Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ
Đăng vào: 12 tháng trước
Ngồi trên Porsche của Trạm Hải Lam, Dung Tiểu Kỳ liền đoán được đây là một tiểu thư nhà giàu. Dọc theo đường đi, Trạm Hải Lam liên tục nhận điện thoại, nghe loáng thoáng đều là đang nói về công việc. Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt lại làm bộ dưỡng thần, thẳng đến đi tới dưới nhà Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam mới triệt để gác điện thoại, đem xe đỗ vào bãi, sau đó mở cửa xe cho Dung Tiểu Kỳ, ôn hòa nói: "Dung tiểu thư, tới rồi."
Dung Tiểu Kỳ trong lòng cảm thán một tiếng, Trạm Hải Lam rất có bản lĩnh, đây chính là khu đô thị thương mại Bích Hải Lam Thiên, nơi xa hoa nhất thành phố. Bảo an dày đặc, an toàn tuyệt đối, thông tin hộ khách tuyệt mật, phục vụ đỉnh cao, phải nói là nơi khiến cho người người ước ao đố kị.
Lúc khu dân cư này mở bán căn hộ, giá khởi điểm cũng đã khiến bao người đỏ mắt nhìn không tới, nghe đâu căn hộ nhỏ nhất cũng có giá không dưới tám con số.
Dung Tiểu Kỳ chưa từng là nữ nhân hám giàu, nàng sở dĩ đối toàn nhà này hiểu biết nhiều, tất cả là vì Kim Liễm Diễm thích. Mỗi lần đi ngang nơi này, Kim Liễm Diễm sẽ lộ ra ánh mắt ước ao, sau đó lại thở dài một tiếng, nói bản thân coi như quét sạch toàn bộ số thẻ tín dụng, cũng mua không nổi một mét vuông đất.
Bất quá đối với Trạm Hải Lam mà nói, phương diện này tựa hồ hoàn toàn không có phiền não, nàng đỗ xe vào vị trí của mình, sau đó mỉm cười hòa nhã dắt Dung Tiểu Kỳ vào cửa lớn, đi qua đại sảnh, lên thang máy đến tầng cao nhất.
"Cô... Thích ở nơi cao như thế?" Dung Tiểu Kỳ nghĩ, chân có chút run lên, bất quá không thể trách nàng không có tiền đồ, bởi vì thang máy này trong suốt, đúng tiêu chuẩn thang máy dùng ngắm ngoại cảnh. Từ góc nhìn này phóng tầm mắt ra xa, toàn bộ K thị giống như miếng đậu hủ nhỏ, ngay cả nàng chưa từng sợ độ cao cũng bị dọa đến xanh mặt.
Trạm Hải Lam mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Dung tiểu thư, thoạt nhìn cô không giống người nhát gan như vậy."
Dung Tiểu Kỳ lấy lại bình tĩnh trả lời: "Có người sợ nước, có người sợ chật hẹp, tôi vì sao không thể sợ độ cao?"
Khóe mắt Trạm Hải Lam khẽ nhếch, nhìn Dung Tiểu Kỳ một hồi bỗng nhiên cười rộ lên, một phen kéo Dung Tiểu Kỳ đem nàng hướng bên trong một chút, nhưng mà bản thân đứng ở phía ngoài.
"Cô làm gì?" Dung Tiểu Kỳ lui ra sau một bước, chẳng biết tại sao nàng ở trước mặt Trạm Hải Lam hoàn toàn không có khí tràng. Vốn bản thân đã lực sát thương hệ số thấp, hiện tại cùng Trạm Hải Lam đứng chung một chỗ căn bản là không có cảm giác tồn tại. Thậm chí, nàng từ trên người Trạm Hải Lam ngửi được một ý tứ hàm xúc nguy hiểm.
"Nhìn tôi đi." Con mắt Trạm Hải Lam rất có thần thái, lóe sáng nhìn Dung Tiểu Kỳ, môi non mịn thoa một mạt hồng nhạt, giống như đọc chú ngữ chậm rãi nói ra ba từ này. Tiếng nói của Trạm Hải Lam rất nhu hòa, thế nhưng một chút cũng không ngọt nị như nữ hài tử bình thường, trái lại thanh lãnh đạm nhạt, giống như một ly đá chanh mát lạnh giữa ngày hè.
Dung Tiểu Kỳ giật mình nói: "Nhìn cô sẽ không sợ độ cao?"
Trạm Hải Lam mỉm cười, chăm chú nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Cô nhìn tôi, liền không còn rãnh rỗi đi chú ý cảnh sắc bên ngoài, phương pháp này được chứ?"
Dung Tiểu Kỳ cố ý trợn to mắt nhìn Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam cũng mở to mắt nhìn lại nàng, như vậy để Dung Tiểu Kỳ có cảm giác không ổn, dường như có gì đó sắp bốc cháy. Nàng rất nhanh xoay người đưa lưng về phía Trạm Hải Lam, hai mắt thẳng tắp nhìn bảng hướng dẫn, sau nửa ngày hoang mang rối loạn mới nói ra một câu: "Cảm ơn cô, tôi không sao."
Trạm Hải Lam có chút nghi hoặc, thế nhưng nhìn Dung Tiểu Kỳ không có gì trở ngại, cũng không hỏi thêm gì.
Dung Tiểu Kỳ thấy Trạm Hải Lam trầm mặc, lúc này ngực mới bình tĩnh trở lại. Vừa rồi trong nháy mắt đối diện cùng Trạm Hải Lam, nàng rõ ràng cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập.
