Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi ban thưởng, tất nhiên không thể không có đại yến quần thần, trên điện ồn ào náo nhiệt, nhưng mà rốt cuộc có mấy người là thật sự vui mừng, chỉ sợ ai cũng không biết được.
Mộ Dung Xung không muốn ở lại trong cung thêm một khắc, liền sớm lấy cớ đã say mà cáo lui, tuy rằng Phù Kiên biết được, nhưng mà không thế cố ý giữ người lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Xung rời khỏi đại điện.
Phù Trừng uống vài chén rượu, cũng lấy cớ đã say mà lui xuống, đi thẳng đến Lan Thanh các của Thanh phi trong hậu cung. Đối với phỏng đoán trong lòng, nếu như hôm nay không thể tìm hiểu rõ ràng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tâm an.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Dường như đã sớm đoán được Phù Trừng sẽ xuất hiện, Thanh phi cho lui Hồng Loan và Hứa Thất Cố, một mình đứng ở trên điện, chờ đợi Phù Trừng xuất hiện.
Quả nhiên, không bao lâu, Phù Trừng bước vào Lan Thanh các, kinh ngạc nhìn mẫu phi tựa như đã chờ từ lâu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngược lại là không biết nên nói câu gì đầu tiên?
Khóe miệng Thanh phi cong lên, cười đến dịu dàng, vươn một tay về phía Phù Trừng, "Trừng nhi, sao? Bất quá là mấy tháng không thấy, ngay cả nương cũng không nhận ra sao?"
Phù Trừng chỉnh đốn lại nỗi lòng, khom người nói với Thanh phi: "Tham kiến mẫu phi."
Thanh phi thản nhiên mỉm cười, đi tới bên người Phù Trừng, ngửi ngửi mùi máu tươi trên Phi hạc giáp của Phù Trừng, nhăn mặt cau mày, nói: "Xem con đứa nhỏ này, một thân máu tươi, vẫn là đi đổi xiêm y lại cùng mẫu phi nói ra những chuyện trong lòng muốn hỏi." Nói xong, Thanh phi chỉ vào phía sau bình phong, "Sớm đã phân phó Hồng Loan chuẩn bị nước ấm và xiêm y sạch sẽ cho con, nhanh đi gột rửa, lát nữa nương sẽ xoa thuốc cho con." Nói xong, Thanh phi từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc trị thương, "Thuốc Hứa Thái y tỉ mỉ bào chế, nhất định có thể làm cho con sớm khỏe lại."
Mẫu phi trước sau như một suy nghĩ chu đáo, Phù Trừng thầm than một tiếng không bằng, cúi đầu lên tiếng đáp lại, đi tới phía sau bình phong, cởi Phi hạc giáp xuống.
Thanh phi đi tới bên giường nhỏ, bưng trà nóng lên, nhấp một ngụm, thở dài nói: "Không ngờ hắn lại đem con phối hôn cho Mộ Dung Xung, Trừng nhi, con đừng vội, nương sẽ suy nghĩ chu toàn cho con, nếu như có chút cơ hội, chắc chắn sẽ làm cho con thoát thân."
Phù Trừng bước vào trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao lấy thân mình có chút lạnh lẽo của nàng, "Mẫu phi, gả hay không gả, kỳ thật cũng không trọng yếu, dựa vào võ nghệ của con, Mộ Dung Xung muốn tới gần con, cho hắn mười năm cũng không thể làm được."
Thanh phi có chút vui mừng mỉm cười, "Nga? Vậy Trừng nhi con nói một chút, cái gì là trọng yếu?"
Phù Trừng hớt một chút nước lên, thấm ở trên người, nghiêm túc nói: " Nắm trong tay cuộc sống của chính mình, không làm quân cờ của người khác."
Ý cười của Thanh phi càng sâu thêm một chút, "Trừng nhi, con có biết, để chờ được con nói những lời này, cần phải trả giá bao nhiêu không?"
