Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc
Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc này, không khí có vẻ vô cùng trầm lắng, Đàm Thu Hà thì khóc nức nở, Hoàng Tuyết Nhu cũng thở ngắn than dài cho cô bé mệnh khổ, chỉ có Trần Nam hưng phấn sáng cả mắt, có vẻ cực kỳ không hợp với khung cảnh.
Bộp.
Đầu của Trần Nam lại ăn một cái vỗ đau điếng, hắn tội nghiệp nhìn Hoàng Tuyết Nhu, thấy nàng đang trừng mắt trách cứ nhìn mình thì mới nhận ra mình có thái độ không phù hợp với trường hợp hiện tại. Ắc… nhìn giống như cười trên nỗi đau của người khác vậy.
Hắn nhanh chóng sửa đổi thái độ, ho khan hai tiếng cho đỡ xấu hổ, trong lòng cũng trách cứ mình vừa nãy do nghĩ ra phương pháp nên hơi hưng phấn, quên mất cô bé kia vừa mất đi cha mẹ, đúng là thời kỳ đau khổ nhất.
- Ắc… Hà này! Thế bây giờ em định thế nào? Còn có người thân nào không? – Hoàng Tuyết Nhu kịp thời đứng ra hỏi, xóa bỏ không khí xấu hổ này.
Đàm Thu Hà lắc lắc đầu, thống khổ nói:
- Cha em một tay dựng lên sự nghiệp, không có ai giúp đỡ, cũng không có họ hàng gì. Năm đó vì chạy nạn mà cha em suýt nữa chết đói, từ đó ông trở nên tham tiền tới như vậy. Nếu không… em…
Thực tế, Đàm Văn Thiện chỉ nghĩ rằng bảo tàng đó có rất nhiều tiền bạc chứ cũng chẳng biết trong đó có bí tịch gì gì đó. Nếu không thì hắn đã sớm giao bản đồ ra để tránh xa đám người giang hồ kia rồi.
- Chị Hà! Nếu không thì chị ở lại đây đi! Em sẽ chăm sóc chị, không để ai bắt nạt chị nữa! – Trần Lữ nhanh nhảu đưa ra ý kiến, bàn tay đã nắm chặt tay con gái nhà người ta, hồn nhiên không cần để ý cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.
- Nhưng mà… - Đàm Thu Hà có vẻ động tâm, một phần là vì bây giờ nàng tứ cố vô thân chẳng biết dựa vào đâu, một phần là vì nàng cũng rất quý Trần Lữ, lại cảm kích Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu. Nhưng tự dưng đến nhà người ta…
Trần Nam rất thức thời đứng ra:
- Lữ nói đúng đấy! Tạm thời em cứ ở lại đây dưỡng thương, chờ mấy ngày nữa khỏi hẳn rồi tính sau. Chuyện này anh sẽ nói với bố mẹ, nếu không được thì anh sẽ giúp em bằng cách khác. Đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi trước đi.
Dứt lời, Trần Nam kéo tay Hoàng Tuyết Nhu đi ra ngoài trước, để lại hai đứa bé đang nhìn hắn với ánh mắt cảm kích vô cùng.
----Lại là vạch kẻ ngang siêu đáng ghét----
Nửa đêm.
Trần Nam nhẹ nhàng rón rén đi vào trong căn phòng nhỏ của Đàm Thu Hà, nếu người khác mà nhìn thấy thì đã hô to dâm tặc rồi. Nhưng lạ lùng ở chỗ, ngoài phòng còn có một bóng đen đứng canh gác, thân hình mạn diệu chỗ lồi chỗ lõm, không phải Hoàng Tuyết Nhu thì là ai?
Một lúc sau, Trần Nam đã hớn hở chạy ra, cầm một tờ giấy đã được vẽ đại khái cái gì đó, đắc ý khoe khoang với Hoàng Tuyết Nhu.
- Rốt cuộc anh muốn làm gì? Sao phải dùng loại thủ đoạn này với cô bé kia? Chẳng nhẽ anh cũng tham bảo tàng sao? – Hoàng Tuyết Nhu có vẻ bất mãn chất vấn.
