Đăng vào: 12 tháng trước
(*) Serenade là một tác phẩm âm nhạc nhẹ nhàng, đôi khi được hiểu là mộ khúc (khúc nhạc chiều). Vào thời Trung Cổ, serenade như là một lời chào bằng âm nhạc, lời tỏ tình với phụ nữ qua của sổ vào buổi tối bắt đầu trong thời kỳ Trung cổ, được thể hiện bởi người nghệ sĩ sử dụng một nhạc cụ và hát. Đến thời kỳ Baroque, serenade được gọi là serenata, thường được tổ chức cho những buổi tiệc với nhiều ca sĩ và dàn nhạc biểu diễn ngoài trời vào buổi tối. Truyện này nhắc đến bản Serenade của Franz Schubert (tiếng Đức: Ständchen), viết tặng sinh nhật cho một thiếu nữ mà ông thầm yêu trộm nhớ. Schubert nhờ một bạn thân là ca sĩ, trình bày ngay dưới cửa sổ nhà nàng. Tối đó, người ta bí mật khiêng cây đàn piano vào trong vườn, tất cả đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn lãng mạn và độc đáo thế nhưn, Schubert lại quên không đến. Trớ trêu thay, cô gái lại đem lòng yêu chính chàng ca sĩ, chứ không dành trái tim cho Schubert. (Nguồn: Wikipedia)
Homestay nằm trong con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Có thể thấy người dân Venice đã nhường chỗ lại cho du khách, phố buôn bán và khu dân cư phân chia rõ ràng, những tòa nhà nhỏ tương tự thế này đều là khu dân cư.
Tất cả đều có sân được bao quanh bởi hàng rào sắt giống nhau như đúc.
Trong sân kê một chiếc bàn cafe, ghế đã bị di chuyển vài lần, gác ở trên bàn.
Giorgio vào thẳng sân, bước lên mấy bậc thềm mới thả cô xuống, có lẽ do địa thế khu dân cư cao hơn, nước biển tràn vào chỉ ngập nhẹ đến trước cửa, dừng ngay ở bậc thềm cuối cùng.
Anh cũng bỏ vali của cô xuống.
Từ con hẻm kia đến đây tốn ba, năm phút, rẽ qua vài con ngõ.
Một mình Giorgio chịu toàn bộ sức nặng của cô và hành lý. Lát sau người anh càng ngày càng nóng, hơi thở cũng gấp hơn, song vẫn khiêng cô về không một lời than thở.
Ngoại trừ giữa đường vài lần cô ướt anh cũng ướt, cô tụt xuống, anh lại dùng sức kéo cô lên, giữ chắc ở đầu vai mình.
Anh thấp giọng, “Be careful.”
Lúc này anh đứng trước cửa, cởi áo mưa vò thành một nắm, lộ ra áo trong màu đen cũng ướt đẫm, bởi vì phủ chân cô mà áo mưa của anh che không kỹ, nước mưa chảy vào tong tỏng.
Áo bó ôm sát cơ bắp của anh, nhất là bờ vai phải khiêng Ôn Hoài Miểu, vải áo nhăn nhúm khiến vai anh căng không ra, anh cử động đầu vai cứng ngắc, dưới tay áo ngắn gồ lên cơ bắp.
Anh mở cửa sắt, xách vali lên tầng hai, nước trên người chảy xuống đất tạo thành vệt dài.
Ôn Hoài Miểu bước chậm, vừa đi vừa giũ nước trên mặt ô.
Sau hai mươi bậc thang, Giorgio đã sớm mở cửa chờ cô.
Thấy cô đi cà nhắc, anh trầm ngâm không lên tiếng, tưởng mình làm cô bị thương.
Thực ra, suốt đường đi chẳng ai nói được câu nào. Bốn phía không một bóng người, nếu muốn trò chuyện cũng khó mà nghe rõ, chỉ có tiếng nước ào ào và tiếng mưa rơi trên ô, vọng vào mặt tường rêu xanh loang lổ trong ngõ hẻm nhỏ dài, đổ ập về phía họ. Rõ ràng là đang giẫm trên đất nhưng lại có cảm giác bị mạch nước ngầm cuốn đi.