Động tác của Phù Trừng dừng lại, lạnh lạnh cười, "Mẫu phi, hôm nay con đã thấy được, cái giá phải trả là gì? Máu tươi của ba vạn tướng sĩ, còn thêm một Độc Cô Minh, mới có thể đổi lấy chính là hổ phù của ba ngàn Ngự Lâm quân." Nói xong, Phù Trừng nhìn một nửa hổ phù đặt trên Phi hạc giáp ở bên cạnh, "Mẫu phi, nếu như con là nam nhi, có lẽ cái giá phải trả sẽ ít đi một chút."
Thanh phi buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi đi tới bên bồn tắm, cuộn ống tay áo lên, cẩn thận lấy nước rửa đi vết thương trên đầu vai Phù Trừng, "Trừng nhi, chỗ này rất đau đi?"
Phù Trừng nghiêng mặt nhìn nhìn vết thương kia, lắc đầu nói: "Nếu như bị người khác xem như quân cờ mà chơi đùa, sẽ còn đau hơn vết thương này một ngàn lần." Nói xong, Phù Trừng nâng mắt nhìn Thanh phi, "Mẫu phi, người trăm phương ngàn kế nơi nơi thiết cục như vậy, chính là vì muốn nắm binh quyền trong tay sao?"
Thanh phi có chút giật mình nhìn nhìn Phù Trừng, cười nói: "Xem ra, Trừng nhi của ta quả nhiên là trưởng thành, con có biết, mẫu phi chờ một ngày này, chờ bao lâu rồi không?"
"Chính là ba ngàn người, căn bản không thể cam đoan con sẽ không trở thành quân cờ để bị chơi đùa." Phù Trừng hít vào một hơi thật sâu, "Nếu thật sự muốn cao chẩm vô ưu*, chỉ có một đường duy nhất, đó là nắm toàn bộ binh lực Đại Tần trong tay. Nhìn vào bối cảnh này, người có năng lực như vậy chỉ có một, đó là phụ hoàng. Cho nên, mẫu phi, người chính là muốn con tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với các vị huynh đệ, có phải hay không?"
(*Kê cao ngối ngủ yên giấc không phải lo lắng)
Thanh phi nghiêm mặt nói: "Không sai."
Phù Trừng gật đầu nói: "Đã là chuyện mẫu phi muốn, cho dù tan xương nát thịt con cũng sẽ làm được cho ngươi. Chính là, con muốn hỏi mẫu phi một vấn đề."
"Trừng nhi, con nói đi."
"Mẫu phi đối với phụ hoàng, rốt cuộc có bao nhiều phần thật tâm?"
Thanh phi lạnh lùng cười, "Sao Trừng nhi không hỏi hắn đối đãi có bao nhiêu phần thật tâm?"
Phù Trừng im lặng một lát, gật đầu nói: "Mẫu phi, hôm nay con không thể không giao đấu với Độc Cô Minh, ngày sau, người sẽ để con tự tay giết phụ hoàng sao?"
Mặc dù Độc Cô Minh không phải là do nàng giết chết, nhưng cũng vì nàng mà chết, tính ra, hai chữ bất nghĩa này, Phù Trừng nàng vẫn là phải gánh lấy. Ngày sau nếu như thật sự giao tranh cùng phụ hoàng, hai chữ bất hiếu này, có phải cũng sẽ gác lên thân thể nàng hay không?
Bất nghĩa bất hiếu, chính là cái giá phải trả!
Thanh phi trầm mặc một lát, mới lắc đầu nói: "Nương chỉ hỏi con một câu, những năm gần đây, phụ hoàng của con có từng thật tình xem con như nữ nhi?" Lời nói vô cùng đơn giản, rơi vào trong lòng Phù Trừng, giống như nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng, chấn động đến mức Phù Trừng không thể tin được mà nhìn Thanh phi.
Thanh phi làm cái thủ thế, ý bảo Phù Trừng không được hỏi lại, "Nay chúng ta ở trong thâm cung, các cung đều có tai mắt, vẫn là thận trọng lời nói hành động thì tốt hơn. Nếu không, một khi đã nói sai một câu, chỉ sợ ván cờ này, liền thua trắng."
Phù Trừng biết cân nhắc lợi hại, cho dù trong lòng có trăm ngàn nghi hoặc, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không dám nhiều lời.
