Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 1: Gia pháp (1)
Lạc thị là một tổ chức sát thủ lớn ẩn giấu nơi thành phố, hơn 100 năm trước thì đã thành lập, đời đời kiếp kiếp đều do trưởng tử Lạc gia làm chủ nhà. Tiền nhiệm gia chủ Lạc gia dưới gối chỉ có một con gái, sau khi tiền nhiệm gia chủ qua đời, Lạc gia phát sinh tạo phản, vũ bão ào ào. Con gái duy nhất, thủ đoạn lưu loát, lão luyện tàn nhẫn, không tới một tháng liền đem tất cả thế lực của Lạc gia nhét vào trong túi. Trận gió tanh mưa máu này đến nay vẫn giữ ở trong lòng các nguyên lão Lạc gia, cô gái trong vòng một tháng, giết chóc hơn trăm người Lạc gia, người phản loạn, một người cũng không bỏ qua. Sau khi quét sạch thế lực, cô gái đem vị trí then chốt của Lạc gia đổi thành tâm phúc của chính mình, một trận chính biến mới từ từ bình ổn, chỉ là máu chảy thành sông, đến nay vẫn để người nghe được đoạn lời đồn này vô cùng lo sợ
Có lời đồn nói, là con gái tận tay giết chết cha mình, gia chủ tiền nhiệm Lạc gia
Người con gái này, nắm trong tay ngàn tên sát thủ trên thế giới, ở trong giới sát thủ không ai không biết, không người không hiểu, để chính khách phú thương các nước nghe tên đã sợ mất mật. Mọi người không biết tướng mạo của cô, không biết tên của cô, mọi người đều tôn xưng cô là "Nữ Vương" trong giới sát thủ
Nữa đêm, ánh trăng thanh lãnh, gió có chút hơi lạnh, bóng đêm bao phủ xuống kiến trúc to lớn, chỉ có một đường nét mơ hồ. Nước hồ bơi trước biệt thự trong suốt, gió vừa thổi, phản chiếu ra ánh sáng của ánh trăng
"Chủ nhân, Lạc tứ thập thất thất thủ rồi" thanh âm của Lạc Nhất trầm thấp mà nồng đậm, trên mặt không biểu tình, lại có một cổ khí thế để người không dám xâm phạm, tựa hồ loại đến gần hắn 3 thước, liền có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là một người như vậy, lại kêu đối phương "Chủ nhân" ngữ khí thần thái càng là cực kì cung kính, thậm chí có mấy phần thận trọng
"Phải không, chuyện thế nào?" thanh âm của cô gái rất bình tĩnh, chỉ là hơi cau mày một chú
Lạc gia ở trên toàn thế giới tổng cộng có hơn ba ngàn tên sát thủ, trong đó 50 người lợi hại nhất để lại tổng bộ Lạc gia, Những người khác thì lại phân công cơ cấu chi nhánh khắp nơi, năm mươi người này xếp theo thứ tự thực lực từ Lạc Nhất đến Lạc Ngũ Thập, xếp hạng càng là khá cao, thực lực càng là cường hãn. Sát thủ của tổng bộ Lạc tinh anh trong tinh anh, trước giờ cũng là gọn gàng nhanh chóng, giới sát thủ chưa từng thất thủ mà nghe tên, Lạc Tứ Thập Thất này tuy xếp hạng thấp, nhưng nhiệm vụ 27 lần trước, cũng hoàn thành đến sạch sẽ đẹp đẽ, không để lại một chút dấu vết
Lạc Nhất vừa vãy tay, Lạc Thập Tam, Lạc Thập Tứ liền đem người giải lên.
