[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 12 tháng trước
Bất quá nếu đám tang thi đó tới đây muốn ăn cô thì không còn thú vị nữa.
Hiện tại, với cái thân thể rách nát này của cô, ngay cả bóp chết một con kiến cũng phải lao lực chứ đừng nói là gϊếŧ mấy con tang thi kia.
Đảo mắt một vòng, cuối cùng tầm mắt của Nam Nhiễm dừng trên người quả cầu pha lê. Bây giờ nếu muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào quả cầu pha lê trước mặt.
Đương nhiên Nam Nhiễm cũng nhận ra vết thương trên người Chúc Băng vẫn chưa khỏi hẳn nên cô gập một chân lại, một cánh tay chống lên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Chúc Băng, nói: "Nước."
Chúc Băng cúi đầu nhìn Nam Nhiễm, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Rõ ràng đồng chí Nam Nhiễm đã suy yếu đến mức độ này nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều giống như một vị lão đại. Còn Chúc Băng thì không biết tại sao lại ngoan ngoãn đưa cho Nam Nhiễm một chai nước khoáng.
Chúc Băng im lặng, liếc mắt nhìn Nam Nhiễm một cái rồi thành thành thật thật mở nắp chai ra.
Nam Nhiễm giơ bàn tay phải bị thương của mình lên, nắm chặt thành nắm đấm rồi đặt lên miệng bình nước khoáng. Chỉ mấy giây sau, theo bàn tay của cô, máu từ từ chảy ra.
[Tách!]
[Tách!]
[Tách!]
Máu và nước hòa thành một, nước trong chai từ trong suốt chuyển sang màu hồng nhạt rồi dần dần chuyển sang màu đỏ tươi. Đến lúc này, Nam Nhiễm mới dừng lại.
"Uống đi."
Chúc Băng không uống ngay mà khàn giọng hỏi: "Đây là dị năng của cô?"
"Coi như vậy."
Nam Nhiễm mới dứt lời đã có một con tang thi cả người toát ra mùi tanh thối rửa phá cửa chuẩn bị tiến vào, ngón tay của nó cắm xuyên qua cửa gỗ, miệng thì kêu gào hét lớn.
Suy nghĩ một lát, Chúc Băng nhanh chóng uống hết nước trong bình, hiện tại cũng chỉ có thể đánh cược một phen.
Cược rằng máu của người này thật sự có tác dụng thần kỳ.
Chúc Băng vừa uống xong liền cảm nhận được tim và phổi của mình được một dòng nước ấm bao bọc, vô cùng dễ chịu, dòng nước đó đang từ từ chữa lành tất cả nội thương ở bên trong.
Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã khôi phục sức lực, hoàn toàn không còn cảm thấy đau nhức giống như trước.
Thậm chí vết thương trên người cô còn đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ khép lại.
Hai mắt Chúc Băng xẹt qua tia sáng nhỏ.
Thật không ngờ, trên đời lại tồn tại một người có dị năng cường đại thế này, có thể dùng phương pháp đặc biệt chữa trị vết thương cho người khác.
Vì để thích nghi với hoàn cảnh của mạt thế mà động vật, thực vật và con người dần dần phát sinh đột biến.
Có người thì phát triển về sức lực, có người thì có tốc độ cực nhanh, có người có thể tùy tiện phát ra lửa, cũng có người phất tay một cái thực vật đã nảy mầm.
Mỗi người đều đột nhiên có được một loại năng lực dị thường, tất cả những thứ đó được gọi chung là dị năng.
5 năm qua, có rất nhiều loại dị năng được phát hiện.
Chúc Băng đã từng gặp rất nhiều dị năng giả hệ chữa trị nhưng người trước mắt mới là người lợi hại nhất cô từng thấy.
Chỉ dựa vào vài giọt máu đã có thể chữa khỏi vết thương của người khác, giúp đối phương hồi phục sức lực trong nháy mắt.
Ngược lại với Chúc Băng, tình hình của Nam Nhiễm có hơi không ổn, sắc mặt càng lúc càng kém, đôi môi tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cả người nhìn qua không hề có sức sống.
Đột nhiên ngay lúc này có một con tang thi xông vào.
Khuôn mặt nó dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, làn da trắng bệch không có độ ấm, miệng thì nhỏ giãi, ranh nanh dài thượt, cả người tỏa ra mùi tanh hôi, khó chịu, miệng liên tục huyên thuyên không biết đang nói cái gì.
Nó bước từng bước tới gần hai người Nam Nhiễm.
Chúc Băng đứng dậy, cô giơ tay lên ngưng tụ ra một quả cầu lôi điện màu tím, rồi ném thẳng về phía con tang thi đang đi tới kia.
[Bùm!]
Tang thi bị đánh bay ra cửa, tứ chi gãy nát, huyết nhục mơ hồ.
Đứng trước cảnh tưởng đẫm máu kia, Chúc Băng chỉ cau mày một cái, nghi ngờ nhìn hai tay của mình.
Hình như dị năng của cô đã mạnh lên không ít thì phải?
Suy nghĩ một lát, tầm mắt của Chúc Băng lại nhìn về phía Nam Nhiễm đang nằm trên đất.
Máu của cô ấy không những có năng lực chữa trị mà còn có tác dụng nâng cao sức mạnh của dị năng?