Nghĩ vậy, anh nhìn về phía Ôn Hoài Miểu, đôi mắt màu lam không khỏi lo lắng, “Are you OK?”
Ôn Hoài Miểu lắc đầu, không nói mình mình căng cơ bắp chân, có lẽ bình thường ít vận động, khi bị anh khiêng lên cả người đều cứng đờ.
So ra, Giorgio làm cu li không thấy xuống sức chút nào.
Nhìn cô đi thong thả đi lên, anh vẫy tay, “Come in.”
Rồi tự mình vào trước chào hỏi một đôi tình nhân ngồi trong phòng ăn.
Khi Ôn Hoài Miểu đặt phòng đã biết có người ở chung.
Là một chàng trai Ukraine cùng một cô gái Việt Nam.
Có lẽ cả thế giới đều biết nói ‘Xin chào’ bằng tiếng Trung, Ôn Hoài Miểu lại nghe thấy hai câu ‘Xin chào’ bất đồng khẩu âm.
Cô cũng đáp lại ‘Xin chào’.
Bọn họ nhấc túi bia địa phương vừa mua, “Cô muốn uống không, chúng ta có thể share.”
Lại thấy người Ôn Hoài Miểu chảy nước, tốt bụng bật cười, “Cô có thể đợi lát nữa hẵng đến.”
Ôn Hoài Miểu cười gật đầu, Giorgio giúp mở cửa phòng, đặt chìa khóa trong lòng bàn tay cô.
Cô đánh giá sơ bộ chung quanh, không khác ảnh trên mạng nhiều lắm, nghĩ đến sàn nhà bên ngoài sạch sẽ, đúng là Giorgio trông nom homestay của mình không tồi.
Giorgio vừa cởi ủng đi mưa, đổ hết nước trong giày vào miệng cống thoát nước phòng tắm.
Nước biển đổ xuống sàn, đã lẫn cả cát đen.
Anh đứng dậy lấy cây lau sàn và thuốc tẩy rửa thì thấy Ôn Hoài Miểu tựa cửa, trên tay vắt khăn lông.
Xem ‘chủ nhà’ Giorgio cúi người cọ sàn phòng tắm, đồng thời cam đoan, “Sạch rồi.”
Ôn Hoài Miểu không thèm để ý, đi du lịch là vậy, phòng homestay này đã sạch hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
Giorgio buông cây lau sàn nhìn cô, sau khi bước ra bèn chìa tay mời cô vào.
Ôn Hoài Miểu gật đầu, “Tôi tắm rửa xong sẽ mang hộ chiếu cho anh vào sổ.”
Giorgio nói được, thay cô đóng cửa.
Mùa mưa vốn ẩm ướt, Ôn Hoài Miểu mở nước ấm, cả trong phòng tắm bao phủ bởi hơi nước lượn lờ không đi.
Tóc cô không dài, vừa qua vai, chất tóc mềm mại, bình thường lau rất nhanh. Sợ Giorgio chờ lâu, cô vừa lau tóc vừa đi ra.
Đôi tình nhân cười không ngừng, Giorgio ngồi một mình trên ghế.
Xem ra anh đã xử lý xong vệt nước do họ đi qua để lại, đồ lau dựng bên tường.
Có lẽ do chân dài tay dài mà anh ngồi ở kia có vẻ đáng thương.
Hiện giờ anh đã không còn dáng vẻ nghiêm khắc chỉ trích Ôn Hoài Miểu, mái tóc xoăn ngấm nước dính trên trán hơi rối, giống như đứa con xinh đẹp trong nhà của người nông dân châu Âu thời Trung cổ.
Anh ngồi đó có vẻ buồn ngủ, khi Ôn Hoài Miểu đi tới trước mặt, anh còn đang dụi mắt.
Đứng lên lại dựng cây lau bị đổ khiến Ôn Hoài Miểu buồn cười.
Anh đi theo Ôn Hoài Miểu, đứng ở cửa phòng.
Xem ảnh chụp trong hộ chiếu của cô, rồi so sáng với người thật.
Ảnh của Ôn Hoài Miểu đã từ nhiều năm trước, khi ấy cô búi tóc lên.
Hiện tại đuôi tóc hơi xoăn xõa trên vai, che khuất một phần sườn mặt.
