Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 41: Ngón tay đứt nhuốm máu
"Bất kể là lòng em, linh hồn của em, hay là người của em, mãi mãi cũng chỉ thuộc về một mình tỷ tỷ, em đời này chỉ sẽ trung thành với một mình tỷ tỷ. Lạc gia tính là thứ gì!" Lời này của Nam Kỳ, không biết là nói với Lạc Vũ, hay là nói với Tịch Thất
Dù sao Lạc Vũ có chút đau đầu, nói chuyện với Nam Kỳ, luôn có một loại cảm giác mệt mỏi đặc biệt
Lúc đó, Lạc Vũ cũng không có suy nghĩ nhiều, Nam Kỳ cũng không quy thuận Lạc gia, cũng không vào Thất Nguyệt Thập Ngũ, nàng ấy rốt cuộc vào tổ chức nào. Sau đó hồi tưởng lại lời nói này của Nam Kỳ, Lạc Vũ mới dần dần hiểu rõ, Nam Kỳ luôn nhấn mạnh nàng ấy quy về dưới cờ của tỷ tỷ, Tịch Thất thì đại diện cho một tổ chức
"Vệ sĩ khác đi đâu?" Đây là nghi hoặc thứ hai của Lạc Vũ, bên người lão đại Thiên Ảnh luôn không thể một vệ sĩ cũng đều không có chứ
"Bị người của chúng ta giết chết rồi" Nam Kỳ cúi đầu nở nụ cười, mê hoặc động lòng người, nhìn ánh mắt của Tịch Thất tràn đầy ham muốn kính nể
Người của chúng ta? Lẽ nào sát thủ phản bội Thiên Ảnh không chỉ một mình Nam Kỳ sao? Lạc Vũ có chút ngất, không biết tất cả những thứ này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì
Tịch Thất không nói, khi đơn độc cùng nhau với Lạc Vũ, nói sẽ hơi nhiều chút, có khi còn sẽ nói vài vài câu chuyện cười. Nhưng mà từ khi Nam Kỳ bắt đầu xuất hiện, Tịch Thất từ đầu tới đuôi cơ hồ cũng không nói một câu gì, Tịch Thất trầm mặc không nói để Lạc Vũ cảm thấy có chút xa lạ, có chút đáng sợ, luôn cảm thấy không giống với bình thường. Nhưng mà, rõ ràng là một mặt giống nhau, rõ ràng là biểu tình lạnh lẽo, đến tột cùng là chỗ nào không giống đây?
"Tiểu Vũ, cậu trở về trước đi, mình còn có một ít chuyện phải xử lý" Tịch Thất cuối cùng mở miệng nói chuyện, nhưng mà vừa mở miệng, chính là đuổi người
Lạc Vũ bất đắc dĩ, nhưng mà nghĩ đến Tịch Thất là từ Thiên Ảnh trốn ra ngoài, ở Thiên Ảnh nhất định có không ít việc tư phải xử lý, cho nên cũng không có đem bất mãn nói ra, chỉ là có chút rầu rĩ không vui
Lạc Vũ không muốn một mình rời khỏi, không chỉ là nguyên nhân của Tịch Thất, cũng bởi vì nàng đã không nhớ rõ con đường quay về, chỉ sợ căn bản đi không ra mê cung dưới đất kia. Lúc đầu nghỉ đến Tịch Thất ở bên người, chỉ biết là vùi đầu đi theo phía sau của Tịch Thất, hoàn toàn không đem chuyện nhớ đường này để ở trong lòng
Tịch Thất tựa hồ nghe đã hiểu tiếng lòng của Lạc Vũ, trên mặt lạnh lẽo dần hiện ra biểu tình không nhịn được cười, nhưng mà trong nháy mắt lại lần nữa khôi phục thành mặt liệt
