Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Sil
Khoảnh khắc Tang La ký Đơn thỏa thuận ly hôn, dòng khí vận không ngừng chảy về phía Tạ Vi Vi bỗng nhiên dừng lại, chỉ vì phần lớn trong số đó đã chuyển sang Tạ Vi Vi, vậy nên phần ít ỏi còn lại dừng chảy tạm thời không khiến Tạ Vi Vi chú ý tới.
Tạ Vi Vi đi xuống từ trên lầu, thấy Văn Yến Quân đã ăn xong bữa sáng, vừa đi ra ngoài nhìn, đã thấy anh ta đang trong sân.
Anh ngồi trên xe lăn, đang phơi nắng trong vườn, ngẩn ngơ nhìn ra phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt anh, lại vẫn cứ đen đến trầm lắng, dường như không thể lộ ra chút ánh sáng nào. Tiếng chân đi tới của Tạ Vi Vi làm anh khẽ nghiêng đầu, cô nhìn bóng dáng mỹ lệ lại lạnh băng của anh, trong lòng lại hừng hực như lửa.
Đàn ông càng không chiếm được lại càng khiến người ta nhớ thương, đặc biệt sau khi Tạ Vi Vi đã trải qua nhiều thế giới, cướp được nhiều nam chính từ trong tay nữ chính như vậy. Tốn mất 10 năm mới có thể thu hoạch thứ quả ngon miệng này dưới ánh rạng đông, cô ta thèm rỏ dãi, lại vẫn cứ phải nhẫn nại, vì anh ta rốt cuộc mới chỉ quyết định buông tha bản thân, không yêu một người đàn bà hữu duyên vô phận với mình nữa, mà còn chưa yêu cô.
“Yến Quân.” Tạ Vi Vi đi đến phía sau anh, thoạt nhìn dịu dàng hào phóng lại hào sảng, “Thời tiết hôm nay rất đẹp, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.”
Văn Yến Quân không nói gì, Quản gia Arthur nhìn anh một cái, hiểu ý chủ nhân, liền đẩy xe lăn đi song song với Tạ Vi Vi.
Tạ Vi Vi là bác sĩ gia đình của Văn Yến Quân, không hề có bằng Tâm lý học lại tự kiêm luôn vai trò của Bác sĩ tâm lý. Đi bên cạnh Văn Yến Quân, nói: “Cậu đã quyết định rồi sao ?”
Văn Yến Quân nghiêng đầu nhìn cô ta một cái.
“Tôi là chuyên gia, chuyện này cậu không lừa được tôi.” Tạ Vi Vi cười bí ẩn, lại ngồi xổm xuống, đôi tay bắt lấy bàn tay đang gác trên tay vịn của anh, ánh mắt tha thiết: “Tôi biết lúc đầu quyết định như vậy ngay tương đối gian nan, nhưng cuộc đòi còn dài như vậy, dù đau cũng lành lại rất nhanh, cậu cho bản thân một cơ hội, cũng cho một người nào đó trên đời này một cơ hội, cô ấy có thể đã chờ cậu rất nhiều năm rồi.”
“Chỉ mong chuyện có thể giống như cô nói.” Văn Yến Quân thu tay lại, lãnh đạm nói, khiến cho Arthur tiếp tục đẩy mình dạo quanh hồ nhân tạo.
Tạ Vi Vi nhìn tay mình, lại nhìn dáng vẻ như đóa hoa kiêu ngạo không thể xâm phạm của Văn Yến Quân, đôi mắt tràn đầy hưng phấn, không sao, cứ tiếp tục lãnh đạm đi, hiện nay càng lãnh đạm, thì nhiệt tình sau này mới càng khiến người ta mong đợi.
Tạ Vi Vi cảm thấy mọi chuyện đều trong tầm với, vui sướng hưởng thụ phục vụ của người hầu trong trang viên, bật TV xem chương trình Đấu Trường Minh Tinh (tạm dịch) mà mình thích.
Văn Yến Quân đến Công ty, lúc này bên trong Công ty đã trở nên vô cùng náo nhiệt vì một tin tức vô cùng khủng bố, các nhân viên nam thì còn bình thường, nhưng các nhân viên nữ đã ngay lập tức phấn khởi.
“Thật sao ? Chủ tịch Chu của Công ty Chế tạo Đồng Vũ ly hôn ??”
“Đúng, chị tôi ta là Quản gia bên cạnh một vị Phu nhân, chính tai nghe được họ đang bàn tán chuyện này, đã sớm truyền quanh trong giới rồi !”
