Đăng vào: 12 tháng trước
Nếu Trần Trản biết được suy nghĩ của Ân Vinh Lan, nhất định sẽ vô cùng hờ hững nói: Đừng nóng vội, ai cũng sẽ có phần.
Lúc này nam nữ chính vừa quay phim xong, khi nữ chính đi ngang qua chỗ Trần Trản hơi dừng lại, nhìn máy tính xách tay đặt trên đùi cậu, mở miệng cười: "Nếu tài năng đã là sáng tác, tốn công đi đóng phim chẳng phải có chút lãng phí thời gian?"
Từng câu từng chữ vẫn còn đầy ý oán hận cậu cướp đi vai diễn vốn đã có thể thuộc về bạn trai mình.
Tầm mắt đảo qua Ân Vinh Lan, vốn cũng muốn nói mấy câu, nghĩ lại đối phương mang tiền vào đoàn, vậy mới bỏ qua, đổi vẻ mặt cười cười hoà nhã. Tựa như đến cả mấy lời vừa nói với Trần Trản cũng chỉ là bạn bè trêu nhau.
Chờ cô ta đi xa một chút, Trần Trản nháy mắt: "Anh nói xem đây là ngây thơ, độc ác hay ngu ngốc?"
Trong showbiz miệng nam mô bụng bồ dao găm là chuyện thường tình, nhưng đa số người vẫn biết chừa cho mình một đường lui, sẽ không công khai gây xung đột.
"Ký được một hợp đồng quảng cáo," Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Có lẽ cho rằng chim sẻ sắp bay lên được cành cao."
Trần Trản nhướng mày: "Anh vừa vào đoàn phim không lâu, vậy mà cũng biết chuyện cô ta được nhận quảng cáo."
Khi nói cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vì diễn viên nữ chính khoe khoang khắp nơi.
Ân Vinh Lan cũng không có biểu hiện khác thường, bình tĩnh chuyển hướng đề tài: "Chuyện đời thường vui quá hoá buồn, hi vọng sau này cô ta vẫn luôn có thể đắc ý như vậy."
Trần Trản cười nói: "Lời có thâm ý."
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Thấy bức xúc thay cậu mà thôi."
Trần Trản không quan tâm xua xua tay: "Trò hay còn chờ đoạn sau."
Nhận quảng cáo hiển nhiên là việc không đơn giản, nghe nói diễn viên nữ chính phải bay xuyên đêm sang một thành phố nào đó ký hợp đồng, nhưng đến hiện tại phía thương hiệu vẫn chưa quảng cáo quá nhiều trên mạng. Ekip thương mại của cô cũng không sốt ruột, đã tìm người viết thông báo sẵn, định đến khi phim phát sóng sẽ làm một đợt quảng bá rầm rộ.
Dùng di động trả lời vài bình luận xong, cố ý mở Weibo quan sát một vòng.
Gần đây showbiz liên tục nổ phốt, như là vị ảnh hậu nọ bị lộ tin đang ngầm hẹn hò với với diễn viên cùng đoàn, vị ngôi sao mới nổi kia bắt cá nhiều tay,... Chương mới của Trần Trản mặc dù thú vị, nhưng lần này không lên bảng vàng.
Nhìn Weibo đối với cậu là sóng yên gió lặng, Trần Trản sâu sắc cảm thấy Lâm Trì Ngang sau khi nhìn đến sẽ vui mừng khôn tả.
Buổi chiều lại có cảnh diễn, trải qua từng tiếng từng tiếng gọi đại ca của Ân Vinh Lan, Trần Trản gần như dùng trạng thái mặt bị rút gân kết thúc.
Diễn vừa xong xuôi, Ân Vinh Lan lại đùa cậu gọi thêm một tiếng đại ca, Trần Trản đang muốn cười, bi ai phát hiện sau khi nhịn cười cả buổi, cơ trên mặt đã cứng ngắc. Chỉ có thể ngồi một bên xoa xoa khuôn mặt làm mát xa.
