Chương 97: Phá Trường An

Phất Huyền Thập Tam Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Ngày hôm sau, Trừng nhi hướng Tấn đế Tư Mã Diệp thỉnh chỉ mang binh Bắc thượng, Tư Mã Diệp vui vẻ đồng ý, cấp quyền một ngàn tinh binh, hy vọng có thể nhanh chóng nghênh hồi Dương Lan Thanh.
Không ngờ Thái tử Tư Mã Thương Lang thế nhưng cũng cùng thỉnh chỉ Bắc thượng, mỹ danh viết là bảo hộ Trừng nhi, kỳ thật trong lòng là lo sợ Trừng nhi đi mà không về.
Từ kiến nghị của Thái tử, Tư Mã Diệp nghe ra ý tứ của hắn, cẩn thận liếc mắt đánh giá Trừng nhi một cái, Trừng nhi vừa đi, có lẽ thật sự sẽ ở lại cố quốc Cừu Trì không trở về, nếu như vậy, ngày sau Bắc thượng nhất thống thiên hạ, khó nói sẽ không thành địch thủ.
Những năm gần đây, hắn đã nghe nói đến không ít bản lãnh của Thanh phi Đại Tần, nếu như nàng tức giận, bồi dưỡng Trừng nhi xưng đế Giang Bắc, quả thật là có khả năng hình thành kết quả giằng co Nam Bắc.
Càng nghĩ, vẫn là cảm thấy lời nói của Thái tử hợp lý, lập tức hạ lệnh, Thái tử Tư Mã Thương Lang mang theo một vạn binh mã tướng hộ Bắc thượng, cần phải nghênh hồi Dương Lan Thanh.
Trừng nhi biết mọi chuyện thành đã định, biện pháp duy nhất chính là tới Cừu Trì trước, cùng mẫu phi thương lượng mọi chuyện, lại tính toán bước tiếp theo.
Vì thế, đại quân Bắc thượng, bước trên những phiến thổ địa không ngớt phong hỏa.
Cùng ngày, lúc trưởng Công chúa cầu phúc ở chùa, mất tích thần bí, Tư Mã Diệp tìm kiếm khắp nơi không thấy, chỉ có thể ra lệnh cho Tạ Uyên lùng sục tung tịch của Tư Mã Yên ở xung quanh.
Cố Cừu trì, cố cung Cừu Trì.
Khóe miệng Dương Lan Thanh mang theo một chút cười khổ, ngơ ngác nhìn bản thân mình trong gương đồng, lẩm bẩm nói: "Thì ra những chuyện trước kia, bất quá là một hồi chê cười."
"Công chúa điện hạ..."
Hứa Thất Cố bưng chén thuốc đứng bên cạnh mang vẻ mặt ưu sắc nhìn nàng, thiếu niên Giang Nam, hôm nay biến thành thiên tử Tấn quốc, đáng tiếc, lúc này người chấp chương sau lưng, cũng không phải Dương Lan Thanh nàng.
Dương Lan Thanh nhíu mày, thân mình run run đến lợi hại, nhưng không có đáp lại Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố nhìn đến đau lòng, những lời trong lòng muốn nói, một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.
Dương Lan Thanh đột nhiên hít vào một hơi, xoay người qua, hốc mắt đỏ hồng đến lợi hại, khóe mắt thế nhưng không có một chút nước mắt nào.
"Thất Cố, Tấn quân một đường Bắc thượng, cần phải chú ý cẩn thận, để tránh cho bọn họ đột nhiên cắn chúng ta một cái, chỉ sợ Cừu Trì sẽ lâm vào chiến loạn, trở nên bị động."
"Hảo." Hứa Thất Cố gật gật đầu.
Dương Lan Thanh tiếp nhận chén thuốc, ngửa đầu đem chén thuốc uống cạn, nói: "Nay chờ đợi duy nhất của bổn cung là sớm ngày gặp lại Trừng nhi..."
"Công chúa điện hạ tin rằng Trừng Công chúa chính là Tề vương Tấn quốc hôm nay?"
"Tuy rằng bổn cung còn nghĩ không thông, vì sao Trừng nhi lại đột nhiên xuất hiện ở Kiến Khang, cũng cùng hắn...Tấn đế Tư Mã Diệp nhận thức, nhưng nếu không phải Trừng nhi, hắn làm sao có thể nhận thức nhi tử bằng túi gấm?" Dương Lan Thanh cắn răng nói xong, hít vào một hơi, "Nợ bổn cung, sớm hay muộn bổn cung muốn đòi lại! Trừng nhi còn sống liền tốt rồi, nay nàng là Tề vương Tấn quốc, lại là có lợi đối với chúng ta."
"Có lợi?"