Sắc mặt Lạc Tứ Thập Thất trắng bệch, ánh mắt tan rã, hai tay của hắn bị trói ngược, chật vật khó coi, thấy được ánh mắt sắc bén của cô gái chiếu thẳng đến, càng là run cầm cập, run rẩy không thôi. Một sát thủ giết người không chớp mắt, giơ tay chém xuống, lại bị dáng dấp của một cô gái sợ đến như vậy. Lạc Tứ Thập Thất đem đầu cúi rất thấp rất thấp, miệng cơ hồ muốn dính lên trên đất rồi
"Nói!" một chữ, sạch sẽ ngắn gọn, rồi lại nói năng có khí phách
Lạc Tứ Thập Thất mạnh mẽ run một cái, môi run rẩy nói ra "Họ có hai người, một người thân thủ rất lợi hại, một người không có ra tay. Họ mang theo mặt nạ, nghe tiếng, là một nam một nữ"
"Có thể mang máy đổi thanh" Lạc Nhất chen vào một câu
"Là tự ngươi trốn thoát, hay là họ thả ngươi đi?" Lạc Hàn nhìn từ trên cao xuống mà nhìn thẳng người trước mặt đã run đến quá tệ
"Họ thả tôi đi, để tôi mang cho chủ nhân một câu"
"Câu gì?" Lạc Hàn đầy hứng thú, bưng lên trà Long Tĩnh tốt nhất, thắm giọng một chút
"Họ kêu Thất Nguyệt Thập Ngũ" (Edit nghĩa là 15 tháng 7)
Tết Trung Nguyên Mười lăm tháng bảy, dân gian xưng là tết quỷ
"Vồ giết quỷ của Lạc gia sao" Lạc Hàn cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như điện, "Họ đây là đang thị uy với Lạc gia"
Lạc Thập Tam từ ngoài cửa đi vào, tiến lên một bước, "Thiếu chủ mất tích rồi"
Thiếu chủ Lạc gia, con gái duy nhất Lạc Hàn, người thừa kế duy nhất của Lạc gia Lạc Vũ
Sắc mặt Lạc Hàn hơi biến, trầm giọng chất vấn, "Làm sao không thấy? Sơ Cửu Sơ Thập thì sao?"
Ở Lạc gia, người chữ Lạc ở đầu là sát thủ, người chữ Sơ ở đầu là vệ sĩ Lạc gia, Sơ Cửu Sơ Thập chính là vệ sĩ cận thân của đại tiểu thư Lạc Vũ
"Thiếu chủ tựa hồ không muốn người đi theo, đem họ ném đi rồi"
"Chuyện khi nào?"
"Buổi chiều hôm nay"
"Làm sao bây giờ mới bẩm báo! một đám phế vật! còn không mau đi tìm!" ly trà mạnh mẽ nện ở trên bàn, nước trà văng tung toé. Trong thư phòng lại yên tĩnh, lá rơi có thể nghe, người khác trong thư phòng cả thở mạnh cũng không dám thở một cái. Lạc Thập Tam, Lạc Thập Tứ vội vàng nhận lệnh rút lui
Thất Nguyệt Thập Ngũ vừa rồi hạ chiến thư, thiếu chủ Lạc gia thì mất tích, quan hệ trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết. Lạc Hàn đột nhiên cảm thấy mọi việc tối nay không thuận, phiền phức theo nhau mà tới
Lạc Tứ Thập Thất cười khổ, nếu như tối nay thiếu chủ xảy ra chuyện, chủ nhân chắc sẽ đem tức giận trút ở trên đầu hắn, đến khi cầu sống không thể, cầu chết không được, một cái chết thoải mái gọn gàng sợ là hy vọng xa vời, thủ đoạn của chủ nhân, hắn luôn là rất rõ
Kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ đêm, ban đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ nghe thấy tiếng vang của đồng hồ tí tí tách tách
Đã qua nữa tiếng đồng hồ rồi
"Lạc Thập Tam bên đó có tin tức rồi không? "
"Không có"
"Lạc Thập Tứ thì sao?"