- Thứ nhất, thủ đoạn này cũng chẳng có gì là xấu! Anh cần bản đồ, lại không muốn cô bé kia nghi thần nghi quỷ, nghĩ linh tinh rồi ăn không ngon ngủ không yên, dùng tý thuật thôi miên thế này vừa có tác dụng an thần, vừa không có hại gì có nó cả. Thứ hai, bảo tàng này anh muốn, nhưng chưa chắc trong đó đã có quả ngọt gì mà ăn, em không biết mấy cái bảo tàng thế này đều là nguy hiểm trùng trùng, lợi ích tuy lớn nhưng cũng phải có cái mạng mà dùng, hiểu chưa? Thực sự thì anh đang đánh chủ ý lên cái đám tham của chết tiệt kia kìa…
Hoàng Tuyết Nhu nghe tới đó thì sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời, chờ mong nhìn Trần Nam:
- Chúng ta cứ làm thế này… thế này…! Hiểu chưa?
Trong bóng đêm, hay thân hình dựa sát vào nhau, tiếng thì thầm còn nhỏ hơn cả tiếng gió, nhưng trong đó có chưa bao nhiêu âm hiểm thì chỉ có hai người kia mới biết.
Một giờ sau…
- Xem ra bọn người kia vẫn còn đang tranh giành nhau bản đồ, còn chưa tìm được tới đây! Chúng ta tới sớm rồi. – Trần Nam hưng phấn nói, chứng kiến cái cửa động giấu sâu dưới lòng núi hơn mười mét, hắn đúng là phải thừa nhận rằng chẳng ai có thể tự dưng tìm ra chỗ này mà không có bản đồ.
- Ồ! – Đột nhiên, hắn ồ lên kinh ngạc:
- Nơi này từng có trận pháp và cơ quan lợi hại nhưng lại bị người ta dùng lực tàn phá. Nhưng hình như người kia cũng không phá nổi hết, thất bại mà về. Qua thời gian, mấy thứ cơ quan và trận pháp này đều hư hại gần hết, chứng tỏ động phủ nơi này cũng đã tồn tại từ rất lâu rồi. Xem ra lời đồn về việc đây là động phủ của Quyến Lữ Hợp Bích cũng không phải nói ngoa.
Tiếp tục đi xuống dưới, Trần Nam không khỏi thấy hơi thất vọng, tâm tình suy sụp.
Bên dưới này rõ ràng đã từng có rất nhiều đan dược và thiên tài địa bảo, dường như chủ nhân rất giỏi luyện dược. Vốn dĩ có trận pháp vây quanh để bảo tồn chúng, nhưng lại bị người ta phá hủy mất trận pháp, làm tất cả đan dược và dược liệu hủ hóa, biến mất theo thời gian.
Trần Nam sờ qua tất cả các chai lọ, không hề thấy một chút gì còn sót lại, hắn không khỏi thở dài ngao ngán một tiếng. Xem ra đây cũng chỉ là một động phủ rỗng, không phải nơi có nhiều bảo vật gì.
- Nè! Bên kia có cái gì phát sáng phải không? – Hoàng Tuyết Nhu nheo mắt nhìn kỹ, không khỏi hưng phấn vỗ vai Trần Nam.
- Đâu? – Trần Nam dáo dác nhìn lại, lòng thấy tò mò. Chỉ thấy nơi đó đang le lói chút ánh sáng, trong bóng đêm có vẻ khá nổi bật, chỉ là vừa rồi hình như bị cái gì che đi mất, theo cơn gió nhẹ lùa vào từ cửa động, tới giờ mới lộ ra.
Trần Nam kéo tay Hoàng Tuyết Nhu cẩn thận lại gần, cũng không thấy có gì nguy hiểm diễn ra làm hắn khá yên tâm. Đưa tay sờ tới, chỉ thấy ở đó có một tấm da thú, không biết là da của loài gì mà trơn nhẵn vô cùng, lại không hề hủ hóa qua thời gian, sờ vào vẫn cực kỳ chắc chắn. Ngoài tấm da thú, bên dưới nó còn có một cục đá, à có lẽ nên nói đó là một cục kim loại thì đúng hơn. Là một kim loại màu đen, nhưng lại phát ra ánh sáng bạc, cục kim loại này nhìn to cỡ nắm tay trẻ con, nhưng cầm lên thì thấy nhẹ bẫng như bông gòn.