Thanh phi có chút lo lắng nhìn nhìn Phù Trừng, "Trừng nhi, con thật sự muốn gả cho Mộ Dung Xung? Hắn tâm tính thô bạo, thay đổi thất thường, lại có quan hệ đoạn tay áo* với Phù Kiên, chỉ sợ chung quy có một ngày sẽ rước họa vào thân. Nương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy, phải tìm cách hủy việc này, nếu không, hậu hoạn vô cùng."
(*Mối quan hệ đồng tính nam, search mối tình cắt tay áo để biết thêm chi tiết)
Phù Trừng chính là lắc đầu nói: "Không, lần này, con phải gả đi."
Thanh phi có chút không hiểu, "Hay là mấy ngày nay ở chung, con đã ưa thích hắn?"
Phù Trừng gấp giọng nói: "Con làm sao có thể ưa thích một nam tử thô bạo như vậy?"
"Vậy là..."
Phù Trừng nhìn Thanh phi, ánh mắt thành khẩn, "Bởi vì một người."
"Ai?" Thanh phi không khỏi cả kinh, bởi vì lo sợ Phù Trừng sinh tình với Độc Cô Minh, Thanh phi mới dùng chuyện thắng thuật ép Phù Trừng hồi cung, không ngờ nàng thế nhưng vẫn là động tình, người này nếu như không trừ bỏ, chỉ sợ sẽ có một ngày làm hỏng đại sự.
Thanh phi cẩn thận suy nghĩ đến người này, như vậy tất nhiên sẽ có chút liên hệ với Mộ Dung Xung, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người, Mộ Dung Yên!
Chẳng lẽ, Trừng nhi thích nàng?
Này là vạn vạn không có khả năng! Nữ tử làm sao có thể yêu thích nữ tử?
Phù Trừng mỉm cười không nói, đứng dậy khoát thêm một cái áo đơn, nói: "Mẫu phi, con tắm xong rồi, làm phiền mẫu phi giúp con thay thuốc trị thương."
Xưa nay Thanh phi biết tính tình của đứa nhỏ này, nếu như nhưng việc nàng không muốn nói, có bức cũng bức không được. Thanh phi chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh đến lợi hại, nếu như Trừng nhi thật sự thích Mộ Dung Yên, chỉ sợ thế cục sau này, sẽ trở nên khó có thể phân biệt được, thậm chí sẽ thoát ly khỏi nắm tay của nàng!
Huống hồ, nữ tử cùng nữ tử yêu nhau, kinh thế hãi tục, sao có thể để cho nữ nhi của mình làm ra chuyện như vậy?
Phù Trừng bước ra khỏi bồn tắm, mặc quần, đi tới trên giường, nằm sấp xuống, cười hì hì nói với Thanh phi: "Mẫu phi, hôm nay hàn đông lạnh lẽo, nếu như không xoa thuốc nhanh một chút, con sợ sẽ nhiễm phong hàn."
Thanh phi đi tới bên người Phù Trừng, đem thuốc trị thương ôn nhu xoa lên vết thương đã muốn kết vảy của Phù Trừng, ánh mắt chạm đến vết thương này, nàng không khỏi thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, liền chịu không ít đau khổ...
Thân là nữ tử, không thể yếu nhược, không thể khóc, không thể làm việc nữ tử yêu thích...
Lòng Thanh phi mềm nhũn, ngón tay xoa lên vết thương của Phù Trừng, "Trừng nhi, con sẽ oán mẫu phi sao?"
Phù Trừng nhẹ nhàng cười nói: "Trước đây có oán, mấy tháng trước liền khó hiểu, hôm nay ngay trên đại điện, giật mình hiểu ra, vì sao nữ tử không thể nhu nhược."
Thanh phi chỉ cảm thấy có chút chua xót tràn ngập trong lòng, hai tròng mắt không khỏi đã trở nên ươn ướt, "Con có thể nghĩ như vậy, nương cảm thấy rất vui mừng."