"Cũng không có"
Lời của Lạc Hàn hỏi đến rất ngắn gọn, hồi đáp của Lạc Nhất càng là đơn giản
Lạc Nhất đi theo bên cạnh Lạc Hàn nhiều năm, chủ nhân luôn là núi Thái Sơn sập ở trước mặt cũng không biến sắc. Bây giờ Lạc Hàn vẫn cứ không động thanh sắc uống trà, Lạc Nhất lại nhạy cảm nhận ra được chủ nhân lo lắng cùng bất an
Chủ nhân trong mắt Lạc Nhất, trước giờ là giữa nụ cười lạnh nhạt giết người vô hình, bày mưu nghĩ kế định liệu trước, thân ở tuyệt cảnh cũng có thể chuyện trò vui vẻ. Nhưng mà bây giờ chủ nhân lại như là một toà núi lửa sắp phun trào, lửa giận ngập trời, lại mang theo mơ hồ bất an và lo lắng
Đây là tâm trạng xa lạ không thuộc về Lạc Hàn, cô là "Nữ vương" đứng ở đỉnh núi của giới sát thủ, liếc nhìn thiên hạ, tất cả mọi người ở trong mắt cô chẳng qua là con kiến nhỏ bé, cô lạnh lùng, cô cao ngạo, cô tàn nhẫn, cô coi mạng người như đồ chơi, trước giờ đều xem thường
Một giờ sáng
Vẫn cứ không có tin tức
Lạc Tứ Thập Thất quỳ ở trên đất, thời gian dài đến giống như một hồi dằn vặt. Hắn biết, chủ nhân giờ phút này đã không có tâm tình xử lý chuyện của hắn, cho nên hắn mới có thể có thời gian kéo dài hơi tàn. Một khi thiếu chủ được tìm thấy, hắn cũng cách cái chết không xa rồi, nhưng nếu như thiếu chủ xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sẽ chết đến càng thảm
Lạc Hàn cuối cùng nhịn không nổi, đứng dậy, đang chuẩn bị ra cửa đi tìm, Lạc Thập Tam lại đến báo tin, thiếu chủ trở về rồi
Khi Lạc Thập Tam Lạc Thập Tứ tìm được Lạc Vũ, nàng đang ở quán bar chơi đến không còn biết đâu là trời đất, hoàn toàn không biết nàng đã đem Lạc gia náo đến gà bay chó nhảy, Lạc Hàn xuất động tất cả người của tổng bộ Lạc gia, đầy cả đường phố tìm vị tiểu tổ tông này
Nơi đậu xe của Lạc gia, rộng rãi xa hoa, đặt hơn trăm chiếc xe ô tô quý báu, trong đó cũng không có thiếu xe quân dụng việt dã chống đạn. Đối với sát thủ mà nói, xe thể thao quý báu chẳng qua là đồ trang sức trông được không dùng được, xe chỉ có mã lực lớn, tốc độ nhanh, vách ngoài kiên cố, trang bị kính chống đạn, mới thật sự là thực dụng, đồ vật có thể giữ mạng chạy trốn
Lạc Vũ từ trên xe nhảy xuống, hai tay đút ở trong quần bò, "Bà ấy không phải đi công tác khoảng nửa tháng sao? Làm sao nhanh như vậy thì trở về rôi?"
"Tối nay tổng bộ xảy ra chuyện rồi, chủ nhân là cả đêm bay về" tuổi tác của Lạc Thập Tam xấp xỉ với Lạc Vũ bây giờ thiếu chủ tìm được rồi, tâm tình cũng bắt đầu thả lỏng lên
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vũ giống như vô ý hỏi
Lạc Thập Tam vừa muốn mở miệng, Lạc Thập Tứ liền một cước đá vào mắc cá chân của hắn, Lạc Thập Tam lập tức ngậm miệng lại, im lặng không lên tiếng. Chuyện này chỉ có Lạc Hàn, Lạc Nhất, còn có hai người họ biết, bây giờ còn tính là tình báo cơ mật, không có sự cho phép của Lạc Hàn, tiết lộ nữa chữ đều là tội chết
"Không nói thì bỏ đi, ai thèm" Lạc Vũ quay đầu, nghịch ngợm nháy nháy mắt, một mặt ý cười
"Thiếu chủ, hôm nay chủ nhân đang giận qua đầu, chút nữa cố gắng xin lỗi, nhận cái sai, nói ít hai câu" So với tính tình thiếu niên của Lạc Thập Tam, Lạc Thập Tứ có vẻ thành thục rất nhiều
Nghe thấy lời này, ý cười của Lạc Vũ rõ ràng cứng ngắc mấy phần, nghịch ngợm vừa rồi mạnh mẽ cũng nhất thời không còn sót lại chút gì
Lạc Vũ đẩy cửa thư phòng ra, đi vào, thấy được Lạc Tứ Thập Thất quỳ ở một bên, hai tay trói ngược ra sau, hơi có chút xíu kinh ngạc, nhưng mà nàng cái gì cũng không nói, chỉ là im lặng đi đến trước mặt Lạc Hàn, quỳ xuống
Thư phòng đột nhiên nhiều thêm ba người, lại vẫn cứ im lặng không có một tiếng, Lạc Vũ thậm chí cảm thấy nhiệt độ trong đây thấp hơn bên ngoài hơn 10 độ, lạnh đến lòng người sợ hãi
"Bây giờ là giờ nào" thanh âm của Lạc Hàn lạnh lẽo trước sau như một
"Hai giờ sáng" Lạc Vũ vừa nói xong, một bạt tai liền mạnh mẽ quạt ở trên mặt của nàng, đánh thẳng đến đầu nàng lệch qua
"Lúc trước ta là quy định thế nào?"