"Không sai, bổn cung muốn Trừng nhi dùng thân phận Tề vương đi lên ngai vàng Hoàng đế Tấn quốc!" Dương Lan Thanh hung hăng nói xong, đôi mắt không khỏi lại ướt đỏ.
"Thành Hoàng đế, sau đó thì sao?" Hứa Thất Cố chua xót hỏi lại, tâm đã đau như đao cắt.
Dương Lan Thanh dừng một chút, gằn từng tiếng nói: "Moi trái tim của hắn ta nhìn một cái, xem có còn nhớ..."
"Hạ quan cáo lui." Hứa Thất Cố cắt ngang lời nói của Dương Lan Thanh, lập tức xoay người cúi đầu, muốn lui ra.
"Thất Cố..." Dương Lan Thanh kinh hoảng vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn, hổ thẹn lắc đầu, "Thực xin lỗi..."
"Công chúa điện hạ không cần nói như vậy với hạ quan." Hứa Thất Cố nói xong, nâng mặt lên, hai mắt đã là đẫm lệ, "Hạ quan vĩnh viễn chính là Thái y bên cạnh điện hạ, làm sao có thể vọng tưởng đến những thứ khác? Năm đó ở Tần cung là như vậy, ở Cừu Trì, cũng là như vậy, cho dù là ở Tấn cung trong tương lai, cũng sẽ như nhau..."
"Thất Cố..." Dương Lan Thanh nghe được trong lòng chua xót, những năm qua, người một mực trầm mặc chờ đợi bên cạnh, vĩnh viễn chính là nam tử này.
Nhưng mà, giờ khắc này trong lòng ý nan bình, hận nan giải, tâm tư gợn sóng cuồn cuộn, làm sao có thể suy nghĩ đến chuyện nên đối đãi với người nam tử bên cạnh mình nhiều năm qua như thế nào?
Chung quy rồi sẽ phụ hắn...
Dương Lan Thanh vừa nghĩ đến đây, nghĩ đến những lời tâm tình từng nói ra vì muốn làm lung lạc hắn, bất giác hổ thẹn càng sâu, cho dù không biết nên nói gì nữa, cũng không dám dễ dàng buông ống tay áo của hắn ra, sợ lần này vừa buông ra, nam tử này sẽ rời nàng mà đi.
Giờ này khắc này, nếu như không còn hắn, thâm cung Cừu Trì này, chính là tịch mịch đến thế nào?
Hứa Thất Cố nhẹ nhàng mà rút ống tay áo lại, thản nhiên cười nói: "Công chúa điện hạ không cần lo lắng đến hạ quan, hạ quan vẫn chính là cô độc, nay chỉ mong có một bữa cơm an ổn, có một giấc ngủ an ổn, liền không có gì tiếc nuối." Nói xong, Hứa Thất Cố lại cúi đầu, "Công chúa điện hạ, hạ quan cáo lui."
"Thất Cố..."
Dương Lan Thanh gọi một tiếng, muốn lưu hắn lại, lại nói không ra lý do, hổ thẹn càng sâu, đau cũng càng sâu.
Hứa Thất Cố gật đầu cười cười, cung kính đi ra điện.
Dương Lan Thanh nhìn bóng dáng của hắn biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt không khỏi chảy xuống từ khóe mắt, không tiếng động mà run rẩy.
Chiến cuộc Giang Bắc càng lúc càng kịch liệt, Trường An bị vây nhiều tháng, đã là hết lương thành tàn.
Thái tử Phù Hoành tập kết tinh binh Trường An, mang theo Cẩu Hoàng hậu điên cuồng mạnh mẽ phá vây, cuối cùng đánh ra khỏi thành, chạy tới Lương Châu ở phía Tây Trường An, lập tức xưng đế.
Cục diện ở Trường An rối rắm, đều đặt trên đầu vai thương lão Phù Kiên. Phù Kiên lập tức tuyên bố chiếu lệnh, chiêu mộ Cự Lộc công Phù Duệ, để Phù Duệ cùng Đậu Xung và Diêu Trường cùng tiến công Mộ Dung Hoằng, nhưng cuối cùng Phù Duệ binh bại chết trận, Diêu Trường phái sứ giả đến tạ tội nhưng vì Phù Kiên giết sứ giả mà chạy đến vùng du mục phương Bắc, thừa cơ kích động năm vạn du dân hào soái* của Khương tộc quy phục, tự xưng Tần vương, thành lập Hậu Tần.
(*Thiện chiến phóng khoáng)
Hung tin này, không thể nghi ngờ là làm cho cơ hội chiến thắng cuối cùng của Tần quốc tan biến.
Cùng tháng, Mộ Dung Xung công chiếm thành A Phòng, chặt đứt khả năng phá vây duy nhất của Trường An, cùng Phù Kiên giằng co dưới thành Trường An.