Có thể do ngũ quan người châu Á quá mức tương tự, Giorgio nhìn mãi mới cầm di động chụp hộ chiếu.
Ôn Hoài Miểu liếc một cái, buổi thời này không còn mấy ai dùng iPhone 4.
Nhất là màn hình còn bị vỡ.
Cuối cùng Giorgio cầm tờ đơn bảo cô ký tên.
Anh dùng bút khoanh tròn chữ ‘tax’ rồi lại khoanh tròn chữ ‘fee’, nói với cô rằng, “Đây là thuế thành phố, còn đây quy định của ông chủ tôi, sau 9 giờ phải trả thêm phí phục vụ muộn, 30 euro.”
Đoán chừng bảo cô nộp phí hơi ngại, đôi mắt màu xanh đậm cụp xuống, “Tôi đã gửi email nhắc cô phải đến trước 9 giờ.”
Dứt lời, anh mở trang Airbnb cho Ôn Hoài Miểu xem.
Ôn Hoài Miểu không nói gì, anh cho rằng cô không đồng ý nộp thêm phí.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, lại không được tự nhiên bấm bút bi, “Tôi không phải chủ, lời tôi nói không tính.”
Đối với việc trả thêm 30 euro cô không hề có ý kiến, cô vẫn nghĩ Giorgio là chủ nhà.
Khái niệm homestay vốn là là trực tiếp vào ở nhà dân, nghe Đới Yểu Yểu nói đôi khi có thể ở chung chủ, nếu gặp chủ nhà lười biếng, trực tiếp đặt chìa khóa trong tủ mật mã.
Không ngờ ông chủ Gorgio đã thương mại hóa quản lý như vậy rồi.
“Tôi không có ý này.” Cô đặt tiền mặt trên bàn, “Tôi cứ tưởng anh là chủ nhà.”
Nói xong cô lấy bút, cúi đầu ký tên, một sợi tóc ướt sũng sau thùy tai xõa xuống, in chiếc bóng dịu dàng trên gương mặt cô.
“Tôi?” Giọng Giorgio đầy nghi hoặc.
Khi Ôn Hoài Miểu nhìn anh, anh đang tròn mắt, con ngươi màu xanh đậm lấp lánh.
Nhìn kỹ chút nữa, thì ra là ánh đèn sợi đốt trên trần nhà lọt vào trong mắt anh.
Ngũ quan người ngoại quốc là kiểu góc cạnh, biểu cảm chân thực, khi trừng mắt sẽ hằn nếp nhăn trên trán.
Thấy Ôn Hoài Miểu nhìn mình, nét mặt anh thả lỏng, nhún vai.
Anh rõ ràng không thích cười, đối với lời nói đùa cũng chỉ giật khóe miệng, “Tôi cũng muốn làm ông chủ.”
“Ông chủ của tôi có sáu homestay.” Anh xoè một bàn tay cộng thêm ngón trỏ, “Nhưng anh ấy còn có nhà hàng, bận quá nên để tôi quản lý giúp.”
“Vậy nên…” Anh ngập ngừng, lại cảm thấy không có gì để giải thích, “Tôi không phải chủ nhà.”
Chưa đi đến hành lang đã nhận được một cuộc điện thoại, tiếng Ý hệt như tiếng thì thào, nói chưa được mấy câu lập tức quay trở lại.
Đưa di động mang theo hơi ấm cho Ôn Hoài Miểu, “Ông chủ tôi.”
Ôn Hoài Miểu nhận lấy, di động của anh hơi ẩm, không biết là mồ hôi tay hay nước mưa ngấm.
Tiếng Anh của chủ nhà cũng giống anh, đều đậm chất Ý, ở trong điện thoại càng khó nghe.
Đại khái là dặn có yêu cầu gì hãy nói với Giorgio, hi vọng cô ở vui vẻ, mặt khác mùa mưa Venice phải chú ý an toàn.
Hiển nhiên vị khách mà Giorgio bất chấp mưa lụt đi đón như cô đã được ông chủ liệt vào đối tượng ‘chăm sóc đặc biệt’, sợ cô lại xảy ra chuyện gì.
