Chương 6: Gypsy*

Sóng Nước Venice

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(*) Tộc người Digan hay Gypsy có tên chính thức là Rom (số nhiều: Roma). Gypsy là từ xuất phát từ tiếng Hy Lạp cổ, có ý ám chỉ, kỳ thị tộc này (‘gyp’ mang nghĩa là lừa đảo).

Thời điểm Ôn Hoài Miểu sinh Quyển Quyển, đã là năm năm trước.

Trước kia, vết sẹo thi thoảng còn hơi ngứa, lâu ngày sẹo lành, hiếm khi có cảm giác này.

Hiện tại, cảm giác ngứa ngáy ấy đã quay lại nhưng khác hơn nhiều.

“Ừm.” Ôn Hoài Miểu bình ổn hô hấp, “Tôi có con gái.”

Trong lòng cô vẫn giấu một câu, cô còn có một người chồng trên danh nghĩa.

Ôn Hoài Miểu mở mắt nhìn đèn trần, bình tĩnh nằm thẳng.

Chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ đứng dậy bỏ đi.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô đã có cảm giác xù xì lông lá.

Là mái tóc xoăn của Giorgio.

Ôn Hoài Miểu duỗi tay sờ mái tóc xoăn nâu của anh, nó mềm mại y như nội tâm cô lúc này, cô luồn tay vào tóc anh, nhẹ nhàng níu chặt chân tóc mềm mại, vuốt từng sợi từng sợi.

Anh cũng rất sẵn lòng bị cô vuốt ve như thế.

Chủ động dụi đầu vào tay cô.

Đến khi anh ngước đầu, tha thiết nhìn Ôn Hoài Miểu một lát mà cô vẫn nhắm mắt nằm im.

Giorgio ghé sát vào cô, “Ôm tôi.”

Váy ngủ của Ôn Hoài Miểu vốn đã ẩm, giờ đây giống như rơi vào trong đầm lầy, không muốn cử động chút nào.

Thấy cô không chịu nhúc nhích, Giorgio vô cùng nhẫn nại nhấc cánh tay cô lên, khoác trên vai mình.

Ôn Hoài Miểu thừa dịp bám cổ anh, anh nửa ôm cô nhích lên đầu giường, lót cao gối, bắt cô nhìn thẳng mình.

Ôn Hoài Miểu gần như nín thở.

Thời khắc này, đôi mắt màu lam của anh sáng tựa ánh trăng chiếu rọi mặt biển.

Sáng ngời, trong trẻo, không tì vết.

Anh chống tay, mặt đối mặt với cô.

“Cũng giống cô ư?”

Ánh mắt Ôn Hoài Miểu mê mang.

Giorgio nhắc cô, “Con gái của cô.”

Lúc Quyển Quyển mới sinh, tóc máu đã xoăn tự nhiên, đến tận bây giờ vẫn vậy.

Màu tóc con bé cũng nhạt, trước kia dẫn con bé đi chơi, thỉnh thoảng sẽ có người hỏi Quyển Quyển có phải con lai hay không.

Bây giờ trưởng thành hơn, đường nét ngũ quan rõ ràng, không có ai hỏi nữa.

Mỗi ngày dỗ con ngủ, Ôn Hoài Miểu quen xoa mái tóc xoăn, vừa kể chuyện cho con bé.

Nhìn mái tóc xoăn rủ bên tai anh, cô chợt thốt ra một câu đến chính cô cũng sửng sốt.

“Con bé rất giống anh.”

Cô bổ sung thêm, “Đều đáng yêu.”

Đôi mắt Giorgio ánh lên niềm vui nhỏ, “Thật vậy chăng?”

Ngay sau đó, cảm xúc mãnh liệt ập tới một cách khó hiểu, anh ra sức hôn cô.

Ôn Hoài Miểu dịu dàng đáp lại.

Giorgio mềm lòng theo, chầm chậm đắm chìm trong đó.

