Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ
Đăng vào: 12 tháng trước
Dung Tiểu Kỳ đi vào cửa nhìn quanh, tìm cũng không cần tìm liền thấy Trạm Hải Lam ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Dung Tiểu Kỳ đi tới trước mặt nàng, nàng không có ngẩng đầu, chỉ hơi giơ giơ lên cằm, nhàn nhạt nói: "Mời ngồi."
Dung Tiểu Kỳ đem khăn choàng cổ kéo xuống, nhịn không được muốn bóp cổ Trạm Hải Lam, nơi này là quán cà phê, cũng không phải phòng làm việc, như thế nghiêm túc mời ngồi là có ý gì.
"Chị gặp em là muốn khuyên em không nên hoãn lịch quay sao?" Dung Tiểu Kỳ ưu nhã ngồi xuống, tay nhẹ khoát lên trên đầu gối, nâng lên cà phê chậm rãi uống một ngụm.
Trạm Hải Lam nhàn nhạt nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Chị chỉ là muốn hiểu rõ tình huống, sau đó chuẩn xác ước định em còn thích hợp diễn bộ phim này hay không."
Trạm Hải Lam ngữ khí bình tĩnh, Dung Tiểu Kỳ nghe được minh bạch, Trạm Hải Lam một thái độ giải quyết việc chung, tuy rằng chuyện này đã ở dự liệu nhưng thực tế cảm giác thật khó chịu. Nàng cùng Trạm Hải Lam dù không có quan hệ đặc biệt, cũng không cần dùng thái độ này, rất có cảm giác thất bại.
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, ngữ khí phiêu hốt: "Trạm đổng quả nhiên mạnh mẽ vang dội, chuyện thân thể khỏe mạnh hay không cũng có thể xem xét. Nghĩ đến là từ bác sĩ nơi nào học không ít."
Trạm Hải Lam không để ý tới Dung Tiểu Kỳ, tiếp tục nói: "Dung tiểu thư, em là diễn viên hợp đồng, đã có điều khoản quy định, nên chiếu quy củ làm việc."
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười nhìn Trạm Hải Lam, lập tức cúi người để sát vào nàng, nhẹ giọng nói: "Trạm đổng như vậy tự tin? Khả năng đảm bảo mỗi một việc đều chiếu quy củ làm việc?"
Cùng nghệ nhân thượng giường loại chuyện này, cũng ở trong quy củ của chị sao?
Dung Tiểu Kỳ ý tại ngôn ngoại, chừa cho Trạm Hải Lam suy nghĩ. Nói vướng tay chân như thế nàng mới không cần chính miệng nói ra.
Trạm Hải Lam quả nhiên trầm mặc, nheo lại con mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhãn thần đạm nhiên rồi lại ẩn chứa điểm khác, Dung Tiểu Kỳ đọc không được.
"Công tác là công tác." Trạm Hải Lam rốt cuộc trả lời, "Không có quy củ."
Thông minh đấy, Dung Tiểu Kỳ không khỏi âm thầm tán thán, Trạm Hải Lam cư nhiên đánh thái cực thì đem vấn đề của nàng đẩy trở về.
"Vậy chị muốn xem xét như thế nào?" Dung Tiểu Kỳ hỏi.
"Căn cứ tình huống hiện tại của em, chị cho rằng em có thể gánh chịu lượng công việc mỗi ngày, đây chỉ là một bộ phim thần tượng, không có bối cảnh cũng không có kỹ năng đặc biệt, đối diễn viên mà nói khảo nghiệm chính là diễn xuất mà không phải thể lực." Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói.
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Đều không phải thể lực?"
Trạm Hải Lam tiếp tục nói: "Dung tiểu thư nếu muốn trì hoãn, trừ phi em nghĩ diễn xuất bản thân không đủ chuyên nghiệp, vô pháp đảm nhiệm được yêu cầu vai diễn."
Dung Tiểu Kỳ âm thầm mắt trợn trắng, nếu trước đây nghe được người đại diện đánh giá mình như thế, nàng khẳng định lập tức hai mắt đẫm lệ quyết tâm cầu tiến tới. Thế nhưng hiện tại nàng đương nhiên hiểu những lời này đều chỉ là một loại sách lược, Trạm Hải Lam chính là muốn đem nàng nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa thủ đoạn tương đối sơ cấp.
Trạm Hải Lam chỉ có loại thủ đoạn này sao?
Dung Tiểu Kỳ giơ giơ lên khóe miệng, thuận lợi vén vén tóc rũ bên tai, nói rằng: "Em diễn xuất tuy không tính là xuất thần nhập hóa, thế nhưng tự nhận là đủ khả năng đảm nhiệm được tình huống vai diễn yêu cầu."
