Đăng vào: 12 tháng trước
Nam Bá Đông và Mạc Yên lại ngồi tán gẫu với Nam Bác Thao một hồi, rồi cùng nói với Nam Bác Thao một tiếng, "Ba, con và Mạc Yên còn có chút chuyện cần thương lượng, chúng con về phòng trước."
Nam Bác Thao phất tay, "Đi đi!"
Nam Bá Đông dắt tay của Mạc Yên ra cửa, trực tiếp đi về phòng của bọn họ.
Vừa vào cửa, Mạc Yên liền không dấu vết bỏ tay của anh ra. Cảm thấy có chút môi khô lưỡi khô, cô rót một chén nước cho mình tự uống, lúc này mới quay thân người nhìn anh, nhàn nhạt hỏi, "Có chuyện gì?"
Nam Bá Đông đi tới trước mặt của cô, ôm cô để ở trên tường, một tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, ánh mắt có chút tối nhạt. Giọng nói từ tính mười phần của anh lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ và chán nản, "Mạc Yên, nếu như anh chết, em có đau buồn không?"
Mạc Yên chợt ngước mắt nhìn về phía anh, sau khi kinh ngạc lại lạnh lùng cười, "Anh cảm thấy tôi sẽ đau buồn sao? Anh phá hủy hạnh phúc của tôi, nếu như anh chết, tôi vui mừng còn không kịp nữa kìa, làm sao tôi lại đau buồn."
Tim của Nam Bá Đông cứng lại, nhìn thấy sự câm thù trong đáy mắt của Mạc Yên, trong lòng đau nhức như sóng lớn từng đợt từng đợt đánh về phía anh.
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, "Em nói rất đúng, có lẽ anh chết đối với mọi người đều tốt!"
Anh cười đến rất khổ sở, trên gương mặt tuấn tú kia chưa từng có một tia yếu ớt xuất hiện, nhưng khi Mạc Yên nhìn thấy, không biết tại sao trong lòng lại có một loại ức chế không được mà khổ sở, rất muốn khóc.
"Mạc Yên, đáp ứng anh một chuyện có được không? Nếu như anh chết, xin em hãy lấy thân phận là mẹ, giúp anh chăm sóc Nam Tinh, cho đến khi...nó trưởng thành mới thôi, có được hay không?"
Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt kinh sợ của Mạc Yên, Nam Bá Đông lại cười, "Anh biết, yêu cầu này của anh rất vô lý, nhưng hiện tại anh chỉ có thể tin mỗi mình em, anh tin coi như anh không có ở đây thì em cũng nhất định thương yêu Nam Tinh, có đúng hay không?"
Mạc Yên nghe được lời nói này của anh, trong lòng như bị một cây gai làm nghẹn lại, vừa kéo lại đau, muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng như bị cái gì chặn lại, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể trợn to cặp mắt trong trẻo kia theo dõi anh chặt chẽ.
Tại sao anh lại muốn nói như vậy? Tại sao anh lại giống như đang giao phó di ngôn? Tại sao anh lại nói những lời này với cô chứ?
Bọn họ---bất quá chỉ là vợ chồng trên khế ước mà thôi.
Chẳng lẽ anh không biết trong lòng cô vẫn luôn hận anh! Vẫn luôn hận anh phá hủy hạnh phúc của cô! Sao anh vẫn dám nói ra loại yêu cầu này với cô? Không thấy như vậy rất xấu hổ sao? Coi như cô sẽ đối tốt với Nam Tinh, thì đó cũng là chuyện của cô, cùng anh không có quan hệ nào!
Đúng là cô rất hận anh, nhưng cũng chưa đến tình trạng hi vọng anh chết!
Hơn hai năm này Nam Bá Đông đối với cô rất tốt, đối với cô bao dung, đối với cô cưng chiều. Cô không phải là đầu gỗ, nên đối với mỗi điểm đó cô đều ghi tạc ở trong lòng.