Vì ổn định quân tâm, Phù Kiên mở tiệc chiêu đãi quần thần ở thành Trường An, nhưng lúc ấy Trường An đã mất mùa, phát sinh nạn đói ngươi ăn thịt người, chư tướng sau khi về nhà đều nôn ra thịt đã ăn trong yến tiệc để đút cho thê nhi đói khát, rất là thảm thiết.
(Thành thật xin lỗi bạn nào đang vừa đọc truyện vừa ăn, thiệt muốn bệnh quá)
Một đường đại chiến, trên dưới Tây Yến, quân công của Mộ Dung Xung là cao nhất, Mộ Dung Hoằng nghi kị mũi nhọn này, sau khi Mộ Dung Xung công chiếm thành A Phòng, âm thầm lệnh cho Cao Cái xuống tay ám sát Mộ Dung Xung.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Xung vào đại trướng nghị sự xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
"Cạch!"
Liền nghe thấy thanh âm binh khí vang lên, Mộ Dung Xung bừng tỉnh ấn kiếm, trong nháy mắt lao ra khỏi đại trướng, chỉ nhìn thấy Cao Cái dẫn binh đứng trang nghiêm ở ngoài đại trướng, âm lãnh cười cười.
"Cao Tướng quân, ngươi đây là có ý gì?" Mộ Dung Xung lạnh lùng hỏi lại, nếu không phải bởi vì Cao Cái là sứ giả phụng mệnh đưa rượu đến khao tam quân, Mộ Dung Xung vạn vạn sẽ không cho phép hắn tiến vào cổng doanh!
Cao Cái từ từ đến gần Mộ Dung Xung, cười nói: "Mộ Dung Tướng quân không cần kinh hoảng, hôm nay mạt tướng tới đây, thầm nghĩ cùng Tướng quân làm trao đổi."
"Trao đổi cái gì?" Mộ Dung Xung cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, nếu như hôm nay liều mạng tranh đấu, vẫn là có cơ hội bắt được Cao Cái.
Cao Cái cầm trường kiếm trong tay cắm xuống bên chân, đâm sâu vào trong đất, vươn một tay lên, nắm lấy đầu vai Mộ Dung Xung, làm bộ như muốn đi về phía đại trướng.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Mộ Dung Xung lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Cao Cái lên tiếng cười, nói: "Không phải là Mộ Dung Tướng quân sợ hãi mạt tướng đấy chứ?"
"Ta làm sao lại sợ ngươi!" Mộ Dung Xung tức giận dứt lời, nhấc màn trướng đại trướng lên, ý bảo Cao Cái mời.
Cao Cái cười lạnh một tiếng, bước vào trong đại trướng, trong nháy mắt khi Mộ Dung Xung buông màn trướng, rốt cuộc đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm nay ta đến, là phụng hoàng mệnh lấy tính mạng của ngươi."
Mộ Dung Xung kinh hãi, "Ta một lòng vì Hoàng thượng chinh chiến, hắn thế nhưng muốn lấy mạng của ta?"
Cao Cái gật đầu nói: "Nếu như hôm nay ta cầm đầu của ngươi trở về, chỉ sợ đầu của ta cũng không giữ được. Trước trận trảm tướng, dù sao cũng phải cho chúng tướng sĩ một cái lý do. Chúng ta xưa nay bất hòa, ta gây hấn lấy mạng của ngươi, cũng tất nhiên phải đền mạng, không phải sao?"
Mộ Dung Xung hung hăng nắm chặt tay, cắn chặt răng, không đáp lại lời Cao Cái.
Cao Cái cười nói: "Nếu chúng ta đều muốn sống, sao không vì chính mình mà mưu tính một lần?"
"Ngươi có ý gì?"
"Ta phù ngươi thành đế, ngươi cho ta thứ ta muốn."
"Ngươi muốn cái gì?"
"Thanh Hà Công chúa."
"Làm càn!" Sắc mặt Mộ Dung Xung tái nhợt, rút kiếm hung hăng chỉ về phía yết hầu Cao Cái, "Ngươi mơ tưởng!"
Cao Cái lạnh lùng cười cười, "Mộ Dung Xung, ngươi phải hiểu rõ, hôm nay cho dù ta không giết được ngươi, ngày khác cũng sẽ có những người khác đến giết ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ Thanh Hà Công chúa được bao nhiêu lần?"
"Ngươi!" Mộ Dung Xung run run thu kiếm, lời nói của Cao Cái, cũng là lời nói thật, nếu như chính mình đã chết, ai có thể bảo vệ tỷ tỷ bình yên?