"Trước 10 giờ cần phải về nhà" lại là một bạt tay, Lạc Vũ chỉ cảm thấy nữa bên mặt của chính mình phát tê, tai ong ong không ngừng
"Chuyện của Sơ Cửu Sơ Thập thì sao?"
"Ta và bạn bè đi quán bar chơi, chê họ quá chướng mắt, cho nên..." Lạc Vũ còn chưa nói xong, lại là một bạt tay ném qua, lần này nữa bên mặt cũng triệt để không có tri giác rồi, chỉ là mùi máu tanh lan tràn trong miệng, Lạc Vũ nhấc mu bàn tay lau lau khóe miệng, quả nhiên chảy máu rồi
Ba cái bạt tai hạ xuống, là tượng đất cũng nổi giận, Lạc Vũ vừa muốn phát tác, Lạc Thập Tứ ho nhẹ một tiếng, âm thầm ra hiệu mắt cho Lạc Vũ, Lạc Vũ nhớ đến lời của Lạc Thập Tứ, mạnh mẽ đem lửa giận đè xuống
Lạc Hàn lấy ra một cây súng? đưa đến trong tay của Lạc Vũ, "Giết hắn đi, chuyện tối nay thì xóa bỏ, ta cũng không phạt ngươi"
Trong mắt của Lạc Tứ Thập Thất nhất thời toả ra hào quang, nếu như có thể một súng kết thúc sinh mạng, vậy thì là kết cục tốt nhất của hắn rồi
Sắc mặt của Lạc Vũ lại ở thời khắc nhận được cây súng đột nhiên trở nên trắng bệch, nàng thống hận giết người, nàng chán ghét thấy được người chết, nàng không muốn, không muốn, không hy vọng tay nhuốm máu tươi, gánh vác tội nghiệt
"Nếu như ta nói không thì sao?" Lạc Vũ ngẩng đầu, con mắt không sợ hãi chút nào nhìn thẳng Lạc Hàn, cặp mắt kia dường như hố lạnh để vô số người trong lòng run sợ
"Lạc Nhất, đi đem roi mây lấy qua đây"
Nghe được lời này, Lạc Vũ thân thể hơi run lên một hồi, hiển nhiên nàng là lĩnh giáo qua cái tư vị roi mây kia
Lạc Nhất đem roi mây đưa tới trong tay Lạc Hàn, gian phòng lại một lần nữa rơi vào trầm mặc
"Tại sao phải hắn phải chết?" Lạc Vũ rốt cục lên tiếng, phá vỡ yên tĩnh nặng nề đè nén trong thư phòng
"Bởi vì hắn thất thủ, ta chỗ này không lưu lại phế vật vô dụng"
Lạc Vũ chặt chẽ nắm lấy cây súng, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, đầu ngón tay trắng bệch hiện ra xanh, cười lạnh nói, "Ta không phải cũng là phế vật vô dụng, làm gì không dứt khoát đem ta cũng giết đi?"
Lạc Vũ nhắm hai mắt lại, roi mây như đã đoán trước mà tới, tuy là đã có chuẩn bị, thời khắc roi mây rơi vào trên người, vẫn làm cho Lạc Vũ đau đến hít vào mấy ngụm khí lạnh
Hết chương 1
Edit: Lạc là tượng trưng cho sát thủ, Thập Tam (nghĩa là 13), Thập Tứ (là 14), Tứ Thập Thất (là 47), nói chung trong truyện tác giả sử dụng Lạc và đánh số thứ tự theo cấp bậc trình độ, cho nên khi mình edit mình sẽ để là Thập Tam, Thập Tứ... cho nên mọi người lưu ý một chút tránh lẫn lộn nhé