Câm hận của cô đối với anh không có hoàn toàn hết, cô còn chưa hành hạ anh đủ, cô muốn anh sống, tiếp tục để cho cô hành hạ, tiếp tục để cho cô trút câm giận, tiếp tục để cho cô phá hủy mới phải. Tại sao anh có thể nói ra những lời giao phó hậu sự này làm cho cô khổ sở như vậy?
Người đàn ông này quả nhiên là không có tim không có phổi!
Nhìn thấy trên mặt của Mạc Yên rơi xuống một giọt nước mắt, Nam Bá Đông nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Cô bé ngốc..."
Anh vươn tay ôm mặt của cô vào trong ngực của anh, cúi đầu, nhẹ nhàng in lên nước mắt cô, hôn lên nước mắt của cô, vậy Mạc Yên mới biết, mình thế mà lại khóc rồi!
Nhưng cô khóc vì anh sao?
Cô thế mà vì một người buôn ma tuý đáng hận mà lại khóc, Mạc Yên mày chính là mẹ nó thật có tiền đồ!
Mạc Yên âm thầm mắng chính mình một câu, đẩy anh ra, đưa tay hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, đột nhiên lại căm tức nhìn anh, "Nam Tinh là giọt máu của anh, chăm sóc nó là trách nhiệm của người làm cha này, không phải trách nhiệm của một người xa lạ như tôi! Nam Bá Đông, anh đừng mơ tưởng để cho tôi thay anh mang gánh nặng này ở trên lưng!"
Nam Bá Đông đi tới trước mặt cô, không có nói gì mà ấn cô vào trong ngực của mình, ôm hông của cô thật chặt, mặc kệ cô có giãy giụa như thế nào, cô vẫn là không có biện pháp thoát đi khống chế của anh, càng không có biện pháp thoát đi hơi thở bá đạo đang bao trùm của anh.
"Mạc Yên, em yên lặng một chút, hãy nghe anh nói có được không?"
Nghe thấy giọng nói lộ rõ bi thương của anh, cảm giác thân thể của anh tản mát ra hơi thở lạnh như băng, đột nhiên Mạc Yên phát hiện thần sắc gần đây của Nam Bá Đông thật không được tốt.
Gương mặt của anh càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng tuấn mỹ như vampire tràn đầy quyến rũ, lại có một loại trắng nhợt đẹp đến trình độ cao, lại mơ hồ lộ ra một sinh mạng gần chết tiêu tan đến quyết tuyệt và bi thương.
Đúng là cô không nhạy bén sao? Thậm chí ngay cả triệu chứng của anh như thế nào cũng không nhìn ra?
Cho tới bây giờ Nam Bá Đông vẫn luôn là một người đàn ông quả quyết, bá đạo, quyết tuyệt trên tên, và mạnh mẽ, anh thật sự sẽ phải rời đi bọn họ hay sao?
Không! Sẽ không! Người đàn ông nay luôn luôn xảo quyệt đa đoan, làm việc gì cũng như thầy cúng biết trước kết quả, anh làm sao có thể...làm sao có thể...làm sao có thể ra đi?
Mạc Yên chợt lắc đầu, nước mắt ào ào rơi xuống.
Nam Bá Đông ấn đầu của cô vào trong ngực của anh, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô, không muốn nhớ cô vì anh mà khóc thút thít, lại càng không muốn thấy bộ dáng bi thương của cô.
Anh ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng nói ra, "Yên nhi, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của em trong tấm hình kia, trong lòng liền chôn dấu bóng hình của em. Khi anh nhìn thấy Tần Thiên Nham và em ở chung một chỗ, anh thật sự ghen tỵ sự ăn ý và hạnh phúc của các người, ghen tỵ tình cảm sống chết có nhau của các người. Những thứ ghen tỵ này như mầm móng của thuốc độc nảy mầm và mọc rể chôn sâu ở trong lòng anh, làm cho anh nghĩ muốn phá hủy tình cảm tốt đẹp giữa hai người."