Trạm Hải Lam đạm đạm cười: "Em có tự tin là tốt rồi, kia muốn tiếp tục sao?"
Dung Tiểu Kỳ đoán được Trạm Hải Lam sẽ bắt đến nơi đây, liền thuận thế nói: "Trạm đổng, chị thật sự là một người đại diện xứng chức, thậm chí là bất cận nhân tình, diễn viên cố nhiên phải tôn trọng hợp đồng, thế nhưng cũng liền bất chấp sức khoẻ chính mình sao?"
Trạm Hải Lam mặt không đổi sắc nói: "Dung tiểu thư, em nghĩ thân thể chính mình không thích ứng lượng công việc sao?"
Dung Tiểu Kỳ trên dưới quét Trạm Hải Lam, nói: "Chị nghĩ sao?"
Trạm Hải Lam thả lỏng thân thể tựa trên chỗ ngồi, nâng lên cà phê trầm mặc một trận nói: "Muốn chị cùng em đi kiểm tra sức khoẻ không?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Trạm đổng, chị thân là người đại diện của em, làm sao có thể không tín nhiệm nghệ nhân của mình?"
"Chị tín nhiệm đều không phải miễn phí, chị càng tin tưởng nghệ nhân có tinh thần chuyên nghiệp, đảm bảo chất lượng tác phẩm."
"Chị thế nào biết em không phải loại nghệ nhân này?"
Trạm Hải Lam nhướn mi: "Chứng minh?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn thẳng vào mắt Trạm Hải Lam: "Em sẽ bắt lễ trao giải năm nay, rốt cuộc đủ phân lượng chứng minh sao?"
Trạm Hải Lam ngẩn người: "Lễ trao giải?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Thế nào, không tin em?"
"Dung tiểu thư, em là đang cậy mạnh sao. Bộ phim này là vai diễn chính đầu tay của em, theo chị biết diễn viên trẻ vinh dự tối cao là thu được đề danh, em xác định em muốn lấy chính là giải thưởng mà không phải lấy đề danh sao?"
Dung Tiểu Kỳ tự tin gật đầu: "Không sai. Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
Trạm Hải Lam buông cà phê ly trầm mặc một hồi: "Em là nghiêm túc?"
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Đương nhiên."
"Nếu như vậy, chị chúc em thành công."
"Đều không phải một mình em." Dung Tiểu Kỳ chỉnh đúng nói, "Là chúng ta."
Nhãn thần Trạm Hải Lam loé một chút, còn chưa nói gì, Dung Tiểu Kỳ liền nói: "Chị là người đại diện của em, nghệ nhân sự nghiệp có thể đạt tới trình độ nào, người đại diện đương nhiên phải phụ trách."
"Đây là thỉnh cầu của em?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, yên lặng nói: "Là thỉnh cầu."
Trạm Hải Lam thở ra một hơi, thả lỏng thân thể ngã vào trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Em không ngại khổ cực?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Sẽ không."
Trạm Hải Lam thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Dung Tiểu Kỳ, nói: "Thân thể của em không tốt, không phải cần xin nghỉ sao?"
"Nhìn thấy chị thì tốt rồi." Dung Tiểu Kỳ tự tiếu phi tiếu đáp, quả nhiên như nguyện làm Trạm Hải Lam không hề truy vấn.
Dung Tiểu Kỳ về nhà cảm giác hai má đều đang cười, không nghĩ tới Trạm Hải Lam dễ đối phó như vậy, tuy rằng cuối cùng tại trước mặt Trạm Hải Lam buông lời thỉnh cầu, thế nhưng về phương diện khác mà nói coi như tặng cho Trạm Hải Lam một sự ràng buộc, phòng ngừa Trạm Hải Lam lại bởi vì chuyện một đêm kia thượng giường cùng nàng phân rõ núi sông.
Về phần giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất...
Dung Tiểu Kỳ xiết chặt tay lái, nghĩ đến dáng vẻ Kim Liễm Diễm vì cái này giận không tự kìm hãm được thì tâm run, thế nhưng nếu đã nói ra sẽ không khả năng quay đầu lại, hơn nữa nghĩ đến ánh mắt Trạm Hải Lam không tín nhiệm mình thì càng thêm bực bội.
Không phải chỉ là giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thôi sao, nàng không tin nỗ lực cùng vận may của mình lại chiếm không được.
Dung Tiểu Kỳ mới về đến nhà thì nhận được điện thoại đạo diễn, vội vã nói là phải tranh thủ thực hiện một cảnh quay.
