Chương 449: Chữa trị cho Ninh Hân (2)

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở ngoài cửa lớn, thiếu nữ đón gió mà đứng, một thân quần áo trăng như tuyết lay động theo gió, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông.

Khuôn mặt nàng khí phách, đôi mắt đen thâm trầm mà tà khí, tư thái rất lười biếng lại giống như một bức họa tuyệt mỹ, thoạt nhìn như cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà...

Sau khi nhìn thấy mọi người Ninh gia đi ra nghênh tiếp, đôi mắt thiếu nữ hơi nheo lại, lộ ra một tia ánh sáng nguy hiểm mà tà mị.

Vân Thanh Nhã trước sau như một đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, sắc mặt tái nhợt đã không còn tuấn mỹ lúc đầu, lại suy yếu vì có bệnh nặng mới khỏi, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa ánh sáng quật cường, thân thể thẳng tắp lẳng lặng đứng trong gió nhẹ, kiên định mà quyết tuyệt.

Chỉ có Lâm Nhược Bạch đứng một bên bày ra dáng vẻ không mấy liên quan, nàng ngây ngô nháy nháy đôi mắt, trong mắt to sáng ngời mang theo ánh sáng tà ác.

"Người mặc trường bào màu xanh đen kia, có phải là Tứ trưởng lão hay không?"

Vân Lạc Phong liếc mắt liền thấy được lão giả sau lưng nam tử trung niên, bởi vì trên mặt lão giả lộ ra tức giận và oán hận, như vậy, lập tức nàng liền đoán được thân phận của đối phương.

Nghe vậy, Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu: "Là hắn..."

Nghe được nam nhân trả lời, Vân Lạc Phong ngược lại không nói thêm gì nữa, hai tròng mắt hơi nheo lại bước nhanh đến chỗ nam tử trung niên, trầm giọng hỏi.

"Ninh Hân ở đâu."

Nàng đi thẳng vào vấn đề, mở miệng liền hỏi tung tích Ninh Hân.

Nam tử trung niên hơi ngẩn ra, nhàn nhạt cười cười: "Nói vậy vị này chính là tôn nữ của tướng quân Long Nguyên quốc Vân Lạc Phong cô nương, gia phụ đã từng nhắc đến cô nương với ta, cũng coi như ta nghe đại danh đã lâu."

"Ninh Hân đang ở đâu?"

Thiếu nữ giống như là không nghe thấy lời của nam tử trung niên, tiếp tục hỏi.

Nam tử trung niên không nghĩ tới Vân Lạc Phong cố ý muốn gặp Ninh Hân như thế, càng không thèm nghe lời của mình, trên mặt không khỏi hiện lên chút không thích, giọng nói cũng không hữu hảo như trước.

"Hân Nhi bị bệnh nặng nằm trên giường, sợ là không cách nào gặp khách, Vân cô nương, mời các ngươi trở về cho."

Lúc nói lời này, đôi mắt nam tử trung niên còn không ngừng liếc nhìn Vân Thanh Nhã ở một bên, ánh mắt trần trụi quan sát kỹ hắn.

Càng nhìn, hắn lại càng không hài lòng.

Thiên phú của Vân Thanh Nhã này tại thế tục xem như không tồi, thế lực giống như bọn họ này, cũng chỉ có tên Thiếu thành chủ hoàn khố kia mới có thể bị hắn đánh bại!

Nhưng ai cũng biết, thiên phú của Thiếu thành chủ cũng không tốt, chẳng qua là bởi vì sau khi Thiếu thành chủ ra đời, thành chủ Y thành đánh mất năng lực sinh dục, vì vậy, mới có thể sủng ái như vậy với dòng độc đinh duy nhất này, tạo nên tính tình vô pháp vô thiên của hắn!

Về phần Ninh gia...

Cho dù là Ninh Hân, hay là tôn tử của Tứ trưởng lão, đều là nhân vật thiên tài khó có được! Loại nam nhân như Vân Thanh Nhã này không có cách nào so sánh cùng!

Hắn có thể nhìn vào phân lượng của lão gia tử và Ninh Hân mà hảo hảo đãi khách, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận người nam nhân này trở thành nữ tế của hắn!

"Nếu như ngươi muốn nàng ấy chết, vậy ngươi hãy ngăn cản chúng ta đi gặp nàng, nếu như ngươi muốn nàng sống sót, ngay bây giờ nhất định phải dẫn ta đi gặp Ninh Hân."

Lúc nam tử trung niên đang quan sát Vân Thanh Nhã, thiếu nữ xinh đẹp ở một bên chậm rãi mở miệng một lần nữa.

Trong giọng nói của nàng mang theo sự chân thật đáng tin, bất giác làm cho tim nam tử trung niên run lên một cái, hơi nhíu mày.

"Hừ!" Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn Vân Lạc Phong, trên mặt mày đều là ý châm chọc, "Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi làm người thì nên biết chột dạ một chút, ngươi cho rằng tùy tiện học mấy quyển sách thuốc mà đã có thể tự xưng là y sư hay sao? Ninh gia chúng ta đã tìm nhiều danh y như vậy đều không thể trị liệu bệnh tình, ngươi cho rằng với chút bản lĩnh kia của ngươi là có thể chữa khỏi cho Ninh Hân sao? Nếu không phải nhìn vào phân lượng của lão gia chủ, hiện tại ngươi đã sớm bị Ninh gia chúng ta ném ra ngoài, còn dám ở chỗ này ầm ĩ!"