"Chúng tôi sẽ phái người đưa cậu đi ra ngoài" Tịch Thất để lại một câu nói, quay người rời đi, Nam Kỳ theo phía sau, Lạc Vũ đột nhiên có loại kích động theo sau, nhưng mà nhịn một chút, chân cuối cùng không có bước ra. Nếu như mình theo sau, chỉ làm cho Tịch Thất tăng thêm phiền phức thôi
Lạc Vũ ra khỏi tổng bộ Thiên Ảnh, ở trong khách sạn bên sân bay đợi hai ngày, vẫn không có đợi được tin tức của Tịch Thất, Thất Nguyệt Thập Ngũ bên kia lại xảy ra vấn đề rồi
Lại là một tin tức xấu, chỉ là lần này, mang đến tin tức xấu này không phải Nguyệt Dạ
"Vụ tỷ, Dạ ca xảy ra chuyện rồi" Tiểu thiên sứ vội vã mà gọi điện thoại tới, câu nói đầu tiên chính là lời này
Lạc Vũ ở khách sạn để lại tin cho Tịch Thất, liền vội vội vàng vàng trở về
Sau khi trở về, Lạc Vũ không có về Lạc gia trước, mà là chạy đi gặp mặt tiểu thiên sứ
Trải qua lần cực hình và giày vò kia, tính trẻ con trên mặt tiểu thiên sứ thoát đi không ít, khoảng thời gian ở Thất Nguyệt Thập Ngũ này, để hắn nhiều hơn mấy phần thành thục và thận trọng. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, hắn vẫn như cũ chỉ là tiểu thiếu niên còn chưa thành niên, gặp phải thay đổi, ngoại trừ tay chân luống cuống, hấp tấp hỗn loạn, người duy nhất có thể cầu cưu chính là Lạc Vũ
Bên trong một trà quán bí mật, yên tĩnh lạnh lẽo, bàn bốn phía đều không có khách, toàn bộ quán trà chỉ có Lạc Vũ và tiểu thiên sứ hai người
"Dạ ca bị người mang đi rồi" Trên mặt của tiểu thiên sứ là khó có thể che giấu lo lắng
Lạc Vũ thở dài, tiểu thiên sứ vẫn là quá non, nếu như là Nguyệt Dạ, cho dù lo lắng nửa, cũng chắc chắn sẽ không biểu hiện ở trên mặt
"Ai có gan lớn như vậy?" Thất Nguyệt Thập Ngũ liên minh với Lạc gia, làm khó Thất Nguyệt Thập Ngũ, chẳng khác nào đánh Lạc gia một bạt tai
"Là người của Lạc gia"
"Cái gì!" Lạc Vũ kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhất thời đứng lên, nước trà nóng bỏng văng ra, tóe ở trên mu bàn tay của Lạc Vũ, nàng lại cả kinh không cảm giác chút nào
Chuyện ra sao? Lạc Hàn trở mặt cũng trở đến quá nhanh đó, còn không có thu thập xong Thiên Ảnh, làm sao có khả năng nhanh như vậy thì ra tay với Thất Nguyệt Thập Ngũ? Trong này, nhất định có hiểu lầm gì!
"Vụ tỷ, đây là cái hộp Lạc gia đưa tới" Sắc mặt của tiểu thiên sứ cực kỳ khó coi, con mắt thậm chí không dám nhìn thẳng chiếc hộp màu đen kia
"Làm sao vậy? Trong hộp là cái gì?" Hộp cũng không lớn, màu xám đen, có loại cảm giác nặng nề âm u
Lạc Vũ thở sâu một hơi, chậm rãi đưa tay ra đến cái hộp, chiếc hộp màu đen có chút lạnh lẽo, lạnh đến xâm nhập vào đáy lòng
Mở ra chiếc hộp, bên trong nằm một ngón tay đứt nho nhỏ, đầy máu
Lạc Vũ khẽ run, dời đi con mắt, không muốn tiếp tục nhìn thẳng
Lạc Vũ đoán được một ít chuyện, nhấp một hớp trà nóng mở miệng nói, "Nguyệt Dạ?"