"Mẫu phi đừng khóc." Phù Trừng nghiêng người qua, nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho Thanh phi, chính mình lại nhấp nhoáng nước mắt, "Con không oán mẫu phi, ngược lại con muốn cảm tạ mẫu phi, nếu không phải có mẫu phi, chỉ sợ con đã phải gả đi xa xứ, làm sao có cơ hội tranh cao thấp cùng các huynh đệ?"
Thanh phi yêu thương nâng khuôn mặt Phù Trừng lên, "Trừng nhi, con đã quên lời nương từng nói sao, chưa tới lúc có thể rơi nước mắt, không thể dễ dàng rơi lệ?"
"Mẫu phi khóc, con tất nhiên sẽ khóc theo." Phù Trừng cười cười, bỗng nhiên mở hai tay ra, ôm chặt lấy Thanh phi, "Con chỉ hy vọng, chúng ta có thể bình yên sống sót, mẫu phi đã vì con mà suy nghĩ rất nhiều, con đường còn lại, để con và người cùng đi, được không?"
"Hảo..." Thanh phi ôm chặt lấy Phù Trừng, trên thế gian này, chỉ còn đứa con này, là điều duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
"Tử Triệt, ngươi chờ xem, ta sẽ đẩy con của chúng ta đến nơi ngươi vẫn luôn mong muốn."
Thanh phi yên lặng nói trong lòng, ánh mắt xa xăm nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ, tựa hồ đang thất thần nghĩ đến chuyện gì đó?
Thân mình Phù Trừng đột nhiên run lên, Thanh phi biết nàng nhất định là cảm thấy lạnh, vì thế buông lỏng Phù Trừng ra, đứng dậy lấy ấm y đến cho Phù Trừng, khoát lên vai Phù Trừng, dặn dò nói: "Bắt đầu vào đông, chú ý thân mình, trăm ngàn lần đừng để bị cảm lạnh."
Phù Trừng cười hì hì nhìn Thanh phi, vừa kéo lại vạt áo trên người, vừa từ trên giường đứng lên, tựa hồ đang chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Trừng nhi, tối nay con không ở đây nghỉ ngơi sao?" Thanh phi nhịn không được hỏi.
Phù Trừng lắc đầu cười nói: "Mẫu phi, con thấy tối nay cảnh sắc tuyết rơi rất đẹp, muốn ra ngoài dạo một chút rồi trở về nghỉ ngơi, yên tâm, con sẽ không đi xa."
"Vậy được rồi."
"Mẫu phi, nếu mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi." Phù Trừng cung kính cúi đầu, xoay người rời khỏi Lan Thanh các.
Dáng tươi cười trên mặt Thanh phi cứng đờ, nhìn Phù Trừng đi xa, xoay người đi vào thiên điện, gõ cửa, "Hồng Loan, có ở trong điện không?"
Hồng Loan vội vã khoát áo đi ra, hà hơi vào hai tay, vội vàng khom người nói: "Nương nương có gì phân phó?"
Thanh phi lo lắng liếc nhìn theo hướng Phù Trừng rời đi một cái, "Ngươi đi đến Tê Hoàng cung một chuyến, nếu như phát hiện tung tích của Trừng nhi, liền trở về báo với bổn cung."
"Dạ." Hồng Loan vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng chạy về phía Tê Hoàng cung.
Thanh phi như có chút đăm chiêu hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: "Trừng nhi, con trăm ngàn lần đừng để cho nương phải thất vọng, Mộ Dung Yên tuyệt đối không thể chọc vào, nếu không, ván cờ này phúc họa không lường trước được, thoát ly khỏi tầm nắm của nương a."
Làm đồng minh hai bên không có gì khác ngoài quan hệ lợi ích, nếu có cảm tình ràng buộc, mối ràng buộc này sẽ biến thành một con dao hai lưỡi, cùng nhau thì có lợi, phân ra sẽ trở thành nguy hại.
Tình,không thể nắm ở trong tay, cũng vô pháp đoán được, một khi đã lạc vào, liềnkhông thể thanh tỉnh nhìn thấu vị trí của chính mình trong bàn cờ, vô ý mộtcái, liền bị bao vây tứ phía, khó phá vòng vây.
------
27/03/2018