Ôn Hoài Miểu vốn ngại làm phiền người khác, cô cười khổ quay đầu nhìn mưa bên ngoài, có lẽ đây chính là trận mưa lớn khi bay chuyển tiếp ở sân bay Roma-Fiumicino*, xối vào cửa kính đến khiến cô thoảng thốt.
(*) Sân bay quốc tế Leonardo da Vinci hay còn gọi Sân bay Roma-Fiumicino, là sân bay lớn nhất Italia, tọa lạc ở Fiumicino, cách thủ đô Roma 28 km. Tên sân bay được đặt theo tên của danh họa Leonardo da Vinci. (Nguồn: Wikipedia)
Với tính cách trước đây của mình, cô sẽ đọc yêu cầu vào ở rõ ràng, tuyệt đối sẽ không quá giờ.
Đã lâu không đi du lịch, ngược lại không bị trói buộc, dĩ vãng ra ngoài tản bộ đều phải tính thời gian về nhà đóng cửa.
Thậm trí ngoại trừ khách sạn cùng vé máy bay, cô không lên lộ trình nào.
Có lẽ đây mới là ước nguyện ban đầu trong tiềm thức khi chọn thành phố nước, vo tròn tính cách cẩn thận của mình thành nắm giấy, nhét vào chiếc bình trôi dạt, mặc biển cuốn đi.
Đôi khi tiến một bước không khó, cái khó chính là kết quả nhận lại.
Tựa như chuyện đêm nay, nếu Giorgio không kiên trì tìm cô, có lẽ cô chỉ đành qua đêm cạnh nhà hàng.
“Ha ha.” Trong tay Girogio ngoắc chùm chìa khóa, đung đưa trước mặt cô phát ra tiếng vang, “Cô đồng ý không?”
Âm thanh có phần chói tai, ánh sáng của kim loại khiến cô bừng tỉnh.
Giorgio mấp máy miệng, môi anh tương đối dày, đứng gần mới biết thì ra môi dưới cũng có rãnh hơi chìm ở giữa, thẳng hàng với rãnh cằm, ở dưới đèn trông như bóng tĩnh vật.
Ôn Hoài Miểu day huyệt Thái dương, đoán là mình bị cảm lạnh, đầu hơi đau.
“Sorry, anh lặp lần nữa?”
Lúc này đổi lại là Giorgio xoa mi tâm, thoáng do dự, “Tôi… nếu cô không đồng ý cũng không sao.”
Ôn Hoài Miểu lắc đầu, “Tôi thật sự không nghe rõ, tôi hơi đau đầu.”
Giọng Giorgio trầm thấp, “Ý tôi là, ông của tôi lo tôi không thể quay về, cô có biết bên ngoài lụt hết rồi không. Nếu được, tôi muốn ở lại đây, tôi sẽ ngủ sofa bên ngoài.”
“Đương nhiên tôi sẽ trưng cầu ý cô, và cả couple bên ngoài.”
Ôn Hoài Miểu chưa kịp trả lời, anh đã hé miệng cười, “Không sao, nếu quấy rầy các cô, tôi có thể bơi về.”
Anh làm cái động tác rẽ nước, chìa khóa trong tay lại kêu leng keng.
Ôn Hoài Miểu chau mày, anh vì cô mà mắc kẹt, còn muốn hỏi ý cô. Cảm giác này không giống lúc mới gặp mặt, anh trách cô không chú ý an toàn mà nán lại trên cầu, khiến trong lòng cô thoải mái.
Cô an ủi anh, “Đương nhiên không thành vấn đề, vốn dĩ là lỗi của tôi, anh…”
Cô chưa nói hết, Giorgio lập tức nói hai tiếng cảm ơn.
Xoay người đi ra ngoài, đoán chừng là hỏi ý đôi tình nhân.
Ôn Hoài Miểu xoay người thu dọn quần áo đặt cạnh vali, quần áo ướt để riêng một bên, định lát sấy khô cả thể.
Đứng dậy, cô lại cảm thấy huyệt Thái dương nhâm nhẩm đau, có dấu hiệu cảm mạo.
Sấy tóc xong ra khỏi phòng, bên ngoài u ám, chỉ thắp một ngọn đèn hành lang.
Phòng ngủ bên cạnh loáng thoáng tiếng vui đùa ầm ĩ, cô nhận ra giọng một nam một nữ, đôi tình nhân đều ở trong phòng.