Tiểu thiên sứ không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận
"Lạc gia bên kia là nói thế nào?" ngón tay dứt nhuộm máu kia quá mức chói mắt, Lạc Vũ đưa tay ra đậy chiếc hộp lại
"Lạc gia nói, để Vụ tỷ một mình đến Lạc gia đàm phán trước, nếu như Vụ tỷ không đi" Tiểu thiên sứ cúi đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, "Bọn họ một tiếng đưa đến một cái hộp, cũng có lẽ là lỗ tai, cũng có lẽ mũi, cũng có lẽ con mắt..." Tiểu thiên sứ đã nói không được nữa, thân thể run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch giống như người chết
Sắc mặt của Lạc Vũ cũng không khá hơn chút nào, hai tay nắm thành quyền thật chặt, nổi gân xanh, sự tình tiến triển đã vượt ra khỏi dự đoán của nàng, chạy quá xa hướng về phương hướng không bị khống chế
Lạc Vũ vỗ vỗ bờ vai của tiểu thiên sứ, không biết nên làm gì đi an ủi thiếu niên non nớt này
Nếu như vào lúc này, Tịch Thất ở bên cạnh thì tốt rồi
Tiểu Thất...
"Tiểu Vũ, tôi là người ích kỷ, tuy Dạ ca đối với tôi rất tốt, thế nhưng" tiểu thiên sứ cúi đầu, nước mắt xẹt qua khuôn mặt non nớt kia, "Tôi không muốn cô đến Lạc gia! Hứa với tôi, có được hay không? đừng di, tuyệt đối đừng đi!"
Nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào không ngừng, tiểu thiên sứ ôm lấy eo của Lạc Vũ, gào khóc. Hắn mãi mãi cũng không quên được đoạn kinh nghiệm ở hình phòng của Lạc gia, loại cực hình cực kỳ tàn ác kia, giống như là ác mộng cả đời đều không thể thoát khỏi, khủng bố tuyệt vọng đến hận không thể nhanh chóng chết đi. Cho nên, hắn tuyệt không muốn tiểu Vũ gặp phải đau đớn thê thảm của hắn từng trãi!
"Vậy Nguyệt Dạ làm sao bây giờ? Hắn sẽ chết, còn sẽ chết đến rất thảm" Hai tay của Lạc Vũ dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo. Nàng sợ hãi, nàng tuyệt vọng, nhưng mà nàng không thể không kiên cường, không thể không dũng cảm. Nàng là thủ lĩnh của Thất Nguyệt Thập Ngũ, nàng là thiếu chủ của Lạc gia, nàng tuyệt không thể mềm yếu lùi bước
"Tiểu Vũ đừng đi! cô không biết Lạc gia là địa phương đáng sợ dường nào, nơi đó là địa ngục, người ở đó đều là ma quỷ, ác ma giết người không chớp mắt! Cô đi rồi, thì cũng không trở về được nữa! đừng đi, có được hay không?" Tiểu thiên sứ dùng ngữ khí cầu xin, sinh mệnh của Lạc Vũ tựa hồ so với tính mạng của bản thân hắn còn quan trọng hơn nhiều
Lạc Vũ thở dài, cúi đầu xuống, hôn cái trán của tiểu thiên sứ một cái, "Đừng lo lắng, ta sẽ trở về, ta bảo đảm" Lạc Vũ là đang nói dối, nàng cái gì cũng không bảo đảm được, nàng thấp thỏm, nàng bất an, nàng mê man, nàng nhìn không rõ con đường phía trước, nàng không nhìn thấy phương hướng tới tương lai
Mình nên làm gì? Con đường này, đến tột cùng nên đi tiếp như thế nào? mình không phải đã làm sai điều gì? Phạm lỗi lầm lại nên tiếp thu trừng phạt thế nào? Nếu như Lạc Hàn biết tất cả rồi, mình có phải dùng phương pháp chết tạ tội, mới có thể lắng lại trận lôi đình của mẫu thân hay không?
"Nói rõ cho ta, đây là chuyện ra sao!"
