Đăng vào: 12 tháng trước
Thanh phi làm một cái thủ thế với Phù Trừng, ý bảo không nên nói ra tiếng, cúi đầu lấy túi gấm luôn đeo trên cổ nhiều năm qua xuống, mở ra ở trước mặt Phù Trừng.
"Con có biết đây là tóc của ai không?"
Phù Trừng gật đầu nói: "Mẫu phi đã từng nói với phụ hoàng, đây là tóc bạc của a bà*."
(*Tiếng gọi người phụ nữ lớn tuổi - Ở đây mình không chắc có phải là mẹ của Thanh phi hay không, hay chỉ đơn giản như là nhũ nương)
Thanh phi lắc đầu nói: " Đây là tóc của phụ hoàng con." Nói xong, Thanh phi nâng tay sờ lên tóc mai bên trái của mình một chút, "Ở ngay đây, phụ hoàng của con có một lọn tóc bạc."
Phù Trừng nhìn Thanh phi cẩn thận đặt lọb tóc bạc trong lòng bàn tay, trong lòng không khỏi có chút chua xót, vươn ngón tay chạm vào lọn tóc bạc kia, thì thào hỏi: "Có phải trong lòng hắn có ẩn chứa rất nhiều tâm tư hay không? Cho nên mới có tóc bạc ở tuổi thiếu niên?"
Thanh phi gật gật đầu, nói: "Trong lòng hắn mang toàn bộ thiên hạ, làm sao có thể không bạc đầu chứ?"
Phù Trừng cảm thấy trong lòng tựa hồ đang bốc cháy, khó có thể kiềm chế sự kích động làm cho nàng không khỏi có chút run run, "Trong lòng mang thiên hạ?"
Thanh phi đem lọn tóc bạc nhét vào trong túi gấm, đeo lên cổ Phù Trừng, "Hắn làm không được, liền để con tới làm, nương không muốn lại nhìn thấy môt cục diện sắp thành lại bại trận, cho nên, Trừng nhi, sau này mỗi một bước đi của con, đều phải cẩn thận là trên hết, đừng xử trí theo cảm tính nhất thời, hủy đi toàn bộ môi thứ a."
Trái tim Phù Trừng nóng bỏng đến lợi hại, lòng bàn tay dán lên túi gấm, tuy rằng cảm thấy gánh nặng trên hai vai nặng hơn không ít, trong lòng cũng là thoải mái, phụ hoàng Phù Kiên cao cao tại thượng kia không phải là sinh phụ*, hắn tạo nghiệt với Thanh Hà, sẽ không cần tính ở trên người Phù Trừng nàng!
(*Cha ruột)
"Mẫu phi, con muốn biết truyện trước kia của người và phụ hoàng." Phù Trừng nóng lòng muốn biết những chuyện đã xảy ra trước đây, thiếu niên hoàng thất và nữ tử tôn thất phong nhã hào hoa làm sao gặp được nhau, hiểu nhau, yêu nhau?
Thanh phi chính là lắc đầu, nhẹ nhàng cười cười, "Ngày còn dài, chỉ cần con bình an, nương sẽ có cơ hội nói hết mọi chuyện với con." Nói xong, Thanh phi nhìn nhìn ngọn nến đã cháy được một nửa, "Tối nay thật sự là đã quá muộn, Trừng nhi, trên người con còn có vết thương, vẫn là sớm đi nghỉ ngơi đi."
"Hảo, mẫu phi, con nghe lời người, sớm đi nghỉ ngơi."
Thanh phi sủng ái nhìn hai má Phù Trừng, thần vận có ba phần tương tự người kia luôn khiến cho nàng kiềm lòng không được mà cảm thấy giật mình, có lẽ, nàng đã rất nhớ Tử Triệt.
Một đêm tuyết rơi, một đêm đông hàn. Một đêm ấm áp, một đêm phiền muộn.
Ngày rồi cũng sẽ trôi qua, ván cờ rồi cũng sẽ kết thúc, đối với Thanh phi mà nói, người kia mất đi, vĩnh viễn cũng không quay về, nàng nửa đời cô tịch, chỉ có thể nhớ kỹ bộ dáng của hắn, nhớ kỹ khát vọng của hắn, dụng tâm bảo hộ hài tử cùa hắn và nàng, từng bước thận trọng.