Kính mờ của phòng tắm phản chiếu ánh sáng vàng, hẳn là Giorgio đang tắm.
Bên cạnh bàn ăn là tủ lạnh và phòng bếp.
Sau khi bật đèn, cô mất một lát thích nghi với thay đổi ánh sáng, chọn ra nguyên liệu nấu ăn miễn phí.
Lơ đãng rửa cà chua, cô mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng quả thật không ít, Ý không hổ là quốc gia châu Âu truyền bá rộng rãi ẩm thực Trung Quốc, sủi cảo năm xưaMarco Polo* nếm thử cũng có thể bắt gặp ở đất nước hình chiếc ủng.
(*) Marco Polo (1254 – 1324) là một thương gia và nhà thám hiểm gốc Venezia (Venice). Theo các thông tin mình tra được, ông là người đem món mì sợi Trung Quốc trở về Ý sau hành trình ngoạn mục qua Châu Á và Trung Quốc cách đây hơn 800 năm, không phải sủi cảo như tác giả đã viết. Nếu bạn nào có thông tin chính xác thì báo mình nhé.
Cô xắn ống tay áo ngủ, rửa sạch cà chua, chần mì spaghetti.
Nghĩ thế nào lại ra ngoài nhìn phòng tắm bèn làm thêm một phần nữa.
Cô làm sốt theo kiểu Trung Quốc, chưng cà chua cùng dầu oliu sẽ làm cà chua ra nước nhiều hơn.
Tiếng nước sùng sục trong nồi và máy hút khói khiến cô không nghe được âm thanh nào khác.
Quay đầu tới tủ lạnh lấy trứng gà, va phải Giorgio.
Anh mở lời trước nói ‘Sorry’, tóc xoăn vẫn ướt nhẹp dính ở trên trán, không biết anh lấy đâu ra chiếc áo T-shirt, so với chiếc bị ướt còn chặt hơn.
Ôn Hoài Miểu cúi đầu, anh đi chân trần, dưới quần đùi lộ ra cẳng chân săn chắc rậm lông.
Anh lịch sự dùng tay ra dấu mời, ý bảo Ôn Hoài Miểu lấy đồ trước.
Sau đó anh lấy bánh mì và bia, ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.
“Ha ha.” Ôn Hoài Miểu cười, “Của anh.”
Cô đặt món spaghetti trước mặt anh.
Mỗi người một đĩa, cô ngồi xuống đối diện.
Giorgio có phần ngạc nhiên, “Tôi?”
Anh trừng lớn đôi mắt màu lam bị che phủ bởi ánh sáng vàng dịu từ máy hút khói chưa tắt.
Ôn Hoài Miểu giúp anh tìm lý do, “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, thử xem?”
Ban đầu anh còn khách sao, dùng nĩa cuốn mì, ăn vài miếng lại bắt đầu ngấu nghiên.
Ở khía cạnh khác, anh đều giữ lễ nghi chuẩn mực, tuy không giống người da trắng nhưng rất có phong độ thân sĩ. Chỉ lúc nào ăn cơm, đói lắm mới giống một đứa trẻ.
Hai người kiệm lời, Giorgio ăn gần hết đĩa mì Ý thì nghẹn, giương mắt lấy cốc bia mới nhớ ra, “Cô muốn uống chút không?”
Ôn Hoài Miểu thoáng do dự.
Anh cảm thấy ăn món Ôn Hoài Miểu làm thì phải có qua có lại.
“Uống rất ngon, đây đều là tôi mua, thường xuyên bổ sung. Rất nhiều du khách đều thích loại bia này, đây cũng xem như đặc sản Venice.”
Ôn Hoài Miểu cười đồng ý.
Anh sực nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, couple kia cũng đồng ý cho tôi ngủ lại, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy các cô, sáng sớm mai tôi sẽ đi.”
Ôn Hoài Miểu nửa đùa, “Anh có thể ngủ dậy muộn, chúng tôi cũng sẽ không để ý.”
Giorgio lắc đầu, mái tóc giờ đã khô phần nào, tóc xoăn đung đưa theo mỗi động tác của anh.
“Tôi còn phải làm việc.”
