Đăng vào: 12 tháng trước
- Riddle là con trai của Hoắc Du Uyển??? Cậu chắc chứ? - Giọng của Lý Hạo trầm xuống, ẩn nhẫn sự nghi ngờ khó giấu. Đây là chuyện hệ trọng, nhất định không thể ngày một ngày hai mà khẳng định, nhưng dựa vào giọng điệu chắc chắn của Phất Nhiên, hắn không thể không hy vọng.
Vừa quay lại nhìn Túy Kiêu đang bận rộn lục lọi khắp nơi với chiếc đèn pin trong tay, Lưu Phất Nhiên lại cúi xuống, hất vài cục đá vướng víu dưới chân ra. - Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng tôi nghĩ đây là lời giải thích phù hợp nhất cho thân phận bí ẩn của tên Riddle đó. -
Y báo cáo, thong thả vẫy tay với Túy Kiêu. Tòa biệt thự khổng lồ này chỗ nào cũng bị hai người họ rà soát rồi, nếu bây giờ còn rề rà ở đây nữ thì e rằng đến sáng mai họ cũng không thể tới được cái trường khỉ ho cò gáy đó.
- Nhớ cô nàng xinh xắn lần trước tôi phân phó xuống cấp dưới của cậu chứ? - Tinh tế một chút liền phát hiện, thanh âm của Lý Hạo bỗng trở thành một thứ vũ khí rất sắc bén. Phất Nhiên nhíu chặt mày kiếm, không hiểu sao trong lòng có chút thấp thỏm. Anh Kiều cô ta lại gây sự gì rồi sao? - Đặc vụ báo cô ta không đi làm hai ngày nay rồi! -
Mẹ kiếp, biết ngay mà! Y mới vắng mặt có chút là lại bắt đầu dở trò rồi đấy. Đóng sập cửa xe ô tô vào rồi mở loa ngoài của điện thoại lên, ý đồ của Lưu Phất Nhiên rõ ràng là muốn Túy Kiêu ngồi bên cạnh cũng có thể nghe được.
Không hỏi nhiều, Túy Kiêu trực tiếp nổ máy xe, trong khi tai vẫn dỏng lên nghe ngóng. - Cô ta đang theo dõi hai người! Chiều hôm qua vừa đáp máy bay xuống Ý, chắc chắn là ý đồ không tốt! Nhưng tôi nghĩ Vũ Vương Phong sẽ không manh động trong lúc này đâu, hắn chắc hẳn phát hiện hai người hành tung bí mật liền sợ bị chúng ta đánh úp, nên mới cho Anh Kiều chạy đi theo dõi thôi! -
------------------------------
Bữa tiệc tại dinh thự Trắng được tổ chức để chào đón Tổng tư lệnh mới lần này sẽ là một cú hit bất ngờ làm xáo động toàn bộ tình hình chính trị tại Thành phố Y. Không ít người nhân cơ hội này tìm cho mình một điểm tựa vững chắc. Và cũng không ít người chướng tạ gai mắt đang tìm cơ hội để diệt trừ tay Tư Lệnh cản đường này.
Nhưng nói một điều để nhớ, Tổng Tư Lệnh mới được điều về này không hề dễ đối phó. Đông Kỳ là ban đầu chỉ là một Đại úy nhỏ ở Sa Châu, sau này làm việc dưới trướng của Đại tướng Tô, một người có ảnh hưởng rất lớn đến quân đội Đại lục. Sau vì được đề cử rất nhiều nên Bộ Tư Lệnh đã điều y về Thành Phố Y.
Đại tướng Tô Hữu Quân đã nghỉ hưu từ sớm, vốn dĩ không còn khả năng nâng đỡ Đông Kỳ lên đến tận vị trí Tư Lệnh này. Mà y lại là một đứa trẻ mồ côi, không hề có gia thế xuất chúng, tiền lương hằng tháng chỉ đủ sống, không thể nào có chuyện đút lót được.
Vậy nên thứ duy nhất có thể giúp Đông Kỳ y có ngày hôm nay chính là thực lực! Mà nếu đã lên đến chức Tổng Tư Lệnh của Thành phố Y, thì chứng tỏ thực lực của y không thể đùa được đâu!
Và Vũ Vương Phong hoàn toàn hiểu điều này. Hắn cảm giác được sát khí ẩn giấu sau nụ cười hài hòa có chút ủy mị đó. Nam nhân đó, không thể không phòng bị. Nhấp một ngụm rượu vang, Vương Phong vẫn không rời mắt khỏi thân ảnh xa xa phía trước.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Đông Kỳ vận một thân quân phục xanh lục trầm, mái tóc dài đen nhánh búi gọn dưới gáy và cài thêm một cái trâm ngọc trắng trong suốt. Chiếc kính không gọng dán lên sóng mũi thẳng tắp. Y phe phẩy cái quạt xếp trong tay, ánh nhìn yêu nghiệt như có như không lướt qua Vương Phong.