“Mẹ ơi, sao lại ly hôn ? Quá đột ngột rồi ? Tôi nghe nói Chu Tiến rất yêu Phu nhân của anh ta cơ mà……”
“Xì, đàn ông đều là Đại Móng Heo*, yêu thì sẽ khiến người ta rời nhà tay trắng sao ? Còn là lúc cha mẹ người ta mới gặp tai nạn nữa ?”
*) Đại Móng Heo: Từ lóng trên mạng bên Trung, chỉ người đàn ông thay lòng đổi dạ.
“……”
Ai chả thích nghe bí mật hào môn, thư ký của Văn Yến Quân cũng đang bàn tán. Arthur đẩy Văn Yến Quân ra khỏi thang máy đi tới Phòng làm việc của Chủ tịch, anh vừa giở tài liệu trên đùi ra xem, nghe thư ký xì xào cũng không quá để ý. Anh ta cũng không phải cấp trên quá hà khắc, tuy có lạnh lùng một chút, nhưng cũng không vì thấy nhân viên buôn dưa lê mấy câu trong giờ làm việc mà mắng té tát.
Nhưng trước khi đi vào Phòng làm việc, đột nhiên một câu nói vô cùng rõ ràng lọt vào tai anh.
“Nghe nói vị Chu Phu nhân kia là người đẹp hiếm có, vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, đúng là giống với câu……”
Khoảnh khắc kia tựa như một viên đá, đột ngột đập xuống mặt hồ không một gợn sóng
Bàn tay như ngọc đang lật tài liệu đột nhiên dừng lại, cửa Phòng làm việc cũng được Quản gia tiện tay khép lại, ngăn chặn những tiếng xì xào từ bên ngoài, cũng che đi khuôn mặt thay đổi trong chốc lát của anh.
Anh được đẩy đến sau bàn làm việc, quản gia lui ra bên ngoài chờ chủ nhân ra lệnh bất cứ lúc nào.
Văn Yến Quân bình tĩnh nhìn văn kiện trong một lúc, ký tên mấy lần, đột nhiên đập chiếc bút máy bản số lượng có hạn trên tay lên bàn, dùng lực quá lớn, bút máy nảy từ trên bàn đập xuống đất, đã hỏng. Lồng ngực yếu ớt của anh ra sức phập phồng mấy cái, một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
Cảnh báo ! Cảnh báo ! Tiến độ chinh phục nam chính: 89%……88%……89%……90%……”
Tạ Vi Vi đang tập trung vào trận đấu ngay lập tức bật từ trên sô pha lên, đầu gối lại bất cẩn đập thật mạnh vào góc bàn, đau đến mức cô hít hà một hơi.
Cũng may cảnh báo rất mau đã được hủy bỏ, “Tiến độ chinh phục nam chính: 90%”
Tạ Vi Vi: “Có chuyện gì vậy ?”
Hệ thống: “Không biết, đo được dao động mạnh trong tâm lý nam chính trong vài giây ngắn, nhưng hiện tại đã ổn định lại.”
Tạ Vi Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đại khái là suy cho cùng cũng là cả một tình yêu sâu đậm, tuy đã quyết định từ bỏ, nhưng khi nhớ lại toàn bộ quá khứ hẳn là vẫn sẽ sinh ra xúc động, đây là chuyện bình thường. Mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô đã bỏ lỡ thời điểm ra tiền cọc, thêm cả cơn đau trên đầu gối khiến cô trở nên cáu gắt.
“Con người không phải số liệu máy tính, dao động trong cảm xúc và tâm lý là chuyện bình thường, nhưng không có nghĩa rằng kết cục đã định ra sẽ thay đổi. Loại đàn ông giống Văn Yến Quân này, chuyện anh ta đã ra quyết sẽ không dễ thay đổi. Hơn nữa trong cuộc tình đó, anh ta chính là người bị thương nghiêm trọng, lòng tự tôn và nỗi sợ bị tổn thương đến trái tim đầy đề phòng của một người đàn ông sẽ không để anh quay đầu lại lần nữa, vậy nên không cần thiết phải cuống lên như vậy khi chỉ có 1,2% giao động. Về sau giao động trong vòng 5% thì không cần thông báo cho tôi.”