Lúc nàng nhìn đến hình ảnh chính mình xuất hiện trong con ngươi của Trạm Hải Lam, cảm giác này giống như... giống như gặp được người trong mộng của mình, hưng phấn, kích động, khẩn trương, các loại cảm xúc trong lồng ngực của thiếu nữ thanh xuân, đều trong chớp mắt xuất hiện trên người nàng. Tuy rằng thời gian rất ngắn thế nhưng cũng đủ hình thành ý thức trong đại não, nhen lửa toàn bộ mạch máu trên mặt nàng.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác mặt của mình vẫn còn rất nóng, đều do Trạm Hải Lam, đang yên đang lành tự nhiên bắt nhìn nhau làm cái gì.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Trạm Hải Lam đi tới bên người Dung Tiểu Kỳ, vỗ vỗ vai của nàng, nói: "Dung tiểu thư, tới rồi, mời theo tôi."
Nhà Trạm Hải Lam rất khác với tưởng tượng của Dung Tiểu Kỳ, trái với vẻ xa hoa bên ngoài, nhà của nàng ấy rất đơn giản mộc mạc, ban công đều trồng không ít hoa cỏ xanh biếc, trên bàn trà có một bộ trà cụ tinh xảo.
Toàn bộ gian phòng đều tràn đầy mùi thơm ngát thanh nhã, hình như trong phố xá sầm uất có một mảng điền viên tĩnh lặng.
"Cô muốn tắm không?" Trạm Hải Lam hỏi, trên tay đã cầm một cái váy sạch.
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Như vậy rất phiền phức cô, tôi về nhà mình lại tắm."
Trạm Hải Lam mỉm cười nói: "Váy này tôi mới mua còn không có mặc qua, mong cô không để ý."
Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận váy: "Sẽ không, cô đã rất nhiệt tâm." Đích xác, Trạm Hải Lam chỉ là lái xe không cẩn thận làm văng nước vào người nàng thôi, vừa xin lỗi vừa đưa váy mới, nhân cách thực sự cao thượng.
"Tôi còn muốn nói lời xin lỗi cô." Trạm Hải Lam thong dong ngồi ở bên người Dung Tiểu Kỳ bắt đầu phao trà, động tác của nàng rất ưu nhã, thời điểm cầm lấy tách trà nhìn qua phá lệ an bình nhã nhặn lịch sự, hoa hồng đỏ sậm cùng hoa cúc trong nước nóng bốc lên. Trạm Hải Lam thần thái chuyên chú nhìn đồ vật trong tay, lúc nàng phao trà thì tự động ngưng nói chuyện cùng Dung Tiểu Kỳ.
Trong phòng phá lệ an tĩnh, Dung Tiểu Kỳ ngồi vào trên sô pha, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trạm Hải Lam, nàng ấy nửa quỳ bên cạnh bàn trà, động tác đoan chính nghiêm túc.
Lúc Dung Tiểu Kỳ cầm lấy váy của Trạm Hải Lam, nàng vô ý thức nhìn nhãn hiệu một chút, vừa nhìn thì cư nhiên là Armani. Dung Tiểu Kỳ do dự, váy của mình là thương trường hạ giá mua năm ngoái, của Trạm Hải Lam thế nhưng Armani giá trị xa xỉ, trao đổi không công bằng thế này nàng làm sao nhận được.
"Trạm tiểu thư," Dung Tiểu Kỳ cầm váy đi tới bên người Trạm Hải Lam, "Váy này rất quý trọng, tôi không thể nhận."
Trạm Hải Lam ngẩng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ, thoáng ngẩn người, lập tức đứng lên xin lỗi nói: "Tôi cũng không phải cố ý... Bởi vì đây là váy mới cho nên mới lấy ra..."
Dung Tiểu Kỳ nhìn dáng vẻ bối rối của Trạm Hải Lam, thật sự đáng yêu, suy nghĩ một chút mới nói: "Váy của tôi cũng không phải mới, cô tùy tiện tìm một cái cô đã mặc qua, hơn nữa không nên sang quý như thế này, để trong lòng tôi dễ chịu một chút."
Trạm Hải Lam mỉm cười, lấy tách trà trong tay đưa cho Dung Tiểu Kỳ: "Cô chờ một chút."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam lướt vào phòng ngủ, cúi đầu nhìn tách trà trong tay hương khí bốn phía, bỗng nhiên nhớ tới mục đích của mình, nàng sở dĩ theo vào nhà Trạm Hải Lam, là bởi vì muốn lừa nàng ấy cởi quần áo, sau đó trộm nhìn trước ngực nàng ấy, xem có nốt ruồi son nào hay không.
Nên làm cách nào bây giờ? Cũng không có khả năng sắm vai cầm thú, trực tiếp đẩy ngã nàng ấy?
Đang miên man suy nghĩ, Trạm Hải Lam lần nữa xuất hiện trước mặt Dung Tiểu Kỳ: "Này có thể."
Dung Tiểu Kỳ cười tiếp nhận, liếc nhìn tách trà trong tay đã nguội bớt: "Cảm ơn cô."
"Tôi nhận lấy thì ngại." Trạm Hải Lam nói, "Tất cả đều bởi vì tôi, cô mới..."
Dung Tiểu Kỳ đứng lên, nàng giống như xua tay biểu thị không có việc gì, lại đột nhiên trượt tay, tách trà trong tay cứ như vậy bay ra, trực tiếp rơi trúng nửa người trên của Trạm Hải Lam.
Giây tiếp theo thì thấy một dòng nước xuất hiện trên áo tuyết trắng của Trạm Hải Lam, Dung Tiểu Kỳ đầu tiên là cả kinh, sau lại đột nhiên nghĩ đến, này đều không phải cơ hội tốt để Trạm Hải Lam cởi quần áo sao.
Cho nên không nên ngại ngùng, tiến công thôi!
-------------------------