Hai đôi mắt sắc bén chạm nhau. Không khí như cô đọng lại. Trong một khoảnh khắc nào đó, Vũ Vương Phong cảm thấy còn có một người thứ hai đang giấu mình sau lớp kính mỏng đó. - Tư lệnh Đông? -
Thanh âm ngọt ngào vang lên, vô cùng quen thuộc! Cả hai người đều giật mình, quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó. Mặc Uyển vận một bộ váy trắng trễ vai bằng vải voan bồng bềnh hệt như một nàng công chúa, mái tóc uốn xoăn được cột hững hờ sau lưng, đang vẻ vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh cô, không thể thiếu, là Lý Hạo. Phải, vẫn là tên khó ưa đó! Nhưng kì lạ là lần này hắn lại không nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Vũ Vương Phong nữa. Mà lại là tay Tư Lệnh kia! Hắn nắm chặt eo Mặc Uyển, như thể đang lo sợ cô sẽ xảy ra điều gì đó mà họ không thể lường trước được.
Vũ Vương Phong nghi ngờ, Lý Hạo hắn đã mò ra được gì từ tay Đông Kỳ đó rồi sao? Không nhịn được, hắn lẩn vào trong một khuất tối, đủ gần để nghe ngóng và đủ xa để không bị phát hiện. Dù là chuyện gì, chỉ cần liên quan tới Mặc Uyển, hắn đều phải cẩn trọng!
- À, Lý Tổng và phu nhân! Hân hạnh được gặp mặt! Rất vui vì hai người đã dành chút thời để tới đây - Đông Kỳ cười nhạt, khóe mắt khẽ cong lên. Bộ dạng này, từ trên xuống dưới đều thập phần hoàn hảo.
Nhưng tất nhiên Mặc Uyển và Lý Hạo cũng không kém. Mau nhìn mấy nụ cười kia đi, làm sao mà chê được nữa chứ? - Tư lệnh Đông, chúc mừng ngài! Quả nhiên là chuyện hiếm có... - Hai nam nhân vui vẻ bắt tay nhau, tựa hồ như đã quen biết từ trước.
- Tay Đông Kỳ đó rốt cuộc có thân phận gì vậy? - Nhận ra động tĩnh bên cạnh, Vũ Vương Phong không mặn không nhạt liền hỏi, ly rượu trong tay sóng sánh một chút. Người đàn ông nọ cũng vận quân phục, khuôn mặt anh tuấn bị khuất đi dưới chiếc mũ xanh lục. - Cậu tò mò sao? -
Cười lạnh một tiếng, Vương Phong khẽ cụng ly của mình với ly của người bên cạnh, chậm rãi cất tiếng. - Phải, và tôi cũng tò mò về hai ta! - Một câu trả lời đầy bí ẩn, tựa hồ như thể giọt nước làm tràn ly vậy. Nó khiến nụ cười nhạt của Tề Môn Thiên Sách bỗng trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Y ngẩn người trong giây lát, môi mím lại thành một đường chỉ mỏng. - Vũ Trình Phong anh mau nói xem, rốt cuộc bấy lâu nay các người đã giấu tôi những gì??? - Thanh âm lành lạnh của Vũ Vương Phong vang lên, hòa cùng tiếng mưa rả rích ngoài của sổ, mang theo một thứ phẫn nộ khó kiềm nén. Rốt cuộc thì giữa hai người họ có mối quan hệ gì???
Mặc Uyển đảo mắt, dư quang nơi đuôi mắt khẽ lướt qua nơi góc tối kia. Hai nam nhân đang ngồi với nhau, ly rượu trong tay đã vơi đi không ít. Người đàn ông tuấn tú vận quân phục ngồi bên phải giống như đang kể một chuyện gì đó, biểu cảm cảm trên mặt vô cùng nhàn nhạt. Không thể nào nhầm lẫn được, đó chính xác là Vũ Vương Phong và Tề Môn Thiên Sách.
Lẽ nào Hoắc Minh Thần nói đúng? Tề Môn Thiên Sách chính là Vũ Trình Phong, anh trai thất lạc của Vũ Vương Phong? Nghi ngờ trào lên như sóng cuộn, khiến Mặc Uyển nhất thời ngẩn người.
Một tiếng "tách" nhỏ vang lên. Toàn bộ sảnh tiệc bỗng tối om. Tiếng xì xào hỗn loạn nổi lên khắp nơi. Có người định rút điện thoại, nhưng lại chợt nhớ ban nãy trước khi dự tiệc, nhân viên bên ngoài đã thu hết thiết bị điện tử rồi.
Theo một phản xạ không điều kiện, Lý Hạo vội vàng kéo Mặc Uyển vào trong lòng, bình tĩnh quan sát xung quanh. - Đừng sợ! - Dịu dàng thì thầm vào tai nữ nhân trong lòng, hắn chợt phát hiện Đông Kỳ y vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Dưới chút ánh trăng ít ỏi lọt được qua lớp mành dầy cộp, Lý Hạo thậm chí còn thấy y nở một nụ cười nhạt, dù đáy mắt có chút xao động.