……
Tang La mở cửa sổ ra, một đám bụi lập tức tuôn ra, ánh mặt trời hiện ra, mùi mốc trong không khí cũng nhạt đi không ít. Đôi mắt lạnh nhạt của cô dưới ánh mặt trời biến thành màu mật ong ngọt ngào sáng ngời, ngẩng đầu mở rộng lồng ngực mỉm cười. Quay đầu lại thấy Tang Gia Văn ôm chiếc va-li to bằng cả nửa người bé đi vào, đến đầu cũng bị che, lắc lư, dáng vẻ vừa láu vừa vụng này khiến cả tim cô mềm mại.
Cô đi qua nhận lấy chiếc va-li để ở một bên, ôm lấy cậu, thiếu niên nhỏ 10 tuổi lập tức lộ ra biểu cảm mất tự nhiên mà ôm lại cô, miệng lẩm bẩm: “Làm gì cậy ? Còn có rất nhiều đồ phải dọn đó, không làm nhanh lên thì trước khi ăn tối cũng không thu dọn xong.”
“Ừm.” Tang La lên tiếng, lại vẫn ôm cậu không bỏ.
“…… Biết rồi biết rồi, về sau con sẽ bảo vệ mẹ, không giống như tên khốn kia, con cũng sẽ đáng tin, con là đàn ông.” Cậu nói, tay lại an ủi nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
“Đúng đúng, con là người đàn ông nhỏ của mẹ.” Tang La ôm con trai, duỗi tay vuốt v3 mái tóc đen ngắn hơi xù xì của cậu, hốc mắt lại hơi đỏ lên, trong trí nhớ của đời này, không lâu sau khi cô thoải hiệp với “vận mệnh” và với Chu Tiến, ngay trong tối hôm nọ liền vì bệnh Trầm Cảm phát tác liền nhảy lầu. Lúc ấy bản thân cũng không nghĩ đến lúc con trai nhìn thấy thi thể của mình sẽ có biểu cảm gì, cũng không nghĩ tới ngày tháng về sau nó sẽ lớn lên như thế nào, thật là tắc trách, hiện tại sẽ không như vậy.
Ôm trong vài phút, Tang La liền cúi đầu hôn lên đỉnh đầu bé, khiến gương mặt của thiếu niên nhỏ đỏ lên, biểu cảm thẹn thùng mất tự nhiên ra ngoài dọn đồ. Cậu cũng không thấy mẹ mình không đúng chỗ nào, vì mẹ rất yêu cậu, vẫn luôn rất yêu.
Tang La đúng là rất yêu Tang Gia Văn, vì cậu là kết tinh của cô và người đàn ông cô yêu tha thiết.
Dựa theo lẽ thường, một người phụ nữ 30 tuổi đã từng kết hôn, sinh con rồi ly hôn, hai bàn tay trắng muốn theo đuổi lại được bạn trai cũ ở địa vị này như Văn Yến Quân, quả nhiên là chuyện viển vông, khiến người bật cười. Trên tay cô đúng là một bộ bài hỏng.
Tang La nhìn thiếu niên dù nhỏ tuổi đã rất đẹp trai đang ngoan ngoãn dọn hành lý bên ngoài vào nhà, nghĩ thầm cô vẫn có một lá bài tốt, nhưng cô cũng muốn dùng là bài tẩy này ngay lập tức dùng, bởi vì cô sẽ khiến Tạ Vi Vi biết, kể cả khi đã gả một người đàn ông khác, lại mang theo con trai của một “người khác”, Văn Yến Quân cũng vẫn sẽ yêu mình mà không phải tên trộm kia.
Tạm thời không nghĩ nữa, Tang La cũng nhanh nhẹn thu dọn hành lý với con trai, sửa sang lại căn nhà thuê hai phòng ngủ một phòng khách này, trước giờ ăn tối cuối cùng cũng sửa soạn xong xuôi, eo đau lưng đau đến nằm liệt trên sô pha.
Tang Gia Văn giục cô đi tắm, bản thân lại ra ngoài. Đợi đến khi Tang La tắm rửa xong đi ra, đã ngửi được mùi mì gói giá rẻ trong không khí. Con trai của cô đang ngồi xếp bằng dưới đất húp mì gói, quay đầu gọi nàng: “Mẹ, mau đến ăn đi, mì sắp nát rồi.”
Tang La nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu, trong lòng ngay lập tức dâng lên tình cảm trìu mến. Cô qua ngồi bên cạnh cậu, quấy cốc mì, nói với cậu: “Ăn ít loại đồ ăn không dinh dưỡng này thôi, muốn ăn cái gì thì cứ việc mua, mẹ nuôi được con.”