Chí trả thù thôi thúc, mất tự nhiên mà nhấp nhấp miệng với Ân Vinh Lan vừa tới xin lỗi cậu: "Ca ca nà --"
Chỉ hai chữ, phối hợp âm cuối nũng nịu, người bình thường mà nghe được sợ rằng sẽ ngấy đến mức nổi da gà cả người, Ân Vinh Lan thì lại lặng thinh một chốc, bình tĩnh gật đầu, xem như đáp lại tiếng gọi này.
Đòn tấn công không có hiệu lực, Trần Trản hơi bĩu môi, vùi đầu đọc kịch bản.
Nhìn đăm đăm cảnh này vài giây, Ân Vinh Lan khe khẽ thở dài. Dựa theo lời lý giải của cấp dưới, giữa bạn bè phải có sự giúp đỡ lẫn nhau, nhưng đối mặt với Trần Trản, y chỉ cảm thấy một thân tài lực không có đất dùng, tựa như chỉ cần đối phương muốn, dù cuộc sống có khó khăn bế tắc đến đâu cũng có thể dàn xếp ổn thoả.
Nhân viên công tác điều chỉnh lại bối cảnh, chuẩn bị cho buổi tối quay thêm một hồi. Trong lúc nhân viên đoàn phim lần lượt dùng bữa, Trần Trản nhìn hộp cơm của Ân Vinh Lan: "Sao phần của anh trông xa hoa hơn hẳn?"
Trên thực tế là do đạo diễn đặc biệt sắp xếp, đối xử với sugar daddy, sự kiêu ngạo của vị trí đạo diễn không cho phép anh cầu cạnh nhiều lần, nhưng chút ưu đãi nhỏ vẫn phải làm đến nơi đến chốn.
"Có lẽ do may mắn. Thật ra tôi cũng không quá thích ăn thịt cá." Ân Vinh Lan gắp hết mấy con tôm to béo sang hộp cơm của Trần Trản.
Trần Trản: "Vậy tôi không ngại nữa nhé."
Nói xong nhanh chóng lưu loát bắt đầu lột tôm, lúc ăn lương tâm không cho phép, vì vậy gắp lại cho y mấy con tôm đã lột vỏ: "Nếm thử, không chừng sẽ thích."
Ân Vinh Lan từng cho rằng cần tránh uống nước ăn cơm khi ở cạnh Trần Trản, đề phòng đối phương thình lình lên tiếng làm sặc, hiện tại bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, cảm thấy dùng bữa cùng cậu cũng rất vui vẻ thoải mái.
Ban đêm chỉ có một cảnh của Trần Trản và nam chính, hai bên đều có ý muốn nhanh nghỉ sớm một chút, cấp tốc nhập vai. Đạo diễn rất hài lòng với vài cảnh đặc tả trong đó, còn đặc biệt khen mấy câu.
Một đêm no giấc. Hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, thời gian còn sớm, Trần Trản ăn bữa sáng xong mới đi ra phim trường.
Cảm giác của cậu trước nay đều rất nhạy cảm, chân vừa bước vào đoàn phim, nháy mắt nhận ra nườm nượp ánh mắt lấy mình làm tâm bắn tới.
Trần Trản đến bên cạnh người quen là Ân Vinh Lan: "Ánh mắt của mọi người là sao?"
Ân Vinh Lan nhìn cậu chằm chằm một chốc, mới lên tiếng nhắc nhở: "Xem tin tức."
Trần Trản trực tiếp mở Weibo, nếu có chuyện lớn, trên Weibo hẳn cũng sẽ có người nhắc tới.
Tiêu đề "Thịt xông khói XX" kèm một chữ "khủng" đỏ chót nho nhỏ phía sau.
Nhìn số lượt xem đã đến trăm triệu, Trần Trản bấm vào.
Sự việc bắt nguồn từ chuyện Lâm Trì Ngang bị dị ứng.
Có không ít phụ huynh phát hiện con mình từng ăn hiệu thịt xông khói này cũng bị nổi mẩn đỏ, mà vì nhanh hết nên không chú ý.
