Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc bóng sáng ở trong khóe mắt của Độc Cô Thiên Nhai thấy rõ ràng Nam Bá Đông đang tập kích mình, đáy mắt tức khắc thoáng hiện qua một tia cười lạnh. Cái người này, nếu không dạy dỗ anh ta tốt một chút, thì anh ta thật sự cho mình là thiên hạ vô địch!
Lúc cú đánh của Nam Bá Đông sắp đánh vào gáy anh, trong nháy mắt Độc Cô Thiên Nhai đẩy Mạc Yên ra, lại nhanh chóng cúi đầu. Sau khi tránh được một cú đánh này của Nam Bá Đông, anh nhanh chóng thu chân về, trực tiếp hung hăng đá ngược lại Nam Bá Đông.
Một cước này của anh, sức lực đá chân vừa nhanh vừa ác mang theo một tia phá hoại. Nếu như bị chân của anh đá trúng, coi như không gãy xương thì chỉ sợ cũng ăn một chút đau đớn.
Nhưng Nam Bá Đông cũng không phải là một ông chủ ngồi không, anh đã từng theo nhiều cuộc chiến sinh tử, giết người vô số trong nhiều năm như vậy, những kinh nghiệm được tích lũy cũng không phải là để che mắt. Khi anh thấy một cú của mình không trúng, một khắc sau phát hiện Độc Cô Thiên Nhai phản kích lại, trong nháy mắt thân hình của Nam Bá Đông nhảy lên cao.
Anh chẳng những khéo léo tránh được một cú đá của Độc Cô Thiên Nhai, thân thể trên không trung lại xoay vòng một cái, đá một cú bén nhọn vào cổ của Độc Cô Thiên Nhai.
Độc Cô Thiên Nhai cũng không tránh được, mà hét lớn một tiếng, "Được lắm!"
Có một câu nói, cánh tay không so với bắp đùi!
Nhưng Độc Cô Thiên Nhai lại hết lần này đến lần khác lại không theo lẽ thường để xuất chiêu, anh lại lấy đôi tay trần cứng rắn của mình để ngăn cản cú đá ngang của Nam Bá Đông.
Khi hai người bọn họ đánh nhau, mọi người vây xem đã ở trong trạng thái hoảng sợ nhanh chóng lùi ra bốn phía, chừa ra một khoảng trống rộng rãi để bọn họ đánh nhau, cũng tránh hai người bọn họ đánh nhau làm bị thương mình.
"Băng" một tiếng vang dội...
Trong lúc mọi người không kịp chớp mắt, chỉ thấy tay của Độc Cô Thiên Nhai và chân của Nam Bá Đông hung hăng đánh vào nhau.
Đồng thời Nam Bá Đông và Độc Cô Thiên Nhai cùng nhau cảm giác một cổ lực lượng khổng lồ truyền đến từ tay và chân của mình.
Ngay sau đó, Độc Cô Thiên Nhai bị một lực lượng khổng lồ đánh trúng đùi, "Bách, bách, bách" phải lùi lại ba bước.
Nam Bá Đông cũng không có kém, khi anh bị lực lượng khổng lồ này đánh trúng nhất thời cảm giác có một cổ lực lượng dời núi lấp biển đánh trúng chân mình, khiến cho anh không thể không đảo lộn mấy vòng liên tiếp ở trên không trung. Nhân cơ hội ổn định lại thân thể, anh làm một cú xoay người đẹp hoàn mỹ vững vàng đứng trên mặt đất.
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có hay không!
Đôi đồng tử của Nam Bá Đông sắc bén như đao nhìn về phía Độc Cô Thiên Nhai mang theo vài phần chí khí chiến đấu!
Nếu như không phải võ công của anh tài giỏi, hôm nay anh liền bị xấu mặt rồi!
Bất quá, nếu đối thủ càng dũng mãnh, Nam Bá Đông anh mới càng cảm giác có hứng thú!
Đối với thực lực của đối thủ, anh chưa bao giờ keo kiệt về lời khen ngợi, "Thần y Độc Cô, thân thủ quả nhiên rất tốt!"