"Buổi tối còn có lịch quay sao?" Dung Tiểu Kỳ không hiểu ra sao.
Trần Thực giục nói: "Ngày hôm nay dự báo thời tiết nói nửa đêm có sương mù, vừa lúc có một cảnh quay đang chờ, cô đến nhanh lên, nếu chậm trễ lại không biết lúc nào."
Dung Tiểu Kỳ cúp điện thoại, lập tức đổi y phục ra ngoài.
Đi tới địa điểm quay chụp, phát hiện nhân viên đoàn phim đã từng người vào vị trí, Dung Tiểu Kỳ tìm đạo diễn, đạo diễn lại gọi thợ hoá trang phân phó, nói ngày hôm nay phải ăn mặc tận lực ít, tạo hiệu ứng tốt nhất để lột tả cảnh nhân vật rét lạnh kinh hãi chạy giữa sương mù.
Thợ hoá trang nhắc nhở nói: "Hiện tại nhiệt độ không khí là dưới O độ, mặc quá ít sợ diễn viên chịu không nổi."
Trần Thực không để ý thợ hoá trang, chỉ hỏi Dung Tiểu Kỳ: "Cô có thể sao?"
Dung Tiểu Kỳ khẽ cắn môi: "Có thể."
Trần Thực khen ngợi gật đầu: "Không sai, đây mới là tinh thần chuyên nghiệp."
Dung Tiểu Kỳ lúc này mới hiểu được, này tám phần mười là Trạm Hải Lam gửi gắm cho Trần Thực, được rồi, đây là thời điểm nàng chứng minh tính chuyên nghiệp của mình.
Dung Tiểu Kỳ dựa theo Trần Thực yêu cầu chỉ mặc váy dây cùng chân trần chạy trên mặt đất, cảnh quay thực hiện hơn mười lần Trần Thực mới bằng lòng bỏ qua. Dung Tiểu Kỳ hoàn thành xong cảnh diễn thì hắt xì không ngừng, ngay cả sức lực vươn tay mặc áo lông cũng không có.
"Thật đáng ghét!" Dung Tiểu Kỳ cái mũi mỏi nhừ, trong đầu xuất hiện chính là thân ảnh Trạm Hải Lam.
Dung Tiểu Kỳ xoa mũi, bọc áo lông ngồi chờ trong xe, tay vây quanh túi làm ấm, thân thể đông lạnh đến không được.
"Lạnh sao?" Bên tai đột nhiên xuất hiện thanh âm quen thuộc.
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn, trước mắt dĩ nhiên là Trạm Hải Lam, nàng ăn mặc áo khoác dài màu trắng, mang giày cao, tay đeo bao tay thỏ, chóp mũi có chút hồng, thoạt nhìn đều không phải vừa tới.
Dung Tiểu Kỳ gật gật đầu: "Em không sao."
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, đem bao tay cởi xuống đưa cho nàng. Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Em không cần, có túi làm ấm."
"Tay em đều lộ ở bên ngoài, làm sao ấm áp được, cần một cái bao tay."
Dung Tiểu Kỳ chầm chập tiếp nhận bao tay, lông xù còn có nhiệt độ cơ thể Trạm Hải Lam, nhàn nhạt ấm áp, hình như trên người Trạm Hải Lam trước sau như một nhiệt độ ổn định.
Dung Tiểu Kỳ mang bao tay, phát hiện Trạm Hải Lam đi tới trước mặt đạo diễn nói gì đó, lại rất nhanh đi về, nhàn nhạt nói: "Cảnh diễn sau cách nửa giờ mới quay tiếp, em đến trong xe chị nghỉ ngơi một chút?"
Dung Tiểu Kỳ giương mắt nhìn mới phát hiện Trạm Hải Lam lái một chiếc xe bất đồng ngày thường. Nàng do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đi theo Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam mở cửa xe, đứng ở cạnh cửa làm một tư thế mời, Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Trạm Hải Lam, chui vào.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác ấm áp cực kỳ, hóa ra Trạm Hải Lam đã mở hệ thống sưởi hơi, đem toàn bộ không gian đều ấm áp hòa hòa. Nàng ngồi chỉ cảm thấy như trong nháy mắt sẽ tới thiên đường.
Trạm Hải Lam ngồi ở vị trí lái xe, nghiêng đầu hỏi Dung Tiểu Kỳ: "Thế nào?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, xoay thân thể về phía Trạm Hải Lam, cởi ra vạt áo lông.
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ lộ ra dây áo, ngẩn người, hỏi: "Em muốn làm gì?"
Dung Tiểu Kỳ mặt không đổi sắc, mở ra song chưởng, trấn định nói: "Chị ôm em một chút."
————-