Bình luận mỗi người một ý, phần lớn dân mạng nói ăn xong không gặp vấn đề gì, nhưng mấy bình luận bị đẩy lên top đều miêu tả rõ sau khi ăn xong sẽ xuất hiện mẩn đỏ ra sao.
Bởi vì chuyện này được quan tâm cao độ, ban ngành liên quan biểu thị sẽ tổ chức điều tra xuyên đêm.
Trần Trản yên lặng vài giây, không kịp nghĩ tới sẽ có pha bẻ lái khét lẹt như vậy.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Ân Vinh Lan vỗ vai cậu.
Trần Trản gật gật đầu, dùng đóng phim phân tán lực chú ý, thầm nghĩ có lẽ không trùng hợp đến thế, dù sao cũng là thương hiệu lâu năm, chất lượng hẳn có sự đảm bảo.
Kết quả còn chưa đến tối, sự việc đã có kết luận: Trong thịt xông khói hiệu XX quả thật có chứa chất phụ gia gây hại đến sức khoẻ con người. Công ty cũng tuyên bố một bài xin lỗi dài hơi.
Vụ việc lần này hoàn toàn bùng nổ đến tận trời, mà cùng lên trời còn có cả Lâm Trì Ngang.
Bình luận nổi nhất đến từ cư dân mạng Kem Tan: Xin lỗi cho mị nói thẳng, Lâm Trì Ngang có khi còn dùng tốt hơn cả máy kiểm tra.
Thậm chí có dân mạng còn tặng danh xưng là chó nghiệp vụ phiên bản nhân loại.
Khi nhìn đến bình luận này, tâm trạng Trần Trản khá là khó tả.
Đối mặt với Ân Vinh Lan vài giây, hỏi: "Anh cảm thấy Lâm Trì Ngang sẽ biết được chuyện này hay không?"
Ân Vinh Lan trả lời bằng giọng tương đối bình thản, cũng rất thực tế: "Có thể vạch trần vấn đề của một thương hiệu lâu năm, cũng xem như đã tạo phúc cho người đời."
Nghe vậy Trần Trản thở hắt một hơi uể oải.
Hai chữ nổi tiếng này, thiếu cũng chết mà thừa cũng chết.
Tựa như Lâm Trì Ngang, không hề làm gì, nhưng có dùng tiền mà đè cũng đè không xuống.
Khương Dĩnh vốn đang chiến tranh lạnh với anh, đọc tin xong, nghĩ đến bạn trai bây giờ đang phải mệt mỏi đối phó với truyền thông, khó hiểu mà cảm thấy có chút buồn cười.
Dù sao cũng là vợ chồng chưa cưới, không ít người hóng chuyện đến Weibo của cô dò hỏi cảm nghĩ.
Khương Dĩnh thở dài, đăng một bài đáp lại: Anh ấy dị ứng với rất nhiều thứ, lần này chỉ là trùng hợp, hi vọng mọi người quan tâm chú ý cho bản thân hơn.
Vốn muốn giúp đỡ san sẻ áp lực, logic thần kỳ của dân mạng lại nhanh như chớp đẩy tiếng tăm vừa hơi chìm xuống của Lâm Trì Ngang ngược trở lên.
"Quỳ thỉnh danh sách dị ứng của tổng giám đốc Lâm."
"Vì sức khoẻ toàn dân, xin nhất định phải đưa danh sách này lên mạng."
"Nhớ rằng nữ thần từng than thở bạn trai dị ứng với một hiệu sữa rửa mặt, giờ nghĩ lại có khi cũng có vấn đề."
"Chó nghiệp vụ phiên bản nhân loại, bọn này cũng muốn có!"
...
Xem sơ lược vài cái, cơn hờn giận với Lâm Trì Ngang của Khương Dĩnh đã hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là cảm thông nhàn nhạt.
Làm tác giả sáng tác, Trần Trản cũng lên một hot search, nhưng may thay người đời đều thích nhân vật có tính drama cao, thân phận giàu sang của Lâm Trì Ngang làm anh bị chú ý càng nhiều.