Có lẽ anh chê thân mật như thế không đủ, bèn sờ soạng bắt được tay cô, đặt trên gò má nóng bỏng của mình.

Gò má Giorgio đầy râu ria xồm xoàm khác hẳn với mái tóc bồng bềnh, mâu thuẫn hệt chính bản thân anh, vừa mang nét gợi cảm của đàn ông trưởng thành, vừa có nét trẻ con của một đứa trẻ.

Cô vỗ mặt anh nhè nhẹ, anh bất mãn, tóm tay cô tiếp tục dời lên, chạm vào mái tóc xoăn xõa tung mềm mại.

Ôn Hoài Miểu hiểu ý anh, anh thích được cô vuốt tóc.

Quả nhiên khi cô nhẹ nhàng xoa, anh càng đắm chìm trong nụ hôn.

Nụ hôn của Giorgio vừa thuần túy vừa đơn giản.

Tưởng chừng như làm hai việc cùng lúc cũng là khinh nhờn.

Tay anh đặt rất quy củ, một tay chống bên người cô, tay kia vòng qua gối đầu, ôm cả người lẫn gối thật chặt.

Không giống như tay lão luyện trong chuyện này, kỹ thuật tán tỉnh luôn nhiều hơn thành ý.

Nhưng toàn thân anh ngập tràn tính áp bách.

Một lần nữa cô cảm nhận được, cơ bắp người nước ngoài quả thực chiếm ưu thế.

Rắn chắc lại căng đầy, bờ vai rộng lớn che cô không hở chút nào.

Trước kia đọc qua một bài nghiên cứu, người da vàng tiến hóa tốt nhất, những màu da khác vẫn giữ lại bản năng săn bắn và chạy trốn.

Ôn Hoài Miểu nhớ lại hôm mới gặp, khoảnh khắc anh cứng nhắc khiêng cô trên vai cũng mang theo hơi thở nguyên thủy kia.

Cô biết, chỉ cần mình ‘hừ’ một tiếng, sẽ làm đứt dây cung anh giương căng.

Cuối cùng, Giorgio kết thúc nụ hôn này.

Trong mắt anh ánh lên những đốm lửa nhỏ, mang theo ý khẩn cầu, chờ cô đồng ý.

Giorgio thậm chí còn nhìn tay cô, nếu cô cổ vũ lại vuốt tóc mình, anh sẽ cho là cô ngầm đồng ý.

Ôn Hoài Miểu không nhìn anh, trái lại cô liếc qua công tắc đèn ở cửa.

Cô thấp giọng hỏi anh, “Tắt đèn, nhé?”

Thực ra anh từ chối cũng không sao.

Giorgio cúi đầu hôn cô, không chút do dự, “Chờ tôi.”

Chung quanh tối xuống.

Võng mạc Ôn Hoài Miểu vẫn lưu giữ tàn ảnh của ngọn đèn.

Anh leo lên từ cuối giường, chần chừ không tiến tiếp, chấp nhất tìm kiếm vết sẹo của cô trong bóng đêm.

Vết sẹo bị mài nhẵn nhụi theo thời gian, giống như nước chảy đá mòn.

Anh tựa hồ có niềm say mê khó nói đối với vết sẹo này.

Chẳng biết từ lúc nào, anh đã trở lại phía trên, nhìn xuống cô.

Ôn Hoài Miểu sực nhớ đến một chi tiết. Ngày đó trong căn phòng tối như mực, cô vừa tỉnh lại đã thấy một đôi mắt màu xanh đậm.

Khoảnh khắc này cũng thế.

Có lẽ trong đôi mắt ấy vốn chứa ánh sáng đom đóm.

Hoặc giả là ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời.

Hốc mắt anh sâu thẳm, sống mũi thẳng, bờ môi dày, rãnh cằm thẳng đứng khêu gợi và cả mồ hôi lấm tấm.

