[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 12 tháng trước
Túc Bạch vừa dứt lời, căn bản không hề cho Nam Nhiễm thời gian để phản ứng đã trực tiếp hôn lên môi cô, ngăn chặn những lời cô sắp buột miệng nói ra.
Trong rừng cây nhỏ, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Lá cây va vào nhau vang lên tiếng xào xạt.
Ở một nơi nào đó trong khu rừng, không khí như dần nóng lên vì sự ôn nhu của ai đó.
...
Ở chỗ mọi người dựng trại, đội trưởng cau mày, lo lắng nhìn về phía bầu trời đỏ rực ở phương xa.
Nhóm năm người được cử đi thu thập tin tức đã đi suốt ba giờ đồng hồ nhưng vẫn chưa trở về.
Đội trưởng lo lắng đến mức không ăn nổi cơm trưa.
Tới lúc trời chuyển sang chạng vạng, nhóm năm người kia vẫn chưa có dấu hiệu trở lại. Năm người xuất phát kia có thể nói chính là nhóm mạnh nhất trong đội hình của bọn họ.
Nếu năm người kia thật sự không thể trở về thì tình hình ở phía trước chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Nam Tiểu Nhiễm cầm một con gà nướng đi đến trước mặt đội trưởng, nhẹ nhàng nói: "Đội trưởng, anh vẫn nên ăn một ít đi."
Đội trưởng nhìn Nam Tiểu Nhiễm, thở dài.
Hiện tại, hắn ta thật sự không có hứng ăn cơm, toàn bộ tinh thần của hắn ta đều đặt vào việc tang thi vương xuất hiện.
Đội trưởng vừa nghĩ vừa xoa mày, bất quá cũng không thể để con gái người ta đứng đó đợi hắn ta vì thế hắn ta miễn cưỡng nhận lấy con gà nướng kia, vừa mới cắn một miếng liền nhớ tới chuyện gì đó.
"Con gà này ở đâu ra?"
Vẻ mặt của Nam Tiểu Nhiễm so với ban nãy thì sinh động hơn rất nhiều: "Là Túc Bạch tiên sinh bắt được."
Đội trưởng nghe vậy, gật gật đầu.
Bên trái nơi bọn họ dựng trại là một rừng cây dương xỉ lớn, bên phải là một mảnh đất hoang. Vốn dĩ thời tiết hiện tại sẽ vô cùng nóng nực nhưng nhờ vào mấy cây dương xỉ che ánh mặt trời mà thời tiết mát mẻ hơn không ít.
Còn về việc tang thi vương ra đời, thật ra chỉ có mấy người dị năng giả bọn họ biết, những người bình thường còn lại đều không hay biết gì hết cho nên bọn họ mới có thể ăn uống bình thản, cười nói vui vẻ như thế.
Nam Tiểu Nhiễm đứng bên cạnh, hơn nửa ngày mới lấy được dũng khí cầm một con gà nướng khác đi về phía xe jeep.
Những thứ này đều do Túc Bạch bắt được vì thế vẫn nên mang một ít cho Túc Bạch tiên sinh.
Trong trí nhớ của cô ta, hình như lúc nào Túc Bạch cũng xuất hiện với bộ dáng lạnh lùng, xa cách không thể với tới nhưng lại vô thức tạo cho những người xung quanh cảm giác an toàn khó tả.
Nam Tiểu Nhiễm cảm thấy chỉ cần có Túc Bạch ở đây thì dù có chuyện gì xảy ra cô ta cũng không sợ. Đáy mắt cô ta hiện lên tia sáng, Nam Tiểu Nhiễm tăng tốc đi về phía xe jeep.
Mới đến gần đã nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Ban đầu là âm thanh ai oán của con gái.
"Anh cắn em!"
Theo sau là giọng nói lạnh nhạt tràn đầy ý cười của một người đàn ông: "Hả? Phải không?" Phảng phất như nghe không hiểu lời cô nói.
Cô gái kia trầm ngâm hơn nửa ngày mới cắn răng nói một câu: "Dạ minh châu hư đốn!"
Sau đó lại nghe người đàn ông kia nhỏ giọng như đang thì thầm: "Muốn cắn lại?"
Nam Tiểu Nhiễm núp ở sau se, vừa nghe những lời này hai má liền ửng đỏ.
Cô ta vội vàng đi tới cửa sổ xe nhưng lại bị hình ảnh trong xe làm cho phát ngốc.
Người đàn ông luôn tỏ ra vẻ hờ hững xa cách với tất cả mọi người, nay lại đặt hết toàn bộ sự chú ý của mình lên người cô gái ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt thâm trầm, cưng chiều để nhìn đối phương.
Không những thế, một người có thói ở sạch như Túc Bạch lại có thể tùy ý để cô gái kia sờ soạng hết chỗ này sang chỗ khác, mặc cho cô lôi kéo quần áo của mình. Thậm chí ngay cả khi cô gái ấy kéo cổ áo của hắn xuống, hắn cũng không thèm nhíu mày một cái.
Hắn thản nhiên tiếp nhận tất cả các hành động vô lễ, bất lịch sự của cô gái kia, quan trọng nhất chính là nhìn sơ qua hình như tâm tình của hắn còn đang rất tốt.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay, cắn chặt môi, hai mắt đỏ ửng nhìn hình ảnh trước mắt.
Cô gái kia, cô ấy dựa vào cái gì mà làm như thế?