Đối với Phù Trừng mà nói, sáng sớm tỉnh lại, là một khởi đầu mới.
Sau khi Phù Trừng rời khỏi Lan Thanh các, Thanh phi vẫn là gọi Hồng Loan đến, muốn nàng cẩn thận đi theo Phù Trừng, nếu như thấy chuyện gì, tức khắc báo lại.
Nếu như mọi chuyện bình yên, liền chú ý đến Mộ Dung Yên một chút, tuy rằng đêm qua trò chuyện những lời nói của Trừng nhi rất hữu lý, nhưng mà trong lòng Thanh phi vẫn luôn bất an, dù sao, khi hỏi nàng muốn dùng loại tình nào, Trừng nhi chính là không trả lời được.
Bông tuyết ngừng rơi, bầu trời dần dần bắt đầu trong sáng.
Trương Linh Tố thức dậy sớm, sau khi rửa mặt, thay một thân áo lông đỏ thẫm, phân phó hai người cung nữ ôm theo đàn tỳ bà thượng hạng vừa yêu cầu nhạc sư làm mấy ngày gần đây đi về phía Tê Hoàng cung.
Từ khi cách biệt ở núi Lạc Hà tới nay, vẫn là nhịn không được có chút nhớ nhung nàng, Mộ Dung Yên.
Khóe miệng Trương Linh Tố ôm theo nét mỉm cười, mặc kệ Tiểu Đồng Tử kia làm sao trở thành Trấn quốc Công chúa Phù Trừng, cũng bất kể bây giờ rốt cuộc nàng là quân cờ của ai, cũng không trọng yếu.
Thời khắc này, nàng chỉ muốn làm một chuyện, lắng nghe Mộ Dung Yên đàn một khúc nhạc, tựa như cảm giác mà cô nương kia đã từng mang đến cho nàng, ít nhất làm cho nàng cảm thấy, nàng vẫn là người đang sống, không phải là gỗ rối chết lặng tràn đầy các vết rạn nứt.
"Bái kiến Thục phi nương nương." Đàn Hương đứng ở bên ngoài Tê Hoàng cung hướng Trương Linh Tố khom người cúi đầu.
Mộ Dung Yên vừa nghe thấy Thục phi Trương Linh Tố đến, lúc này từ trong cung đi ra nghênh đón, nói: "Bổn cung nghe nói ở núi Lạc Hà ngươi bị thích khách ám sát làm tổn thương thân mình, hôm nay hàn đông giá rét, sao muội muội không ở Thừa Ân điện nghỉ ngơi, sáng sớm đã đến nơi này của bổn cung?"
Trương Linh Tố nháy ánh mắt với Mộ Dung Yên, cố ý tiến sát vào bên cạnh Mộ Dung Yên hít một hơi, khiến cho Mộ Dung Yên theo bản năng lui về phía sau một bước, "Muội muội đã lâu không nhìn thấy tỷ tỷ, thật sự rất nhớ tỷ tỷ a, cho nên nghe nói đêm qua tỷ tỷ hồi cung, sáng sớm hôm nay liền đến vấn an tỷ tỷ."
Mộ Dung Yên thấy nàng nói rất khẩn thiết, cũng là không tiện cự nhân ngoài ngàn dặm, nghiêng người sang một bên, nói: "Vẫn là tiến vào uống chén trà nóng đi."
"Tỷ tỷ a, muội muội đã chờ được những lời này của tỷ tỷ!" Trương Linh Tố nói xong, liền bước vào Tê Hoàng cung, liếc nhìn về phía chiếc giường một cái, xác nhận Phù Kiên không có đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Yên thấy được động tác của nàng, vừa phân phó Đàn Hương đi xuống pha trà, vừa thản nhiên nói: "Đêm qua Hoàng thượng không có nghỉ lại ở đây, muội muội có chút thất vọng sao?"
Trương Linh Tố có chút kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn, "Di? Dân gian thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn, Hoàng thượng thế nhưng không có nghỉ ngơi ở đây?"
Mộ Dung Yên lạnh lùng cười nói: "Trong hậu cung này người được cho là thê tử, chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cũng coi như là cửu biệt nhiều ngày, cho dù muốn thân cận, cũng nên là Hoàng hậu nương nương trước, không phải sao?"
Trương Linh Tố cười cười, "Vậy vì sao vẻ mặt của tỷ tỷ lại mỏi mệt, giống như là một đêm không nghỉ ngơi tốt?"