Có vế xe đổ, Ân Vinh Lan ngoài mặt ổn định, trong nội tâm phân tích tính khả thi việc y của ngày sau sẽ trở thành Lâm Trì Ngang của ngày nay.
Mà giờ khắc này Trần Trản đã tạm gác lại chuyện này, khom lưng đứng sau một thân cây to, làm dịu cảm giác khó chịu khi treo dây cáp ban nãy. Lúc thân thể đã đôi chút giảm bớt, màn hình di động bỗng nhiên nhấp nháy không ngừng.
Suy xét một chút, Trần Trản từ chối nhận cuộc gọi này từ Lâm Trì Ngang, gửi lại một tin nhắn, nội dung là ảnh chụp màn hình tin mới nhất.
Trong hệ sinh thái của tập đoàn Lâm thị có doanh nghiệp ẩm thực, tuy chiếm tỉ lệ không lớn, nhưng lợi nhuận hằng năm cũng không thể xem nhẹ. Sau khi tin tức nổ ra, không ít người nổi tiếng cũng vào cuộc dựa hơi.
Nội dung đăng lên đại khái đều là đặc biệt đến check in, tin tưởng đồ ăn thức uống dưới sự quản lý của chó nghiệp vụ phiên bản nhân loại phải thông qua được yêu cầu chất lượng nghiêm ngặt.
Dự tính đến sáng mai, cổ phiếu Lâm thị sẽ theo đó tăng lên.
Hết ngày trở lại khách sạn, vẫn không nhận được hồi âm, không biết Lâm Trì Ngang có cảm thấy vui vẻ vì lý do này hay không.
【 Hệ thống: Theo lý trí phân tích, khả năng cao nhất là anh ta giống hệ thống đang phải điều trị kia, bị tự kỷ. 】
Tự động lược bỏ lời nói khó nghe, Trần Trản ngồi trên giường nghiêm túc nghiền ngẫm kịch bản.
Xác định đã thuộc lòng lời thoại cần nói trong ngày mai, khoác lên áo khoác ra khỏi khách sạn.
Trùng hợp, tại chỗ rẽ cạnh cửa chạm phải Ân Vinh Lan.
"Đi dạo?"
Trần Trản: "Ra cửa hàng tiện lợi." Dừng một chút rồi hỏi: "Có cần mua gì không, cùng đi mua với anh một thể."
Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, rút lại bước chân sắp vào cửa: "Cùng đi đi."
Nơi đóng phim có hơi hẻo lánh, màn đêm che khuất, người có thể nhận ra Trần Trản lác đác không bao nhiêu.
Một đường bình an trò chuyện tìm tới một cửa hàng nhỏ, chủ tiệm đang xem ti vi trắng đen cũ kỹ, nghe tiếng bước chân cũng không buồn ngẩng đầu một lần.
Ân Vinh Lan lấy một hộp đồ ăn đóng hộp, quay lại phát hiện Trần Trản đã chọn đồ xong đang chờ y tính tiền chung.
Nhìn thấy giấy bút, hơi chút chần chờ rồi hỏi: "Học tập?"
Trần Trản bình tĩnh quét mã trả tiền, ôm đồ đạc đi ra: "Kiếm tiền."
Chịu ảnh hưởng từ sự kiện tài xế xuống núi lần trước, bây giờ chỉ cần Trần Trản lộ ra vẻ mặt này, Ân Vinh Lan lập tức cảm thấy chân có chút không thoải mái.
Nói trắng ra hơi khó nghe một chút, chân hơi run rẩy.
Đi mấy bước phát hiện người bên cạnh không theo cùng, Trần Trản quay đầu lại nhìn Ân Vinh Lan đang đứng tại chỗ, nghi ngờ hỏi: "Sao không đi nữa?"
"Không có gì." Ân Vinh Lan tựa như không có chuyện gì mà lần nữa nâng bước, sóng vai cùng cậu trở về.
---
Lời Không Cánh:
Lần đầu tiên thấy công chưa lên giường mà đã run chân trước =)))