Nếu như--
Sau khi Mộ Dung Xung yên lặng nhìn Cao Cái thật lâu, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu như thừa kế ngôi vị Hoàng đế, làm người đứng đầu Tây Yến, lại phái hắn xuất binh đánh giặc, nhân cơ hội lấy mạng của hắn, Thanh Hà tỷ tỷ liền an toàn!"
"Như thế nào? Còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao?"
"Hảo, ta đồng ý với ngươi!" Mộ Dung Xung rõ ràng nói xong, không quên bỏ thêm một câu, "Bất quá, Trường An không phá, ta sẽ không giao Thanh Hà tỷ tỷ cho ngươi!"
"Việc này dễ dàng!" Cao Cái cười lớn một tiếng, "Mộ Dung Xung, ta trước cảnh cáo ngươi, đừng mơ tưởng trên đường ám sát bổn tướng, ngươi cần phải nhớ kỹ, hôm nay ta có thể phù ngươi thành hoàng, ngày sau cũng có thể đem ngươi kéo xuống khỏi long ỷ!"
Sắc mặt Mộ Dung Xung trắng bệch, nhìn Cao Cái đắc ý vén rèm rời khỏi đại trướng, khớp xương siết chặt rung động lách cách.
Cao Cái đi mấy ngày, liền truyền đến tin Cao Cái giết chết Mộ Dung Hoằng, ủng lập Mộ Dung Xung thành đế.
Vì thế, Mộ Dung Xung tiến vào thành A Phòng xưng đế, trở thành Hoàng đế thứ hai của Tây Yến. Theo sau. Quân Tần cùng quân Tây Yến công phạt lẫn nhau, hai bên có thắng có bại, tạm thời kiềm giữ đối phương.
Tháng bảy, Phù Kiên bị buộc vào tuyệt lộ phái sứ giả đưa đến một kiện cẩm bào cho Mộ Dung Xung, cùng với một câu, "Sao có thể quên năm đó cẩm bào trao thân, loại tình cảm ân sủng này?"
Lúc Mộ Dung Xung nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức xanh mét, đem cẩm bào đạp nát, lúc này rút kiếm nói: "Trở về nói cho lão già Phù Kiên! Nếu hắn thúc thủ đến hàng, Mộ Dung gia đối đãi hắn cũng sẽ không kém hơn lúc trước hắn đối đãi chúng ta! Nhất định sẽ cho hắn cũng nếm thử, đồng tháp cùng thê nữ hầu hạ trẫm, là tư vị gì!"
Sứ giả hốt hoảng trở về thành bẩm báo Phù Kiên, Phù Kiên nghe đến vô cùng giận, liên tục dậm chân, "Năm đó sớm nghe lời của Vương Mãnh, làm sao lại có mối hận mất nước của hôm nay!"
Trong vòng mấy tháng, bụi mù nổi lên bốn phía, dân chúng bỏ mạng vô số.
Đại tướng của quân Tần là Dương Định chiến bại bị bắt, Phù Kiên tin tưởng vào sấm ngôn ma quỷ "Hoàng đế đến Ngũ Tướng sẽ trường tồn", mang theo hai vị tiểu Công chúa của mình từ Trường An đi đến núi Ngũ Tướng.
Phù Kiên đến sau núi Ngũ Tướng, tướng lĩnh của Hậu Tần là Ngô Trung tiến đến vây công, cuối cùng Phù Kiên bị Ngô Trung bắt được, đưa tới Tân Bình giam cầm.
Công nguyên năm 385, Hoàng đế Hậu Tần Diêu Trường hướng Phù Kiên yêu cầu truyền lại ngọc tỷ, Phù Kiên không cho Diêu trường, nhiều lần nhục mạ Diêu Trường sau đó tự sát, hơn nữa không muốn hai vị Công chúa bị loạn quân làm nhục, tự tay giết chết hai tiểu Công chúa Phù Bảo cùng Phù Cẩm.
Tháng tám, Diêu Trường sai người an táng Phù Kiên ở chùa Tân Bình, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi.
Diêu Trường vì che dấu chuyện hắn giết chết Phù Kiên, cố ý phong Phù Kiên thành Trang Liệt Thiên vương. Mà cùng năm Phù Kiên qua đời, Phù Phi biết được tin này, liền lên ngôi Hoàng đế, phong Phù Kiên thành Tuyên Chiêu Hoàng đế, thượng miếu Hiệu Thế tổ.
Kiếp này cuối cùng Mộ Dung Xung cũng không thể tựtay đâm chết Phù Kiên, khi Phù Kiên trốn đến núi Ngũ Tướng, Mộ Dung Xungdẫn binh công hãmTrường An, hạ lệnh tam quân đánh cướp trong ba ngày, trong khoảng thời gian ngắn,Trường An giống như Địa ngục, dân chúng thống khổ đến không nói nổi.