Mộ Dung Yên lập tức muốn chuyển chủ đề, đem chủ đề chuyển tới trên người Trương Linh Tố, nói: "Trên người muội muội có thương tích, còn muốn quan tâm đến bổn cung, thật khiến cho bổn cung cảm thấy hổ thẹn a."
Trương Linh Tố vội vàng xua tay nói: "Nói gì vậy, muội muội là một lòng xem ngươi như tỷ tỷ, xem này, trước đây vài ngày muội muội nhìn thấy ở chỗ nhạc sư có thứ tốt, đặc biệt muốn tới đưa cho tỷ tỷ, xem như trả lại cho tỷ tỷ một cây đàn tỳ bà mới." Nói xong, Trương Linh Tố ngoắc tay, cung nữ phía sau đem tỳ bà đưa đến trước mặt Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên hơi kinh ngạc, nhìn kỹ tỳ bà kia, dây đàn ánh sáng, gỗ đàn đen bóng, quả thật là tỳ bà thượng hạng!
Trương Linh Tố từ trong lòng cung nữ tiếp nhận tỳ bà, đưa vào trong lòng Mộ Dung Yên,"Nếu như tỷ tỷ muốn cám ơn muội muội, liền khảy một khúc nhạc cho muội muội thưởng thức đi, thế nào?"
Mộ Dung Yên tiếp nhận tỳ bà, ngón tay nhẹ nhàng phất qua dây đàn, Trương Linh Tố có hảo tâm, nếu như vẫn luôn cự nhân ngoài ngàn dặm, liền có vẻ quá mức vô lễ.
"Hảo, vậy bổn cung liền tấu một khúc nhạc đi."
Mộ Dung Yên nói xong, đem tỳ bà ôm vào trong lòng, ấn trục bát huyền, trong nháy mắt, một thủ khúc 'Hán cung Thu Nguyệt' nở rộ dưới ngón tay.
Bắt đầu là một chuỗi tiếng đàn uyển chuyển vang lên, sự sầu bi nhàn nhạt ẩn trong tiếng tỳ bà. Đầu ngón tay Mộ Dung Yên khẽ động, nhẹ phất dây đàn, thanh âm rất mềm mại, giống như là một cung nữ đã ở trong thâm cung nhiều năm, nhỏ yếu bất lực.
Trương Linh Tố nghe đến xót xa, nàng cũng từng nghe qua thủ khúc 'Hán cung Thu Nguyệt' này, năm đó là vang lên dưới ngón tay của nử tử kia, điều duy nhất không giống chính là, khi người kia tấu khúc nhạc này, mang theo theo một loại hàm xúc tràn đầy bất khuất.
Mà Mộ Dung Yên đàn tấu ra thủ khúc này, lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng ai oán, làm cho người ta nghe thấy trong lòng liền chua xót, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Chung quy không phải là nàng, cho dù có tấu thủ khúc 'Tắc thượng khúc' kia, chung quy cũng không phải là nàng.
Trái tim Trương Linh Tố là một mảnh mất mát, kinh ngạc nhìn dung nhan của Mộ Dung Yên, nữ tử này mảnh mai yếu nhược, làm cho người ta tâm động, cho dù cũng có tính khí quật cường, nhưng chung quy là cũng là một nữ tử cam chịu.
Mộ Dung Yên phất đàn, thanh âm giống như ngọc châu rơi xuống, trong nháy mắt cảm xúc nồng đậm sầu tư đè ép trái tim Trương Linh Tố ẩn ẩn đau đớn.
"Tìm được ca ca rồi, ngươi sẽ quay lại sao?"
"Vậy phải xem Công chúa điện hạ có còn nhớ tỳ bà của tiểu nữ tử không?"
"Sao lại không nhớ? Ta vĩnh viễn cũng sẽ nhớ rõ!"
"Ha ha, ta cũng vậy."
Ánh hoàng hôn bao trùm đại mạc, nữ tử trí tuệ kia đi thật xa vẫn không dám quay đầu liếc nhìn nàng một cái, sợ rằng liếc nhìn thêm một cái, sẽ vĩnh viễn không muốn rời đi.
Đầu thành Cô Tang, hồng y nhìn theo nàng đi xa, lại không biết lần biệt ly này, thế nhưng lại là ly biệt cả đời.