Trần Nam sửng sốt, chẳng biết đó là thứ gì, chỉ đành đưa qua cho Hoàng Tuyết Nhu thẩm định. Nàng cũng xoay qua xoay lại một chút, sau đó như nghĩ ra cái gì, sắc mặt mừng rỡ nói:
- Là kim loại không gian!
- Là cái gì vậy? – Trần Nam đặt ngón trỏ lên môi, tò mò hỏi, rất có phong thái em trai nghe chị cả dạy bảo.
Hoàng Tuyết Nhu nhìn thấy cái vẻ mặt đó của hắn thì suýt nữa phì cười, đắc ý giải thích:
- Đây là kim loại được mệnh danh nhẹ nhất thế gian, không nói một cục nhỏ thế này, nghe nói dù có to như quả núi cũng chỉ nặng cỡ một nắm gạo. Tất nhiên là chỉ nghe nói, còn chưa ai thấy được khối to như thế cả. Kim loại này rất quý, được dùng để chế tác đạo cụ không gian. Là đạo cụ không gian đó! Cả vương quốc Âu Tiên này cũng chỉ có bốn cái, nghe nói đều được dùng làm gia bảo, tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối!
Trần Nam nghe xong mà hai mắt lốm đốm sao trời, không thể không nói, sức hút của đạo cụ không gian thực sự quá cường đại.
Trong tiểu thuyết mà “hắn” từng đọc, nhân vật chính kiểu gì cũng phải có đạo cụ không gian, không những thế còn có cả một đám, quăng quật lung tung mất cái này lấy cái khác. Nhưng ở thế giới này, hắn thực sự còn chưa thấy một ai dùng thứ này, dù cho có những thứ rất giống như trong tiểu thuyết, ví như cái đạo cụ lưu giữ ký ức, khá giống với ngọc giản vậy.
Vì thế, từ trước tới nay hắn chả dám học cái gì mà luyện khí hay luyện đan, bởi chỗ chứa cũng là cả một vấn đề to lớn, lại thêm nhiều lúc đi đi lại lại phải vác một đống đồ lỉnh cả lỉnh kỉnh, mà vẫn còn chưa đủ dùng, điều đó làm hắn thấy bức bối vô cùng.
Bây giờ thì hay rồi, có thứ này…
Ầm! Ầm ầm ầm…
Trần Nam còn đang tự sướng chảy cả nước dãi, bỗng nhiên cả động phủ như rung lên bần bật, vài tảng đá đã rơi xuống từ trên trần làm đất đá bay mù mịt.
- Chạy mau! – Trần Nam kinh hãi, chỉ nhanh chóng nhét cục kim loại không gian kia và cả miếng da thú vào người rồi kéo Hoàng Tuyết Nhu chạy trối chết.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, vừa ra khỏi cửa động đã thấy đất đá phủ xuống kín mít. Cái trò sập hầm chôn sống người thế này là không thể đùa được, hắn thì có thể không sao chứ Hoàng Tuyết Nhu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Phương xa, một đám người đang tranh đoạt rối tinh rối mù, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ầm ầm sụp đổ từ phía ngọn núi có bảo tàng, sắc mặt không khỏi biến đổi. Quên cả tranh đấu, nhao nhao di chuyển về phía âm thanh.
- Này! Sao anh không núp đi, chờ bọn họ tranh đấu mệt phờ râu rồi hẵng ra ngư ông đắc lợi, chẳng phải đỡ tốn công hơn sao? – Hoàng Tuyết Nhu hỏi.