Ở trong tầm mắt Ôn Hoài Miểu, tất cả càng lúc càng rõ ràng, rung động không thôi.

Những giọt mồ hôi ấy, mãi chẳng rơi xuống.

Tựa như vì tinh tú lấp lánh, rơi vào trong nước, lại không vớt được.

Tựa như mộng cảnh tuyệt đẹp mà xa xăm.

Cô kìm lòng không đậu, giơ tay vuốt nhẹ cằm anh.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ướt át chân thực.

Giorgio chầm chậm cúi đầu, áp trán vào trán cô.

Mặc cô vuốt cằm mình.

Ôn Hoài Miểu chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào mà rạo rực như thế.

Giống ở nằm trong chiếc gondola ngắm sao, bập bềnh suốt đêm khuya.

Tỉnh lại sẽ được màn sương sớm bao phủ.

Trước đây xem phim từng nghe qua một câu nói.

Venice là thánh địa lạc lối bậc nhất thế giới.

Chỉ không ngờ, sinh thời, nó sẽ ứng nghiệm trên người mình.

Cô chọn Venice chẳng phải muốn trả thù cuộc hôn nhân đã sớm đổ vỡ.

Mối tình Venice, không quá rung động lòng người, nhưng đủ lưu luyến triền miên.

Ôn Hoài Miểu xoa đầu anh, xoa mái tóc ướt đẫm như mới được vớt ra từ trong nước.

Giorgio nằm nghiêng để cô luồn tay vào mái tóc xoăn của mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

Vô tình chạm phải nhưng lại có thể cảm nhận được sự dịu dàng ở tay cô.

Giọng anh khàn khàn, “Cô biết không?”

Sau gá Ôn Hoài Miểu đều là mồ hôi, không có sức đáp lại.

Giorgio tiếp tục nói, âm thanh mơ hồ tựa đang mê, “Cô sờ đầu tôi rất giống mẹ tôi trước đây.”

Ôn Hoài Miểu tuy cảm thấy anh là đứa trẻ to xác, nhưng qua sự việc vừa rồi, cô đã coi bọn họ là nam nữ trưởng thành.

Khi mới gặp, anh thậm chí còn là người đàn ông lạnh lùng nghiêm cẩn.

Nghe Giorgio nói lời trẻ con này, cô cảm thấy hơi xúc động.

Cô cũng từng vuốt tóc Quyển Quyển như vậy.

Ôn Hoài Miểu hỏi anh, “Còn bây giờ?”

Giorgio đáp, “Bà ấy đã bỏ tôi đi từ khi tôi 5 tuổi.”

Ôn Hoài Miểu tưởng mẹ anh mất sớm.

Cô xoa đầu anh định an ủi, “Xin lỗi.”

Trái lại Giorgio lắc đầu, “Không cần nói xin lỗi.”

“Bà ấy là người Rom, trời sinh thích lang bạt. Bà phải lưu lạc tha hương, tới những nơi tổ tiên chưa từng đặt chân đến.”

“Người Rom?”

Giọng Giorgio nhỏ dần, “Nói theo Tiếng Anh, chính là người Digan.”

“Nhưng tôi không thích cách xưng hô này.”

Ôn Hoài Miểu có phần kinh hãi.

Cô biết lý do anh không thích cách xưng hô này, ấn tượng của mọi người về chủng tộc Gypsy luôn là bần cùng, trộm cắp, phạm tội và bẩn thỉu.

Ngày đó cô cùng đoàn du lịch bị ăn trộm, mấy người đã căm phẫn cỡ nào, thù ghét người Digan bao nhiêu.

Chẳng qua Ôn Hoài Miểu không bị trộm nhiều, hơn nữa do bản thân cô mất tập trung, không phát hiện kẻ trộm nên không mấy oán giận vô cớ.

Giorgio dẫn cô gõ cửa căn nhà gỗ tồi tàn bên bờ biển.