Ánh mắt Trương Linh Tố bất giác đỏ lên, thấm ướt, nhiều năm trước là như vậy, nhiều năm sau cũng là như vậy.
"Yên nhi*, ngươi ở đây?" Trong lòng thấp giọng hỏi một tiếng, khiến cho Trương Linh Tố đau lòng đến lợi hại.
(*Yên nhi này không phải là Mộ Dung Yên đâu, chỉ là trùng hợp thôi)
ánh mắt Mộ Dung Yên hiện lên một chút kinh ngạc, có thể nghe thấu sự u oán trong thủ khúc này, lại còn xúc động vì nó, Trương Linh Tố cũng coi như là tri âm của nàng.
"Hảo thủ khúc!"
Đột nhiên nghe thấy một giọng tán thưởng lớn vang lên, chỉ thấy Phù Kiên thân mặc long bào đứng ở cửa, vỗ tay cười nói: "Đã lâu không có nghe được tỳ bà khúc của ái phi, quả nhiên là tuyệt diệu a!"
Khúc nhạc im bặt dừng lại, làm cho hai người đang đắm chìm trong khúc nhạc cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Khi nâng mắt nhìn thấy nam tử như cơn ác mộng kia đứng ở trước mặt, sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có làm cho hai người buồn bã thở dài, cùng cúi đầu trước Phù Kiên, "Thần thiếp, bái kiến Hoàng thượng."
"Miễn lễ!" Phù Kiên cười to một tiếng, nói với Mộ Dung Yên: "Hôm nay ở trên triều đường, trẫm liền nhớ ái phi."
Nếu là bình thường, Trương Linh Tố đã sớm mị thanh không đồng tình với Phù Kiên, nhưng mà giờ khắc này, trong lòng của nàng đau đến khó chịu, làm sao còn có tâm tình giả vờ tranh sủng?
Mộ Dung Yên cười lạnh như băng, "Hoàng thượng ở trên triều đường không phải hẳn là nên chuyên tâm thảo luận chính sự sao? Phân tâm nhớ đến thần thiếp như vậy, nếu như để cho chúng bách quan biết được, nhất định sẽ muốn thần thiếp gánh đại tội mị hoặc quân vương."
"Ai, ái phi đừng nói như vậy, nếu như đêm qua trẫm có thể cùng ái phi trải qua một đem mộng đẹp, hôm nay trẫm làm sao phải nhớ nhung ái phi đây?" Phù Kiên đụng phải một cái đinh mềm*, trong lòng có chút không vui, liền nói rõ ra ý định đến đây.
(*Cách từ chối, phản kháng nhẹ nhàng uyển chuyển)
Trái tim Trương Linh Tố đột nhiên nhói đau, nâng mắt nhìn nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Dung Yên, âm thầm nói: "Nếu như đổi lại là Yên nhi như vậy, ta sẽ làm sao đây?"
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn sắc trời một cái, nói: "Nếu như Hoàng thượng muốn thị tẩm thần thiếp, vẫn là chờ đến khi sắc trời tối một chút..."
Sắc mặt Phù Kiên trầm xuống, phất tay ý bảo các cung nữ và nội thị đều lui ra, chỉ để lại Trương Linh Tố và Mộ Dung Yên,"Hôm nay trẫm bỗng nhiên muốn làm một chuyện." Nói xong, hai tay Phù Kiên mở ra, đem hai người hai bên ôm vào trong lòng," Nhất tháp song mĩ*, tề nhân chi phúc** chuyện vui, nhất định là suốt đời khó quên a."
(*Một giường hai người đẹp)
(** Cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu)
Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh hoảng khiến cho thân mình cả hai run rẩy một trận.
Đây làm sao là chuyện tốt được? Chính là một chuyện vô cùng nhục nhã!
"Ái phi, đừng sợ, trẫm biết thân mình ngươi có thương tích, chắc chắn sẽ ôn nhu một chút." Phù Kiên hơi nghiêng đầu, nói với nhóm nội thị ở ngoài cửa cung, "Đóng kỹ cửa cung, không gặp ai cả."
"Dạ."
Cửacung Tê Hoàng cung từ từ khép lại, Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố tuyệt vọng hítsâu một hơi, hôm nay việc này đã là chuyện đã định, chỉ sợ từ sau này các nàngchỉ có thể tránh né lẫn nhau, để tránh khó xử.