Ôn Hoài Miểu lý giải thành anh còn phải qua homestay khác đón khách và check-out.
Cô gật đầu, đứng dậy mang đĩa đi rửa.
Giorgio vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Thấy cô muốn về phòng bèn lịch sự nói, “Ngủ ngon.”
Mới gặp chỉ cảm thấy giọng anh quá trầm, mang theo cơn buồn ngủ. Giờ đây nghe câu chúc ngủ ngon, thì ra đây mới là giọng buồn ngủ, kết hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh, giống như đứa trẻ hỏi xin mẹ mình kẹo ăn.
Ôn Hoài Miểu cười thầm, “Ăn ngon không?”
Giorgio ngẩn người, không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này.
Bình thường anh hiếm khi phải trả lời câu hỏi tương tự, trầm ngâm vài giây mới tìm được từ.
“Ăn ngon như mấy nhà hàng châu Á.”
“Cảm ơn.” Ôn Hoài Miểu cầm theo cốc nước về phòng, “Ngủ ngon.”
Uống viên thuốc cảm với nước ấm, Ôn Hoài Miểu nghĩ, đôi khi có tính cẩn thận cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ là không ngờ ngày đầu đã phải dùng đến.
Có lẽ do lệch múi giờ, cô nằm hồi lâu mà không hề buồn ngủ.
Thuốc cảm mạo hay dùng mà cũng mất tác dụng.
Ban đầu còn nghe thấy động tĩnh rất khẽ bên ngoài, hiện tại chỉ có tiếng mưa đậu trên kính, khe cửa cũng chẳng lọt chút ánh sáng nào, không biết đã mấy giờ rồi.
Cô trở mình, xuống giường xem đồng hồ, 2:15 a.m.
Di động có thể tự động thay đổi múi giờ, còn đồng hồ sinh học của cô lại không thể.
Cô khẽ khàng ra ngoài đi toilet, khi về nghỉ chân một lát.
Tiếng hít thở của Giorgio hệt tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Lờ mờ thấy đùi anh chân không đặt được xuống mà gác trên tay vịn của ghế sofa, ngủ rất sâu.
Về phòng, cô dường như bị lây nhiễm bởi anh và cơn buồn ngủ ập đến.
Cửa sổ không thể mở, cô chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Không rõ cảm giác an toàn từ đâu tới, mở hé cửa liền mê mệt thiếp đi.
Ngoài cửa gió lay động rèm, thổi phiêu đãng.
Trần nhà in bóng cây cùng vân sóng, bồn bề là gió, bốn bề là nước, bốn bề lênh đênh.
Nhưng cô không biết mình đang ở đâu.
Chỉ cảm thấy chóng mắt, mơ hồ cảm thấy còn chưa xuống khỏi chiếc thuyền ban ngày kia.
Thuyền không cập bờ, từ từ chìm trong nước, cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi, tựa vào mạn thuyền, ngắm sóng bạc và cảnh sắc trên bờ, biến thành sắc xanh u dưới đáy biển, không thể nào nhúc nhích.
Trong khoang thuyền, nước dần ngập qua mắt cá chân, cẳng chân, thắt lưng, bụng và cổ cô.
Cô hét lên mấy lần nhưng đều không phát ra âm thanh, cảm giác khó thở ngày càng mãnh liệt, trước mặt đều là nước, nước mơn trớn gương mặt cô, cuốn lấy cô khiến cô không cách nào hô hấp, không tài nào giãy giụa.
Lại thấy thuyền viên mắt xanh cách rất xa duỗi tay về phía cô với vẻ suốt ruột, mà cô làm thế nào cũng không với tới.
“Wake up!”
Ôn Hoài Miểu choàng mở mắt, lại bắt được một đôi mắt xanh đậm.
Như thuyền viên ở nơi xa xăm vừa rồi.
Cô lấy lại được hô hấp, thở hổn hển.
Lại nhìn kỹ, dưới đôi mắt xanh là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày, chiếc cằm bị chia đôi bởi một đường rãnh, người đàn ông quỳ gối ở đầu giường, mái tóc rối bời, vẻ mặt sốt ruột.
Cô toan mở miệng thì phát hiện bản thân mất giọng.
“Giorgio?”