Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 34: Bão táp
Lạc Vũ phạt quỳ, tự nhiên là không thể ngủ. Lạc Hàn cũng không có ngủ, mà là ở trên bàn sách xử lý văn kiện chồng đến như ngọn núi nhỏ
Trong phòng, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở sâu sắc nhợt nhạt của hai người
Dưới bầu trời đêm, người trên thuyền đều tiến vào mộng đẹp, đen kịt một mảnh, chỉ có bên trong một gian phòng, đèn vẫn cứ sáng mờ nhạt
Lạc Vũ cảm thấy có chút tiếc hận, vốn muốn hảo hảo thưởng thức mặt ngủ lạnh lẽo của mẫu thân đại nhân một chút. Lạc Vũ có tính toán nhỏ nhặt của mình, nếu như Lạc Hàn ngủ thiếp đi, nàng cũng có thể nhân cơ hội lén lút lười, tựa ở trên tường chợp mắt
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lạc Vũ chỉ có thể nhìn thấy gò má của Lạc Hàn, lạnh lẽo, tuyệt tình, mang theo một cổ bá khí liếc nhìn thiên hạ, khiến người ta từ nơi sâu xa nhất nội tâm cảm thấy hoảng sợ, rồi lại không thể không quỳ thần phục
Phạt quỳ một đêm, đầu gối vừa đỏ vừa sưng, sáng sớm ngày thứ hai, Lạc Vũ lảo đảo trở lại phòng của chính mình, trong phòng đã không có bóng người của Tịch Thất, vết máu trong phòng tắm cũng được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Lạc Vũ run rẩy bò lên giường, nằm nhoài thoải mái ở trên giường, cả thuốc trị thương cũng lười đến xoa lên, trực tiếp nằm mơ đi gặp Chu Công
Một đêm không ngủ, Lạc Vũ đã mệt đến không xong rồi, nhưng nàng cũng không biết, Lạc Hàn đã liên tục năm ngày không ngủ, luôn xử lý chuyện của Thất Nguyệt Thập Ngũ và Thiên Ảnh, hận không thể đem thủ lĩnh của Thất Nguyệt Thập Ngũ rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống! (edit: bởi vậy phải đào ra để đập một trận, làm cho nữ vương mất ngủ)
Tàu bắt đầu đi ngược lại, không khí trở nên càng ngày càng tệ
Buổi tối của hai ngày sau, trời chớp sấm rền, mưa rào tầm tã, thuyền đong đưa đến lợi hại, trái phải lắc lư, ở bên trong biển rộng mênh mông, như là một con diều phiêu bạt không chỗ nương tựa, bất cứ lúc nào đều có khả năng lật thuyền
Lạc Vũ là bị tiếng rền đánh thức, ngoài cửa sổ là mưa to như trút nước, ào ào ào tùy ý trút xuống, đánh rơi ở trên ban công ngoài phòng. Tia sét bầu trời đêm vỡ ra như tấm màn đen, sáng đến chói mắt. Thuyền kịch liệt dao dộng, sàn nhà nghiêng thành một góc, đèn giường rơi ở trên đất, vỡ vụn một chỗ, trong phòng nhất thời lâm vào trong bóng tối, mang theo vài phần khủng bố và âm trầm
Lạc Vũ đột nhiên ngồi dậy, không cẩn thận kéo tới vết roi trên mông, đau đến nhe răng trợn mắt, hút không khí liên tục. Ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn, còn có tiếng kêu cứu sợ hãi hoảng loạn
Lạc Vũ vội vội vàng vàng mà khoác lên áo khoác, mang vào dép lê, đi ra ngoài cửa
Thuyền tổng cộng có bốn tầng lầu, Lạc Hàn bao hết thảy gian phòng tầng chót nhất, để ngừa người ngoài tiến vào. Bây giờ, tầng lầu càng cao, lay động đến càng ngày càng lợi hại, Lạc Vũ đi tới một bên, mạn thuyền, mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống đất. Lạc Vũ giật mình, âm thầm hoảng sợ, vừa rồi nếu như không phải kéo chặt lan can, sợ là sẽ phải rơi vào biển. Bây giờ sóng biển rất lớn, đâu đâu cũng có nước xoáy, dòng nước chảy xiết, nếu thật rơi vào trong biển, tuyệt không có khả năng còn sống, trong nháy mắt cũng sẽ bị nước biển nhấn chìm
Thiên nhiên đáng sợ ở trước mắt, nhân loại có vẻ cực kỳ nhỏ bé, đơn bạc, một sóng gió nho nhỏ, cũng có thể làm cho người chết không nơi chôn thây. Gió biển như là lưỡi dao lăng liệt, rạch đến gò má Lạc Vũ đau đớn, gió quá lớn, hô hấp đều có chút đều có chút khó khăn. Tiếng sóng biển mãnh liệt khiến người ta từ lòng bàn chân sinh ra một cổ khí lạnh. Lạc Vũ lần đầu tiên ở trên thuyền gặp phải thời tiết ác liệt như vậy, nói không sợ là gạt người, tiếng thét chói tai dưới lầu ở bên trong mưa to gió lớn có vẻ càng ngày càng thê thảm
