"Vậy là đi xem phim với anh Lục Lục à, sao còn có thời gian tán dóc với tớ thế."
"Anh ấy còn chưa đến."
"......"
"Cậu đừng nói với tớ là cậu đến trước một giờ để trông ngóng người ta đấy nhé!"
"Đoán rất đúng! 【100 điểm 】"
"Khương Nghiên, tớ phải nghiêm túc phê bình cậu, tại sao lại có thể đến sớm như thế! Tại sao có thể đứng ngoài cửa rạp chiếu phim chờ đàn ông hả, cậu còn có nguyên tắc không đấy, có nắm chắc không, có tôn nghiêm không?"
Khương Nghiên:......
"Còn nói đến trước một giờ, sao cậu không đến rạp chiếu phim từ lúc mở cửa để chờ người ta luôn đi!"
"Bởi vì tớ phải đi làm mà. 【 khuôn mặt tươi cười 】"
"...... Cậu thật sự hết thuốc chữa rồi. 【 than thở 】"
"Hì hì."
"Thế nên Lục Lẫm vẫn chưa đến à?"
Khương Nghiên nhìn đồng hồ: "Còn mười lăm phút nữa mà."
"Anh ta thật đúng là đúng giờ, đã lâu không nói chuyện yêu đương, hẹn hò cũng phải nghiêm chỉnh à!"
Cách màn hình, Khương Nghiên cũng có thể cảm nhận được nỗi tức giận bất bình của Đường Tầm.
"Được rồi, không nói nữa, tớ đi mua hộp bỏng đây."
"Nghiên Nhi, tớ cảnh cáo cậu, cậu bây giờ là đang theo đuổi ngược người ra đấy, đây là đang lấy lại, cậu phải đứng thẳng hiên ngang lên cho tớ!"
"Được rồi được rồi, tớ biết rồi, yêu cậu! 【 hôn nhẹ 】【 hôn nhẹ 】"
"Hừ hừ."
Khương Nghiên cất điện thoại, đi đến bên quầy mua bỏng.
Anh chàng bán bỏng hỏi: "Thưa chị, chị muốn mua cỡ nhỏ, cỡ vừa hay cỡ lớn ạ?"
Nghĩ đến Lục Lẫm còn chưa ăn cơm, Khương Nghiên không chút do dự nói: "Cỡ lớn đi."
Anh chàng bán bỏng có thể nói tương đối thành thật, múc cho Khương Nghiên đầy một hộp lớn, tạo thành ngọn núi nhỏ, gần như tràn ra ngoài.
"Cám ơn anh, không cần nhiều như vậy đâu."
Anh bạn trẻ nháy mắt với Khương Nghiên: "Người đẹp đừng khách khí, không đủ tôi lại múc thêm."
"Đủ rồi đủ rồi." Khương Nghiên trả tiền, vội vàng rời khỏi quầy bỏng, đi tận ra xa mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sáng quắc của anh chàng kia.
Thật là chết tiệt.
Từ nhỏ đến lớn, hoa đào của Khương Nghiên rất nhiều, nhưng cô chưa từng thật sự thích người nào, ngay cả thời điểm thanh xuân cấp ba tươi đẹp nhất cũng chưa từng rung động, bạn bè xung quanh đã lén lút phát triển tình yêu, nhưng chỉ mình cô mỗi ngày trừ việc chơi game, thì chụp ảnh bằng SLR, yêu đương là cái gì, có vui như chơi game không, có vui như SLR không.
Lục Lẫm tuyệt đối là mối tình đầu của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, là lúc hội học sinh của hai trường giao lưu hữu nghị với nhau, Khương Nghiên nhận lời mời của học viện cảnh sát, đến chụp ảnh cho sinh viên của viện.
Cảnh sắc tươi đẹp, gió nhẹ thổi.
Khương Nghiên ra dấu về phía đội ngũ mặc quân phục xanh biếc: "Các anh ơi, nhìn vào ống kính này."
Người đàn ông cao lớn nhất đứng thứ ba trong nhóm thứ tư chính là anh.
Mi tâm anh hơi nhíu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trông rất đoan chính, vẻ mặt trang nghiêm.
Nghe thấy lời Khương Nghiên nói..., ánh mắt của anh chuyển hướng sang đây, "Bộp bộp bộp", bắn vào người cô.
Khoảnh khắc Khương Nghiên cùng anh nhìn nhau qua máy ảnh, đột nhiên xuất hiện một dòng điện làm choáng váng đầu óc.
Cảm giác này, giống như nằm trong một cánh đồng lúa vàng rực rỡ, gió thổi sóng lúa, vang lên xào xạc, nhắm mắt lại, trong mũi tràn ngập mùi nắng mai và hương lúa chín.
Trò chơi, máy ảnh SLR, đồ trang điểm...
Bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Thật lâu sau, Khương Nghiên mới biết được, bị ánh mắt của anh nhìn đến, cảm giác bị bắn điện "Bộp bộp bộp" là gì.
Bất kể Đường Tầm có tin hay không, Khương Nghiên cũng phải nói, chỉ cần anh ấy liếc tớ một cái, tớ cũng đạt được cao triều.
***
"Bây giờ là 7 giờ 15 phút, rạp số 3 đã bắt đầu soát vé vào xem phim《Án mang trên tàu tốc hành Phương Đông》."
Nhân viên nam của rạp chiếu phim cầm loa phát thanh, đứng trước cửa vào rạp số 3 thông báo, bắt đầu soát vé.
Khương Nghiên đang cầm hộp bỏng lớn, ngó nghiêng chỗ rẽ ngoài cửa thang máy, trông mòn con mắt.
Còn chưa tới đây.
Chờ một chút, công việc của Lục Lẫm rất bận, đến trễ cũng rất bình thường.
Cô đi tới cửa thang máy, dựa vào vách tường, nhìn thang máy từ tầng một lên đến tầng năm, mở cửa, một nhóm người ồ ạt tràn ra.
Không thấy Lục Lẫm.
Cửa thang máy khép lại, đi xuống tầng một, mang theo một nhóm người khác đi lên, vẫn không thấy anh.
Còn chưa tới đây à?
Khương Nghiên nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 15 phút rồi, cho dù có cao su, cũng không thể như thế này được.
Hay là anh hối hận, không muốn đến nữa?
Không, không đúng, Lục Lẫm không phải là người như thế, anh đã đồng ý thì sẽ làm được.
Kiên nhẫn chờ thêm một chút vậy.
Khương Nghiên lại đợi thêm năm phút nữa, trong bụng càng ngày càng nôn nóng, hai chân mảnh khảnh đi giày cao gót thay nhau chống đỡ sức nặng của cơ thể.
Không có lý do.
Cô gọi điện thoại cho Lục Lẫm, nhạc chờ vang lên, nhưng anh không nhận.
Một tiếng, hai tiếng... Cho đến khi tiếng máy bận truyền đến.
Khương Nghiên bắt đầu lạnh cả người, cảm thấy chua chát.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn rữc rỡ trong cảnh đêm ảm đạm, lo lắng nhiều hơn thất vọng.
Lục Lẫm sẽ không trễ đến, cũng sẽ không nuốt lời, càng không chịu không nhận điện thoại, nhất định là gặp phải chuyện phiền phức gì rồi.
Nhất định là như vậy.