Tiềm thức Ôn Hoài Miểu hơi hoảng hốt, khung cảnh đổ nát và hoang vắng, vẻ cảnh giác và già dặn vượt tuổi tác trong ánh mắt bé gái bước ra, là điều cô chưa từng gặp qua.

Bé gái nhem nhuốc cùng lắm chỉ hơn Quyển Quyển hai tuổi.

Thành thật mà nói, lúc cô bé cô chửi bớt Ồn Hoài Miểu bằng ngôn ngữ xa lạ, cột sống của cô đều ớn lạnh.

Quyển Quyển chỉ biết gọi cô là ‘mẹ’ ngọt ngào, khi con bé nói chuyện hơi lớn tiếng, cô sẽ nghiêm khắc véo mũi nhỏ của con, “Quyển Quyển là thục nữ, thục nữ không thể nói chuyện như vậy.”

Cô khiếp sợ vì thân thế của Giorgio.

Trong đầu cô sáng tỏ hai chuyện, anh nói mẹ anh là người Rom, đương nhiên cha anh không phải.

Đại khái Giorgio chỉ được tính là một nửa người Rom.

Ôn Hoài Miểu sẽ không vì nỗi sợ của người bình thường với chủng tộc Digan bí ẩn mà e ngại Giorgio.

Giorgio khác biệt, anh cần cù, lễ phép, thiện lương, kiềm chế.

Nếu anh không nói ra, cô chỉ cho rằng anh là chủ nhà trẻ tuổi khi gặp mặt lần đầu, là con nhà khá giả.

Sau này tiếp xúc, anh kiên trì giúp cô lấy lại số tiền bị trộm, làm nhân viên bồi bàn cần mẫn tại nhà hàng, còn phải quản lý homestay giúp ông chủ.

Về phương diện trên giường, ngay cả chồng cô Tạ Nghiêm Minh, hai người nhạt nhẽo đến mức không nhớ nổi lần cuối là khi nào. Còn Giorgio tuy khiêm tốn, về chuyện nam nữ cũng có vài phần mạnh mẽ.

Cô cảm giác trong cơ thể Giorgio chứa đầy nham thạch núi lửa, song chỉ để lộ một miệng nhỏ, chảy xuôi róc rách như suối nước nóng.

Anh muốn dịu dàng với cô, anh sợ tổn thương cô.

Mạch suy nghĩ của Ôn Hoài Miểu quay về, không đề cập tới quan hệ giữa anh và hai bé gái Digan.

Cô hỏi anh, “Mẹ anh còn có thể trở về không?”

Giorgio lại lắc đầu, “Tôi không biết, không gì có thể trói buộc người Rom, có lẽ cả đời này bà sẽ không quay về nữa. Bà đã chờ đến lúc tôi 5 năm tuổi mới đi.”

“Vậy còn anh, anh giống bà chứ?”

Giọng Giorgio mang theo khát khao, “Cha tôi nói tôi rất giống mẹ, bà rất gầy, ngũ quan của tôi đều giống mẹ, làn da và mái tóc cũng giống, chỉ riêng ánh mắt giống cha tôi.”

Ngữ điệu anh trầm xuống, “Chỉ tiếc ấn tượng của tôi về mẹ rất mơ hồ, bà không lưu lại bất kỳ tấm ảnh nào, chỉ cho tôi một bộ Tarot.”

“Bụng của bà ấy cũng như cô, bà chỉ cho tôi xem, luôn nói đều do cha tôi khiến bà mất trong sạch, sinh hạ tôi để lại sẹo.”

Giorgio mím môi, ánh trăng chiếu xuống, mồ hôi trên cằm anh phản xạ sáng rực, “Người Rom không thể kết hôn với người ngoại tộc. Bà bị những người Rom khác bài xích, dè bỉu. Bói toán rất khó kiếm tiền, chúng tôi không có cách nào mưu sinh bèn mang tôi đi trộm đồ.”