Lạc Vũ đỡ vách tường, lảo đảo đi tới trước cửa phòng của Lạc Hàn. Nàng không biết làm sao đột nhiên đi tới nơi này, nàng chẳng qua là cảm thấy rất sợ hãi, rất bất an. Bầu trời đột nhiên nổ tung một tiếng sét, đinh tai nhức óc, Lạc Vũ run lên một hồi, thuyền xóc nảy đến càng thêm lợi hại
"Đi vào" Lạc Hàn tay phải cầm súng, tay trái mở cửa, thấy được ngoài cửa là Lạc Vũ, mới buông lỏng ra tay nắm súng
Lạc Vũ hơi hơi kinh ngạc, Lạc Hàn dĩ nhiên không có từ chối nàng ngoài cửa, nàng vốn đã làm tốt chuẩn bị bị mắng một trận
Lạc Vũ lúc đi ra không có mở dù, gió thổi vào trong khoang thuyền, làm ướt tóc, mái tóc ướt nhẹp làm cho nàng nhìn lên như là chó rơi xuống vũng nước
Lạc Vũ đi vào bên trong phòng, rùng mình một cái, Lạc Hàn chẳng có nhiều lời gì cả, chỉ là đem khăn mặt ra thay nàng lau sạch lấy bọt nước trên đầu
Sự kiện bạch phiến xem như là có một kết thúc rồi, đánh cũng đánh, phạt cũng phạt, lại qua hai ngày rồi, Lạc Vũ tính toán, tức giận của mẫu thân gần như cũng nên tiêu rồi
Lạc Vũ thoải mái nheo mắt lại, ngồi ở bên mép giường, nghĩ đến hai ngày trước, chính mình còn nằm nhoài nơi này chịu đòn, bây giờ lại tựa ở trên người Lạc Hàn, mặc cho nữ vương tự tay hầu hạ
"Tự mình làm" Nữ vương lau lau hai cái, liền đem khăn mặt vứt trên đầu Lạc Vũ
Lạc Vũ nắm lấy cánh tay Lạc Hàn không buông, làm nũng nói, "Mông đau"
Lạc Hàn tức giận, đem khăn mặt vặn thành một cục, đánh ở trên mông Lạc Vũ, "Có liên quan mông!"
Lạc Vũ ai ya một tiếng, cười nói, "Đương nhiên có liên quan với mông, động đậy đều đau dữ dội"
"Dám lắm lời với ta!" Lạc Hàn đem Lạc Vũ lật lại, đè đến bên mép giường, xốc lên váy ngủ, lột ra quần lót nhỏ
Lạc Vũ giãy dụa không ra, trong lòng kinh hãi, lẽ nào mẫu thân còn đang tức giận, chỉ đùa một chút cũng làm cho cô muốn đánh người?
Lạc Vũ vội vã cầu xin tha thứ, "Con sai rồi, con vả miệng, đừng đánh con nữa" Hai ngày trước mới chịu trọng thương, nơi nào chịu đựng được roi đánh một lần nữa!
"Đừng động!" Lạc Hàn quát một tiếng, Lạc Vũ lập tức từ bỏ giãy dụa, không dám giãy dụa lung tung nữa. Nếu như Lạc Hàn thật sự muốn đánh nàng một lần nữa, ngoại trừ yên lặng chịu đựng nhịn đau ra, nàng cũng không có biện pháp khác
Lạc Hàn nhìn nhìn vết roi lung tung trên mông tuyết, tựa hồ so với mấy ngày trước sưng đến nghiêm trọng hơn, địa phương rách da còn mơ hồ lộ ra tia máu
"Làm sao không cố gắng bôi thuốc?" Lạc Hàn nhíu mày khiển trách
"Đau đến không động đậy được, nơi nào còn có thể bôi thuốc" Lạc Vũ ôm oán, mấy ngày nay nằm ở trên giường, đau đến buổi tối ngủ cũng không an ổn, động tác mạnh thì sẽ kéo lấy vết thương, từng đạo từng đạovết roi kia đụng một chút đều đau đến lợi hại
Mấy ngày nay Lạc Hàn rất bận, bận đến đất trời đen kịt, quên sắp xếp người bôi thuốc cho Lạc Vũ, Lạc Vũ khổ ha ha ở trên giường giả chết, ủy khuất vô cùng, phát cáu tuyệt thực không ăn cơm, Lạc Hàn cũng không có tới quan tâm một câu. Cuối cùng, chỉ đành dựa vào bão táp này, lảo đảo tự mình tìm đến cửa
Lạc Hàn không để ý đến nàng, đi ra rồi
Lạc Vũ mất mác, ngẩng đầu lên, chuẩn bị lật người qua xem thử Lạc Hàn đang làm cài gì. Ai biết vừa mới động, đã bị Lạc Hàn rống lên một câu
"Đừng cử động, nằm sấp tốt cho ta!"
Lạc Vũ sợ đến rụt cổ một cái, không dám lộn xộn nữa, mặt hướng xuống mép giường nằm nhoài, trên mông lành lạnh, tư thế vô cùng giống hai ngày trước bị đánh. Lạc Vũ co rúm lại một chút, Lạc Hàn lẽ nào cầm roi đến? chính mình lại phạm tội hay sao?
Thuyền mãnh liệt đung đưa xóc nảy, giường lớn dưới thân cũng lay động lên, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng nổ tung một tiếng sét, dọa đến mí mắt Lạc Vũ run lên. Tiếngtách trà vỡ tan để Lạc Vũ cả kinh, còn tưởng rằng Lạc Hàn vừa tức đến rơi tách, quay đầu nhìn lại, tách trà là bị lắc đến rớt nát, Lạc Hàn từ cửa đi vào, trong tay cầm một đồ vật
Hết chương 34
Edit: chương sau sẽ ngược hay ngọt?