"Từ nhỏ anh đã thấy được quá nhiều người có tính tình xấu xí, anh không tin vào tình yêu, mà hạnh phúc của các người lại làm cho anh ghen tỵ, và cũng làm cho anh hoài nghi. Cho nên anh mới có thể cùng em đánh cược, đánh cược tình yêu của Tần Thiên Nham đối với em, cuối cùng có thể áp đảo trên tính người hay dưới tính người?"
"Sự thật chứng minh tình yêu của anh ta đối với em vẫn ở dưới tính người. Anh ta đã không thể vứt bỏ thân phận của anh ta, không vứt bỏ được trách nhiệm vẻ vang ở trên lưng của anh ta, bỏ đi từng lý do chính đáng để vứt bỏ em, cho nên em mới có thể thua anh."
Mạc Yên lại cảm thấy đau khổ như đạn nhập vào tim, cô nghẹn ngào, "Van xin anh, đừng nói nữa..."
Nam Bá Đông như không nghe thấy lời của cô, tiếp tục ở nơi này nói, "Có điều, anh rất may mắn khi anh ta lựa chọn như vậy, nếu như anh ta không phải lựa chọn như vậy, có thể em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội sống ở bên cạnh anh, chúng ta có thể cũng không có cơ hội ôm nhau như bây giờ, Nam Tinh cũng có thể sẽ không có một người mẹ làm bạn như vậy."
"Mạc Yên, anh muốn cảm ơn em, em đã mang cho hai cha con bọn anh rất nhiều điều mà cả cuộc đời này chưa chắc anh đã có thể báo đáp em. Anh đã mở một tài khoản cho em ở ngân hành Thuỵ Sĩ, cho dù anh sống hay chết, khoản tiền kia của anh đều cho em. Anh hi vọng xem như không có anh, không có Tần Thiên Nham, hay bất cứ một người đàn ông nào, Mạc Yên của anh cũng sẽ sống rất tốt!"
Mạc Yên thật vất vả mới ngừng khóc, thì nước mắt giờ lại chảy xuống ào ào.
Nam Bá Đông cảm thấy trước ngực ướt nhẹp, tim của anh đập nhanh như tiếng vang của sấm.
Anh dịu dàng nâng mặt của cô lên, nhìn thấy vệt nước mắt giàn giụa của cô, đáy mắt tràn đầy thương tiếc, "Yên nhi, cô bé ngốc..."
Anh cúi đầu hôn xuống, mang theo thương tiếc, yêu thương và một loại thần thánh, từng chút từng chút như hôn môi của nữ thần, hôn qua mỗi tấc da thịt của cô.
Khi nụ hôn nóng bỏng của anh hạ xuống, cả người Mạc Yên lạnh một trận, rồi lại nóng, nhẹ nhàng run rẩy.
Cô trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng anh lại kiên nhẫn dụ dỗ cô, không nóng nảy, từng chút cậy mở môi của cô, rất có kiên nhẫn tiếp tục đánh công kiên* từng chút làm cho cô mỗi bước lùi chân đến khi quân lính tan rã.
*Đánh công kiên: tiến công tiêu diệt quân địch phòng ngự có công sự kiên cố bằng binh lực, hoả lực mạnh.
Lúc cảm giác được bản thân không thể kháng cự lại sự dịu dàng của anh, nước mắt của Mạc Yên lại chảy xuống.
Ranh giới giữa yêu và hận vào giờ phút này lại mơ hồ như thế.
Mơ hồ đến mức....cô muốn phân biệt cũng không rõ ràng, đến cuối cùng tình cảm cô đối với anh là cái loại tình cảm gì?
Cảm giác bụng dưới đang bị cái vật cứng rắn kia đâm trúng, cô càng thêm tâm hoảng ý loạn, gương mặt như lửa đốt nóng hầm hập.