Thủy tinh vỡ vụn trên đất, Lạc Nhất không lo được mãnh vụn kính đầy đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu cúi thấp xuống, tay chống ở trên đất, mảnh kín sắc bén đâm thủng lòng bàn tay, đâm thủng đầu gối, máu tươi mơ hồ chảy ra. Lạc Nhất không dám hé răng, cũng không dám hơi lắc lư, mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy vào cổ
"Thành viên của Thất Nguyệt Thập Ngũ là Thất Sát hai năm trước bị Thiên Ảnh truy sát, lưu vong ở bên ngoài, mai danh ẩn tích" Lạc Nhất cuối cùng tra ra thân phận thực sự của Tịch Thất, chỉ có điều lúc này đã muộn, sự tình đã nghiêm trọng đến tình trạng không thể vãn hồi
Lạc Hàn một cước đá vào trên mặt Lạc Nhất, Lạc Nhất nửa gò má nhất thời bầm tím lên, khóe miệng thậm chí rịn ra máu. Lạc Nhất không hề động đậy mà tiếp tục quỳ thẳng người, không có dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, biểu tình trên mặt cực kỳ bình tĩnh, mạnh mẽ trúng một đá nặng nề kia của nữ vương
"Ta nuôi chính là một đám vô dụng sao! Làm sao đến bây giờ mới tra ra thân phận của nữ nhân kia!" Lạc Hàn nổi giận đến cực điểm. Nếu không phải Lạc Nhất là tâm phúc đắc lực của cô, lại đi theo bên người cô hơn hai mươi năm, cô nhất định sẽ nổ súng bắn chết hắn!
"Thuộc hạ hành sự bất lực, xin chủ nhân nghiêm trị!" Lạc Nhất trước sau như một mặt không biểu tình, nửa bên mặt bầm tím đến lợi hại, ánh mắt là kiên định và dứt khoác thấy chết không sờn
Nữ vương là chủ nhân của hắn, càng là thần của hắn, nếu như thần muốn ban hắn chết, hắn tuyệt đối sẽ không hề một lời oán hận tiếp nhận ý chỉ này
Nữ vương muốn hắn chết, hắn thì chắc chắn sẽ không để cho mình sống sót, nữ vương muốn hắn đau đến không muốn sống, hắn cũng tuyệt không dám tự mình kết liễu để cầu giải thoát. Ở trong lòng Lạc Nhất, lời của Lạc Hàn chính là chân lý, là thánh chỉ tuyệt không thể vi phạm! cho dù là mạng của hắn, cũng hoàn toàn không hề giữ lại giao cho nữ vương, tùy ý xử trí
"Ngươi biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?" Lạc Hàn cười lạnh một tiếng, lạnh lẽo vô tình, "Tự ngươi nói nên phạt làm sao"
"Mổ bụng tự sát, lấy cái chết tạ tội" Chủ nhân thất vọng so với chết càng làm cho Lạc Nhất thống khổ, khó chịu
"100 quân côn, chính mình đi hình phòng phạt. Nhận phạt xong lập tức đi Thiên Ảnh, thu thập tốt đóng hỗn loạn kia!" Lạc Hàn dùng âm điệu cực kỳ vững vàng nói ra đoạn lời nói này đối với Lạc Nhất cực kỳ tàn nhẫn. 100 quân côn, nếu là người bình thường, không chết chỉ sợ cũng phế. Lạc Nhất thân là sát thủ chịu qua cách huấn luyện nghiêm khắc, tố chất thân thể, năng lực nhịn đau tự nhiên trên người thường. Nhưng đó cũng không phải đại biểu côn đánh trên người hắn sẽ không đau, chẳng qua là hắn so với người khác càng có thể chịu được dằn vặt thống khổ, đối với mình càng thêm tàn nhẫn mà thôi. 100 quân côn cũng không phải chỗ tàn nhẫn nhất, làm cho người đau đến không muốn sống nhất chỉ sợ là sau khi chịu phạt còn phải bôn ba, tàu xe mệt nhọc, không thể dưỡng thương không thể giải lao, chỉ có thể âm thầm nhịn giày vò và ăn mòn của đau đớn
Lạc Hàn luôn luôn nghiêm với kẻ dưới, đối xử thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc, có lúc thậm chí được cho là tàn nhẫn. Chỉ có điều, cô cũng sẽ không tự mình động thủ, đáng để cô tự mình động thủ, cũng chỉ có Lạc Vũ
"Tạ ơn chủ nhân nhân từ" mổ bụng tự sát thành 100 quân côn, tự nhiên là nhân từ ban ân rồi.
"Cái tên Vụ chết tiệt kia thì sao?" Lạc Hàn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem đối phương ngàn đao vạn quả
"Thân phận cực kỳ bí mật thần bí, đến nay vẫn là một câu đố" Chỉ đáng tiếc câu đố cuối cùng có một ngày vạch trần
Hết chương 41