Anh hơi dừng một chút, “Lớn lên tôi mới biết là không đúng. Bà luôn bảo tôi tiến lên bắt chuyện, còn bà sẽ trộm từ phía sau.”

“Giống như ngày đó cô bị trộm…”

Anh hạ giọng nên cô không nghe rõ, đoán chừng là tên người, hẳn là một trong hai bé gái.

Ôn Hoài Miểu buồn bực, cô khó mà tưởng tượng nổi anh đã lớn lên thế nào.

Cô đỡ mặt hắn, chậm rãi vuốt ve từ tóc mai xuống dưới, chạm đến hầu kết nhấp nhô vẫn lún phún râu. Ma sát đến khi lòng bàn tay cô ngứa ngáy, trái tim nhũn ra.

Cô hỏi, “Còn cha anh đâu?”

Giorgio trầm ngâm một lát.

“Cha tôi là người chèo thuyền nhưng ông nát rượu. Một lần mẹ tôi đói quá, vào nhà ông trộm, gặp cha tôi uống say mèm không biết gì.”

Sinh ra anh.

Giorgio không nói tiếp.

Ôn Hoài Miểu chạm vào cánh tay anh, “Sau đó thế nào?”

“Về sau mẹ tôi muốn đi lang bạt, bèn đưa tôi về với cha. Đáng tiếc có một lần ông uống say, có người nói ông bị trượt chân rơi xuống biển rồi.”

Dứt lời, anh cười khẽ, “Cha tôi thích biển, tôi vẫn biết điều ấy.”

Trong lòng Ôn Hoài Miểu xót xa.

Cô chủ động dựa vào anh, định vỗ lưng anh an ủi.

Cô nghẹn lời không biết nói gì.

Giorgio im lặng không lên tiếng.

Trong không gian yên ắng len lỏi sự dịu dàng tùy ý chảy xuôi.

Giorgio phá vỡ im lặng, “Tôi có thể hôn cô nữa không.”

Ôn Hoài Miểu ở ngay trước mặt anh, đương nhiên là mặc anh hôn.

Hôn đủ rồi, anh biếng nhác cuộn mình cuối giường, mái tóc xoăn kề ngang bụng cô.

An tâm tựa như đứa trẻ quyến luyến mẹ.

Giorgio lại dịu dàng ngắm nghía vết sẹo của cô.

Sau đó anh nhắm mắt, cất giọng ngái ngủ, “Con gái cô tên gì?”

Ôn Hoài Miểu ngẫm nghĩ, “Roll.”

Anh lặp lại, “Roey?”

Ôn Hoài Miểu nhoẻn cười, “Không phải, là Roll. Tóc của con bé, cũng xoăn y như anh.”

Giorgio sa vào tiếng cười dịu dàng của cô.

“Con bé có người mẹ như vậy, chắc chắn rất hạnh phúc.”

Trái tim Ôn Hoài Miểu lại bị nhéo.

Đây là tâm bệnh của cô.

Quyển Quyển, Quyển Quyển từ nhỏ được cô nâng niu trong lòng bàn tay, nào biết cha mẹ con bé sớm đã bằng mặt không bằng lòng.

Ôn Hoài Miểu nhìn đỉnh đầu anh, rốt cuộc mở miệng nói thật.

“Thực ra…” Môi cô run run, “Tôi có chồng.”

Tay Giorgio dừng lại.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, đại dương trong mắt anh đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, lộ ra đá ngầm gồ ghề bị từng cơn sóng dữ đánh trắng xóa, cảm giác bàng hoàng tuyệt vọng trào dâng.

Ôn Hoài Miểu còn nói, “Chúng ta…”

Cô chưa kịp mở lời, Giorgio đã dùng ngón tay che môi cô trước, trong ánh mắt anh tràn ngập khẩn cầu, “Please.”

“Đừng nói nữa.”