- Tư lệnh Đông, có chuyện gì vậy? - Ai đó chợt lớn giọng, hàng ngàn bất mãn đều hướng về phía Đông Kỳ. Ngay sau đó là hàng loạt những phàn nàn của khách mời dự tiệc. Nhưng điều đó chẳng là nam nhân nọ nao núng, y chỉ bình thản cười, thanh âm trấn an vọng khắp đại sảnh rộng lớn. - Chỉ là một chút trục trặc kĩ thuật, xin mọi người thứ lỗi!-
"Đoàng, đoàng, đoàng", tiếng súng bất chợt vang lên, khiến sảnh tiệc vốn đã loạn nay càng loạn thêm. Những tiếng hét thất thanh khiến người ta sởn gai ốc. Những người dày dặn kinh nghiệm trong hắc đạo như Lý Hạo và Mặc Uyển đều thuần thục nằm rạp xuống đất, nhưng cũng không ít kẻ ngu muội vắt chân lên cổ chạy mà không hề hay biết bản thân đang vô tình khiến chính mình rơi vào tầm ngắm. Ba phát liên tiếp không biết đã trúng ai.
Tề Môn Thiên Sách vội vàng rút súng, thái độ thập phần cảnh giác. Một bữa tiệc lớn như vậy, không ngờ lại xuất hiện sát thủ! Rồi y lại nghe có động tĩnh từ phía người bên cạnh. Vội vã quay sang, phát hiện đầu tiên chính là Vũ Vương Phong đang ôm lấy bả vai trái sơ mi trắng thấm dẫm một chất lỏng sền sệt.
Chết tiệt, dù như thế nào cũng không thể để tay Đông Kỳ kia biết được! Đó chính là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tề Môn Thiên Sách. Nếu ngay từ đầu mục đích của Đông Kỳ y chính là nhắm tới Vũ Vương Phong thì càng không thể để y biết bản thân đã đặt được mục đích mà đắc ý.
Nhanh tay nhấn mạnh chiếc khăn lụa trong túi lên miệng vết thương, Vũ Vương Phong thở dốc, phải vịn vai Tề Môn Thiên Sách mới có thể ngồi vững. - Ra khỏi đây! Chúng ta...phải ra khỏi đây! - Hắn run rẩy thì thào vào tai Thiên Sách, bả vai truyền đến muôn vạn đau đớn. Nếu không nhanh chóng rời đi, chuyện sau này chắc chắn không thể biết trước được!
- Bình tĩnh, đợi đèn được bật lên thì chúng ta mới có thể ra khỏi đây! - Ý tứ trong lời Thiên Sách đã rõ ràng. Y không muốn bọn họ bị nghi ngờ, càng không muốn việc Vương Phong hắn bị thương lộ ra ngoài. May mắn là ngay sau đó chừng 1,2 phút gì đó đèn đã được bật lên.
Thiên Sách ấn mạnh vào chiếc khuyên tai màu đen, thật chất chính là một thiết bị liên lạc thu nhỏ được chế tạo riêng. - Lý Hạo, chỗ cũ được không? - Cho dù là chế tạo riêng, y vẫn là sợ bản thân đang bị nghe lén.
Giật mình quay sang nhìn, Vũ Vương Phong bắt gặp cái nhìn nghi ngờ của Lý Hạo đã sớm chĩa về phía mình. Mẹ kiếp, chuyện gì vậy trời? Giờ hắn lại phải nhờ tới kẻ thù của mình sao? - Lý Hạo hiện tại là người duy nhất có thể giúp cậu ra khỏi đây đấy! - Không thèm để tâm đến sự ngờ vực của Vương Phong, Thiên Sách nhanh chóng kéo hắn về phía nhà vệ sinh.
- Đợi đã...từ từ! - Giọng Vương Phong yếu đi dần, hắn khụy xuống đất như một cái xác không hồn, khuôn mặt anh tú trắng bệch đi. - Chuyện gì vậy? - Hóa ra hắn không chỉ trúng một phát đạn, mà là tận hai phát! Thiên Sách nhíu chặt mày, nhìn những vết máu nhỏ dưới sàn, trong lòng chửi đổng vài câu.
- Tôi lo được! - Vết thương ở chân trái tuy đã rút toàn bộ sức lực của Vũ Vương Phong nhưng hắn vẫn cắn chặt môi, lê từng bước nặng nhọc. Cả hai lẩn vào trong đám người đông đúc rồi khó khăn chạy ra khỏi sảnh tiệc bằng cửa sau.
Trên đường số 6, mưa vẫn rả rích. Chiếc siêu xe màu đen lặng lẽ như một bóng ma, tựa hồ như đang chờ đợi một ai đó. Hai thân ảnh từ đi tới, kéo lê theo một vệt máu dài. - Vết thương của hắn sao rồi?? -
- Tệ lắm, viên đạn ở chân e là đã găm vào xương, sợ là sau này.... -
------------------------------
Văn với chả chương, mị viết càng ngày càng dở rồi =(((