Bộp! Trần Nam vỗ một cái vào đầu nàng, bĩu môi nói:
- Ngốc! Chẳng phải đồ đạc đều được dùng làm sính lễ hay sao? Đến lúc đó chúng mò đến thì làm thế nào? Mình đã làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải chứng tỏ là thực lực yếu kém hơn bọn chúng hay sao? Như thế thì bọn chúng không biết sợ mà đến tìm phiền toái, chẳng phải mệt chết sao? Thà rằng đánh rắn dập đầu một lần, cho chúng sợ mất mật, lại dụ dỗ chúng làm theo ý mình, như thế hay hơn nhiều. Thực lực cao cường thì cũng phải dùng cho đúng lúc đúng chỗ, lúc nào cũng chỉ muốn làm sao cho đỡ tốn sức nhất là không được!
- Ờ! Nói cũng đúng! – Hoàng Tuyết Nhu trầm ngâm, nhưng sau đó lại nói một câu làm mất hết cả hình tượng thục nữ:
- Chẳng phải giết hết là xong à?
Trần Nam kỳ quái nhìn nàng:
- Em bảo anh giết người á? Không được, không được! Anh là người tốt, là thanh niên nghiêm túc, sao có thể giết người lung tung được? Như thế là thất đức biết không? Nhỡ đâu công đức lực bị tổn hại thì sao? Em đang thử anh đúng không? Yên tâm, anh chỉ giết những kẻ đáng chết mà thôi, hơn nữa còn lâu anh mới để phiền toái dính thân, yên tâm là không bao giờ có hậu quả đáng tiếc xảy ra! Anh là thiện nhân, ắt có thiện báo, hiểu chưa?
Hoàng Tuyết Nhu ngọt ngào gật gật đầu, nàng cũng không thích Trần Nam lúc nào cũng đòi đánh đòi giết, đầu óc hoang phế vũ phu không chịu nổi. Nàng thích một Trần Nam thực lực cao cường nhưng đầu óc lúc nào cũng tinh quái, nghịch ngợm, chuyên ném đá giấu tay mà vẫn không ai nhận ra, che mắt thiên hạ mà đùa giỡn đám khốn kiếp trong lòng bàn tay, chỉnh người không để lại dấu vết…
- Đến rồi… - Trần Nam hưng phấn đến mức gầm lên, nhưng cố nén âm thanh xuống, không để ai phát hiện ra.
Trần Nam không che giấu tung tích, chẳng bao lâu sau, cả một đám người mặt mũi hằm hằm, đằng đằng sát khí đã vây quanh hắn và Hoàng Tuyết Nhu, đúng theo phong cách tranh giành bảo vật trong giang hồ.
Nhìn lại, đám người này ước chừng gần một trăm người, trong đó hầu hết là người tui luyện cảnh giới Trăm Ngàn Vạn Địch, ngoài ra còn có tám cao thủ Lực Bạt Sơn Hà. Điều này làm Trần Nam không khỏi cười khẩy, cả cái thành Thanh Yến này cũng chỉ có sáu vị lão tổ Lực Bạt Sơn Hà, không ngờ một bảo tàng không màu mỡ gì lắm đã kéo đến tận tám cao thủ như thế. Giang hồ này không khỏi quá loạn rồi.
- Tiểu tử! Mi đã lấy được gì trong bảo tàng? Nhanh chóng giao ra đây, ta tha cho khỏi chết! – Đúng là loại ngôn ngữ giang hồ bên vương quốc Hán Tổ, âm thanh của kẻ này cũng khàn khàn, ngữ điệu lại trúc trắc, khó nghe vô cùng. Trần Nam buồn cười, chả thèm trả lời hắn, đang chờ đợi một phát ngôn kinh người hơn từ đám hề dưới kia.
- Tiểu tử! Ngươi còn chờ gì mà không giao bảo vật ra? Người trong giang hồ không nói tiếng lóng, mi đã có gan tranh đoạt, thì phải chuẩn bị tâm lý chịu tổn thất. Giao bảo vật ra, đồng thời dâng cô nương kia lên cho bổn đại gia, đại gia hứa bảo vệ cho ngươi một mạng, cho ngươi rời đi.
