Chương 351: Đến Linh Vực

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Hàn ÁNh Nguyệt =.=

Lâm Duyệt lắc đầu một cái, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.

Người này chỉ là một phế vật mà thôi, tại sao mình lại phải sợ một phế vật cơ chứ? Chỉ bằng hắn, lấy năng lực ở đâu mà uy hiếp mình?

Nghĩ tới đây, thần sắc lâm Duyệt từ từ khôi phục, giễu cợt nói: "Ta không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi, muons đi về nghỉ ngơi."

Nhìn ánh mắt Lâm Duyệt hơi mệt mỏi, Tiêu Thần có chút đau lòng, hắn ôm thật chặt thân thể xinh đẹp mềm mại của nàng, nói: "Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy phế vậy này, chỉ là phụ thân gọi hắn trở lại toàn là vì Ngọc Thanh, trước tiên nàng phải kiên nhẫn lại đã, chờ đến sau làm xong chuyện, lại trục xuất hắn ra khỏi Tiêu gia."

Ở trong mắt Tiêu Thần, thân thể Lâm Duyệt sở dĩ khó chịu hoàn toàn là bởi vì gặp được cái phế vật này! Hơn nữa phế vật này còn vô liêm sỉ như thế không tha cho nữ nhi Lăng gia, vì vậy mới làm cho Lâm Duyệt tức giận công tâm.

Lâm Duyệt mím thật chặt đôi môi đỏ mọng, con ngươi âm độc đảo qua đảo lại trên người Vân Tiêu, rồi sau đó, nàng dưới sự nâng đỡ của Tiêu Thần chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh...

Tiêu Lâm nghiêm nghị ngồi ở trên cao, cũng không ngăn cản Tiêu Thần và Lâm Duyệt rời đi, đôi mắt hắn uy nghiêm thô bạo, lạnh lùng nhìn nam tử lãnh khốc từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu tình vô cảm: "Ngươi cũng đi xuống đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tiếp xúc với Lăng Dao!"

Nghe vậy, Vân Tiêu lập tức xoay người, đi ra ngoài đại sảnh, từ đầu đến cuối hắn cũng không trả lời một câu với Tiêu Lâm, phảng phất như không nghe thấy giọng nói của hắn.

Mà loại thái độ trầm mặc này của hắn, làm Tiêu Lâm tức giận đến sắc mặt tái xanh, ầm một chưởng đánh vào trên bàn, sẵng giọng nói: "Thật đúng là nhi tử do phụ nữ nông thôn sinh ra, một chút việc cũng không hiểu! Đúng là không có gia giáo! May mắn Tiêu gia ta còn có một Tiêu Ngọc Thanh, nếu không, chắc chắn là đời trước ta tạo nghiệt gì mới gặp phải kết cục đoạn tử tuyệt tôn như vậy."

Nếu như không có Tiêu Ngọc Thanh, huyết mạch dòng chính Tiêu gia chỉ có một người là Vân Tiêu, như thế thì khác gì so với đoạn tử tuyệt tôn?

Cũng may, chắc chắn là kiếp trước hắn làm thiên đại việc thiện gì đó, ông trời mới có thể ban cho hắn một tôn tử Tiêu Ngọc Thanh ưu tú như vậy.

Nghĩ đến tôn tử của mình, sắc mặt Tiêu Lâm ngược lại không khó coi như lúc đầu, chỉ là trên trán của hắn vẫn như cũ nhíu chặt mày, đáy mắt mang theo một tia ưu sầu.

"Rất nhanh sẽ đến ngày thừa kế vị trí gia chủ, cũng không biết đứa bé Ngọc Thanh kia đi đến chỗ nào, lâu như vậy mà vẫn chưa trở về..."

...

Linh Vực, không giống như Long Nguyên quốc chỗ Vân lạc Phong ở, mặc dù ở đây cũng thuộc mảnh đại lục này nhưng lại tự tạo thành một không gian, nếu muốn đi vào Linh Vực này, trừ phi là có người mang theo, nếu không ngoại nhân cực kỳ khó khăn để đi vào trong không gian này.

Giờ phút này, cách Linh Vực không xa trên chỗ dãy núi bị mây bao phủ, ánh trăng xuyên thấu qua từng tán cây chiếu xuống, rơi vào trên người thiếu nữ đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên cây đại thụ.

Thiếu nữ nhẹ nhắm mắt lại, tĩnh tọa bất động, tay áo nàng ở trong gió nhẹ chậm rãi lay động, có một cảm giác đẹp không nói nên lời.

Vậy mà, không có bất kỳ người nào biết, dù là người thiếu nữ này đang ngồi tu luyện nhưng ý thức của nàng đã lặng lẽ tiến vào trong không gian thần điển.

Không gian thần điển bất đồng với ngoại giới dù là ngày hay đêm thì đều là ban ngày, ánh sáng luôn bao phủ khắp cả không gian, giống như ánh mặt trời chiếu xuống.

"Tiểu Mạch, ngươi có biện pháp gì để ta đi vào được trong Linh Vực hay không?" Thân thể Vân lạc Phong lười biếng tựa vào trên thân cây trà, nhíu mi nhìn về phía bé trai đang chu cái miệng nhỏ nhắn đứng trong góc.

Trên mặt bé trai phân điêu ngọc mày tràn đầy vẻ tủi thân, con ngươi buồn bã liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, người đã lâu như vậy không đến thần điển không gian? Chuyện đầu tiên là hỏi ta là về Linh Vực, ta cũng đã rời mảnh đại lục này lâu như vậy, thì làm sao có thể biết những chuyện này?"