Nhưng Độc Cô Thiên Nhai lại không hề khách khí, lấy ra hết bản lãnh tức chết người không đền mạng của anh nhàn nhạt cười Nam Bá Đông, "Anh cũng đâu có kém."
Ánh mắt của Nam Bá Đông chợt lóe, không nói hai lời, lần nữa xông lên khi dễ.
Độc Cô Thiên Nhai cũng thu hồi lại gương mặt hi hi ha ha của mình, nghiêm túc đối phó với kẻ địch. Hai người đàn ông lại một lần nữa quyền cước với nhau, chỉ chốc lát sau thì cũng đã mười mấy chiêu.
Mạc Yên thấy bọn họ đánh rất hăng say, đảo cặp mắt trắng dã, nói thầm một câu, "Thật là nhàm chán! Quá thừa tinh lực (Tinh thần và thể lực)!"
Nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng y tế.
Nam Tinh thấy Mạc Yên đi ra, nên cũng vội vàng lặng lẽ đi theo.
Bé cũng không có quên chuyện mẹ nói người thứ nhất muốn hôn là bé nha!
Hiện tại, thừa dịp bọn họ đang đánh nhau là thời điểm đòi hôn tốt nhất của bé. Bé thật ước gì bọn họ có thể đánh nhau tiếp, tốt nhất là cả hai đều bị thương, thì mẹ có thể chỉ lo cho một mình bé. Ha ha ha... Nam Tinh ở trong lòng len lén cười.
Đáng tiếc, thực tế của mong ước tuyệt vời kia cũng rất tàn khốc!
Mặc dù hai người Độc Cô Thiên Nhai và Nam Bá Đông đều hận không được muốn đánh ngã đối phương trước, nhưng trong lúc bọn họ đang đánh thì một nửa tâm thần của họ cũng đặt ở trên người của Mạc Yên.
Bọn họ muốn đánh ngã đối phương thì điều kiện trước tiên là Mạc Yên phải có ở đây, chỉ cần Mạc Yên ở đây thì họ mới có cảm giác thành tựu khi đánh ngã đối phương chứ.
Nhưng lúc này vừa thấy nhân vật nữ chính Mạc Yên cũng muốn phất tay bỏ đi, bọn họ còn đánh cho ai nhìn xem đây chứ?
Độc Cô Thiên Nhai và Nam Bá Đông lập tức rất ăn ý cùng nhau thu tay lại, đồng thời đuổi theo Mạc Yên.
Đáng thương cho Nam Tinh, vừa có cơ hội nắm tay Mạc yên, liền bị một người khác ôm lấy, chỉ cảm thấy thân thể tung bay trên không trung mấy vòng, mông nhỏ khổ sở của bé liền hôn môi với sàn nhà.
Nhìn thấy Mạc Yên bị lão già nhà mình ngang ngược ôm vào trông ngực, hai mắt nhỏ của Nam Tinh cũng đỏ ngầu, hai tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, hận không được muốn xông lên hung hăng đập dẹp Nam Bá Đông đáng ghét.
Trong lúc tâm lý bé giận sôi thì Nam Tinh lại vui mừng phát hiện mẹ Mạc Yên của bé đã không khách khí chút nào đẩy lão già nhà bé ra, ngược lại xoay người vẫy tay với bé, "Tiểu Tinh, tới đây nào!"
Nam Tinh mừng như điên. Bé chưa bao giờ cảm thấy giọng nói tuyệt đẹp của Mạc Yên dễ nghe như giờ phút này.
Chân bé nhanh nhẹn trực tiếp nhào tới trên người của Mạc Yên.
Mạc Yên vững vàng đón được bé, "Con cẩn thận một chút!"
Nam Tinh lại sợ ác má trở về cướp người của bé, dứt khoát mở rộng tay chân ra, dùng cả tay chân quấn tới, hai tay ôm lấy cổ Mạc Yên, gắt gao không thả.
Cuối cùng còn không quên ném cho Nam Bá Đông một ánh mắt đắc ý, còn Nam Bá Đông ném tới bé ánh mắt sắc như đao chém điên cuồng.
Tầm mắt của hai cha con bắt đầu im lặng đánh nhau trên không trung.