Bọn họ tay trắng ra khỏi nhà, người đàn ông kia ngay cả một căn chung cư nhỏ cũng không cho hai mẹ con họ, tiền tiết kiệm trên người mẹ có một chút, nhưng bà ngoại còn đang hôn mê không biết phải nằm viện tới khi nào, phí chữa bệnh thật sự rất đắt, chỗ tiền tiết kiệm này không cầm cự được bao lâu. Trong đầu Tang Gia Văn tính toán rành mạch, miệng nói: “Biết rồi.”
Ăn xong lại nói: “Con không đến Anh Mỹ học.”
“Vì sao ?”
“Anh Mỹ cách nơi này quá xa, con thấy gần đây có ngôi trường tên là Văn Hoa, con thấy nơi đó cũng không tệ.” Tang Gia Văn vừa ăn vừa nói, thoạt nhìn trông rất tùy ý, lại không dám nhìn mẹ, sợ mẹ sẽ phát hiện ra ý nghĩ thật của cậu sẽ cảm thấy khổ sở.
Ý nghĩ thật sự là, Anh Mỹ là trường tư nhân của Quý tộc, học sinh bên trong không giàu thì quý, học phí tất nhiên là rất cao. Mà Văn Hoa là trường công lập bình thường, bởi vì là phổ cập giáo dục nên học phí rất rẻ. Gần nhà tất nhiên cũng rất tốt, đi phương tiện công cộng hoặc đạp xe là đến nơi, còn đỡ được phần tiền xe đáng kể.
Lúc này dù là Tang La cũng không khỏi chua xót, cô duỗi tay vuổt đầu cậu, “Không đến Anh Mỹ liền không đến.” Với tình huống hiện tại của họ, cô còn lo con trai đến ngôi trường kia sẽ bị bắt nạt đấy, “Nhưng con cũng đừng coi thường mẹ con đấy, tuy rằng mấy năm nay thoạt nhìn mẹ chỉ là một vị Phu nhân bình thường thôi, nhưng kia chỉ là bởi vì dùng không đến mặt khác kỹ năng thôi. Thật ra mẹ của con là người phụ nữ rất lợi hại, chỉ là kiếm tiền mà thôi, không làm khó được mẹ.”
Tang Gia Văn tất nhiên là không tin, nhưng cậu cũng không đành lòng đả kích cô, chỉ gật đầu, lại thầm nghĩ phải nghiên cứu chuyện bếp núc một chút, tự mình nấu cơm cũng tiết kiệm được tương đối, lại sạch sẽ, cậu sợ mẹ sẽ mắc bệnh, giống như bà ngoại.
Đêm đã khuya, Tang La ở bên mép giường nhìn Tang Gia Văn ngủ rồi đi ra, ngồi trong phòng khách tự nhủ.
Tranh giành đàn ông và sinh hoạt cần phải tiến hành đồng thời mới được. Hiện nay cô rất cần tiền, không thể khiến cho con trai phải chịu khổ, chọn trường học cũng phải tốt, mỗi tháng mẹ ở bệnh viện cũng cần một số tiền viện phí rất lớn, cho dù giữa hai mẹ con đã xuất hiện cách biệt rất lớn nhưng trong tình cảnh như vậy cô cũng không thể bỏ mặc bà được.
Cô cần một công việc, nhưng cô biết mình sẽ rất khó tìm được một việc làm, vì Chu Tiến sẽ không để bất cứ công ty nào tuyển mình. Cũng may nay đã khác xưa, hiện tại cô cũng không phải vị Tiểu thư bất tài mặc cho người xâu xé của kiếp này nữa.
Ánh mắt kiên nghị, cô chậm rãi bắt đầu dãn cơ trong phòng khách. Cô có ký ức của 10 kiếp, mỗi một kiếp cô đều có thân phận và nghề nghiệp khác nhau, cũng có những kỹ năng khác nhau, những kỹ năng này đều có thể sử dụng được giữa các kiếp với nhau, trong đó kỹ năng võ thuật vô cùng có ích trong kiếp này. Nhưng hiện tại cơ thể cô còn quá yếu, không giãn được gân cốt, dù có kỹ thuật tốt cũng không thể phát huy, trước tiên cô cần phải kéo giãn gân cốt, rèn luyện cơ thể, không thể để cơ thể này cản trở được.
Cũng may, khi còn nhỏ cô đã từng tập múa và luyện chút võ tự vệ, gân cốt cũng đã từng được giãn qua, cho dù đã lâu không tập có hơi cứng, nhưng chỉ cần cắn răng quyết tâm, rất mau có thể khôi phục lại.