Trần Nam còn chưa nói gì thì Hoàng Tuyết Nhu đã hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhỏ bé nhấc lên, xẹt một cái đã cắt phăng cái của quý của tên vừa sủa bậy vừa rồi. Tên kia kêu gào thảm thiết, lăn lộn lông lốc như chó chết, đâu còn chút uy phong kiêu ngạo nào vừa rồi. Dù gì hắn cũng chỉ là một tên có tu vi Trăm Ngàn Vạn Địch, đâu chịu nổi sức mạnh của tu sĩ Lực Bạt Sơn Hà chứ?
Cả đám người sửng sốt ở đó, bỗng nhiên trở nên cảnh giác. Một nữ trung niên mỉm cười giả lả bước ra “giảng hòa”:
- Cô nương bớt giận! Tên kia không biết sống chết mạo phạm đến cô nương, bị trừng phạt là đáng! Dù gì chúng ta cũng coi như người đồng đạo. Cô nương không ngại mang bảo vật ra cho chúng ta chiêm ngưỡng đôi chút, đồng thời nói chuyện từ tốn tìm cách giải quyết chuyện này cho thỏa đáng. Có được không? Chúng ta cũng chỉ tò mò chút thôi, mà sự tò mò thường hại chết một số con mèo không biết tự lượng sức nào đó lắm…
Nữ trung niên này là một trong tám người cầm đầu, tự nhận là mình vừa an ủi vừa uy hiếp, rất có bài bản, bên mình lại đông hơn, không lo bọn chúng không nhượng bộ. Nói xong còn đắc ý nhìn chằm chằm hai người Trần Nam.
Trầm lặng trong giây lát…
Yên lặng thêm chút nữa…
- Bang! – Trần Nam chợt búng năm ngón tay ra, như động tác ném cát vậy, mồm phun ra một chữ không đâu vào đâu.
Cả đám người kia tỉnh bơ, chả thèm để ý động tác nhỏ của hắn. Nhưng mà…
Đột nhiên gần một trăm người cảm thấy tim đập thình thịch, phổi như ngừng dãn nở, cổ họng thắt lại.
Phụt… Gần một trăm người trước sau thổ huyết, người có tu vi cao, sức chịu đựng mạnh thì cũng chỉ chịu thêm được một hai giây là hết cỡ. Cả đám đổ rạp xuống như ngả rạ, mặt mày hoảng sợ nhìn về phía hai người mặc áo đen che kín mặt, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ trẻ trung từ trong đôi mắt kia.
Rốt cuộc là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta gục thì cũng thôi, tại sao cả tám cao thủ sừng sững như tượng đài kia mà cũng… Vậy thì người kia… Không ít người đã bắt đầu hối hận, nhưng nếu cho họ làm lại, họ vẫn sẽ lựa chọn đến đây đoạt bảo mà thôi.
- Động thủ đi! – Người con trai lạnh lùng lên tiếng, cả hai tách ra, xuyên qua xuyên lại một lúc đã lột sạch tất cả bảo vật trên người của gần một trăm người, chất thành hai đống đồ cao ngất. Kể cả tám cao thủ Lực Bạt Sơn Hà cũng không ngoại lệ, chỉ có thể bất lực đau khổ nhìn bản thân bị cướp bóc.
Nhưng bọn chúng cũng không cam lòng, nữ trung niên vừa rồi thều thào hỏi:
- Các người rốt cuộc là ai? Chúng ta có thù oán gì mà…
Bốp!
Còn chưa nói xong đã ăn một cái tát đau điếng, Hoàng Tuyết Nhu gằn giọng nói:
- Muốn cướp người khác, bị cướp lại mà còn dám nỏ mồm ra hỏi thù với oán! Ngu thì im mồm vào!
Không khí quay lại yên tĩnh.
Một lúc sau:
- Không sót chứ?
- Yên tâm!
- Ừ! Đi thôi.
- Vậy còn chúng thì thế nào?
Nghe đoạn đối thoại của hai người kia, gần một trăm người toát mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở mạnh, giống như đang chờ tử thần phán xét….