"Tiểu tử thúi, nhìn xem ba sau này thu thập con như thế nào!"
"Tới đây đi! Tới đây đi! Con có mẹ bảo vệ, con không sợ ba nha!"
"Ba xem mẹ con có thể bảo vệ con được bao lâu? Một ngày nào đó ba sẽ chỉnh chết con!"
"Ha ha ha, lão già, có bản lãnh thì ba cứ việc phóng ngựa tới đây, nhìn xem tiểu gia con có sợ hay không!"
"Con con con..."
"Con con con cái gì! Sợ ba thì đã không phải là con trai của Mạc Yên!"
PK không tiếng động, cuối cùng Nam Bá Đông cắn răng nghiến lợi lại không thể làm gì hết hoàn toàn bại trận!
Tiểu Tinh đắc ý ở trước mặt Mạc Yên giơ dấu tay hình chữ V thắng lợi.
Mạc Yên lại từ tốn nói một câu, "Tiểu Tinh, chúng ta có thể tha cho người ta, thì nên tha cho người ta đi!"
Tiểu Tinh đỏ mặt!
Thì ra, ánh mắt của mẹ lại sáng như hạt tuyết!
***
Nước Anh, Luân Đôn.
Ở ngoại ô thành phố Luân Đôn có một tòa trang viên cực lớn vô cùng nổi danh, được đặt tên là---trang viên nhà họ Nam.
Bãi cỏ xanh biếc, khu rừng rậm rạp, nước hồ xanh trong bao quanh một tòa pháo đài cổ kính được xây vào thế kỷ mười chín, có một loại không khí yên tĩnh, hơi thở yên ổn và giàu có mang theo một loại quý tôc kiêu ngạo và cao quý, cứ lạnh lùng liếc nhìn thế giới phương tây như vậy.
Nơi này chính là đại bản doanh của gia tộc nhà họ Nam.
Tổ tiên của nhà họ Nam là quân nhân phản động chống đối chính trị, lúc ở Trung Quốc đã hung hăng tạo ra một số tài sản lớn, lại vào lúc thời thế rung chuyển nên đã thông minh di chuyển lực lượng chính ra nước ngoài. Tại thời điểm nhiều nhóm nhà giàu đấu tranh bị tàn phá ở Trung Quốc, thì gia tộc nhà họ Nam đang ở trên địa bàn nước ngoài cùng với quỷ lông vàng tranh giành chết đi sống lại.
Năm đó người đứng đầu nhà họ Nam là Nam Phong kiên quyết mạnh dạn, quyết đoán sát phạt và thủ đoạn.
Hôm nay gia tộc nhà họ Nam đã trải qua nhiều thế kỷ, thế lực ở trong góc tối cũng đã sớm vương xa ra thế giới.
Mà thành viên trong gia tộc nhà họ Nam cũng càng ngày càng lớn mạnh, chỉ có mạng lưới ngày càng phức tạp, nhiều thế hệ tranh đoạt không ngừng.
Người đứng đầu nhà họ Nam đời thứ nhất là Nam Phong trên danh nghĩa có ba người con trai và hai người con gái.
Mà năm đứa trẻ đời thứ hai truyền xuống tổng cộng mười tám đứa cháu.
Mà mười tám đứa cháu đời thứ ba truyền xuống một con số hơn năm mươi con cháu.
Đến đời thứ tư lại càng dọa người, thành viên của gia tộc nhà họ Nam có tới con số một tới hai trăm người.
Đời thứ năm thì lại càng gia tăng không cần nói, cả nhà họ Nam chỉ sợ cũng có năm tới sáu trăm người, không bao gồm những người họ hàng ngoài.
Mà Nam Bá Đông cũng là con trai trưởng dòng chính tông đời thứ tư.
Theo lý chỉ bằng vào thân phận của anh, lúc này Nam Bá Đông nên phải hưởng thụ tôn vinh gia tộc của nhà họ Nam, nắm quyền to ở trong tay mới phải. Vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì năm đó anh là con trai trưởng chính tông đời thứ tư mà lại phải có kết cục luân lạc thê thảm như vậy?