Đăng vào: 12 tháng trước
Tiếng chuông cửa mở đầu cho một buổi sáng thường nhật tại Lý gia. Bình minh vừa ló dạng và những tia nắng hẵng còn yếu ớt. Người đưa thư đứng trước cánh cổng cao ngất của căn biệt thự, khuôn mặt lãnh đạm bị chiếc nón lưỡi trai che khuất đi phân nửa.
Y cầm trên tay một phong thư màu ngà trắng, bị phóng ấn bởi một ấn sáp hình con nhện đen. Nhìn sơ qua bức thư cũng không có mấy bất thường, có điều phía trên bao thư không ghi địa chỉ người gửi. Dòng chữ duy nhất được đề trên lớp giấy trắng là hai chữ: " Nghiên Thẩm"
Không nhanh không chậm, cánh cổng bằng sắt được mở ra. Đứng sau đó là một nam nhân vận bộ đồ đuôi tôm, dáng đứng dong dỏng cao đặc biệt nổi bật. Khuôn mặt vô cảm như biến những ấm áp xung quanh trở nên lạnh lẽo. Nếu không nhầm, thì y chính là quản gia ở đây.
- A...xin hỏi ngài có phải là...Nghiên Thẩm của Lý gia không ạ?? - Không một chút gượng gạo, người đưa thư tỏ vẻ hơi sợ hãi trước hàn khí đang tỏa ra từ vị quản gia già, run rẩy hỏi. Y chìa phong thư cùng một tờ giấy và cây bút mực cũ, ý muốn nam nhận nọ kí vào.
Nghiên Thẩm cẩn thận quan sát kẻ đối diện, trong đáy mắt dâng lên một cỗ nghi ngờ. Tuy trang phục và dáng vẻ nhát cáy không khác thường ngày là bao nhưng chẳng hiểu sao vỏ bọc hoàn hảo này lại đem tới sự cảnh giác cho y.
Nhưng sự tò mò về bức thư kia như nhấn chìm câu hỏi đó trong lòng Nghiên Thẩm. Y thật muốn coi xem rốt cuộc ai mới là người có bản lĩnh lật tẩy cả chỗ ẩn nấp bao lâu nay của y.
Từ tốn kí vào tờ giấy và nhận phong thư, Nghiên Thẩm gật nhẹ đầu coi như cảm ơn rồi nhanh chóng đóng cổng xoay người bước vào trong. Y cầm phong thư, dần biến mất sau bức tường sắt nặng nề.
Người đưa thư thở phào, vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên môi, trèo lên con xe đạp cũ mèm, bắt đầu đạp về phía trước. Con đường vắng vẻ buổi sớm khiến tâm trạng y dần được thả lỏng. Nét cười bắt đầu nhạt dần, thay vào đó là sự bình đạm đến đáng sợ.
Dừng lại trong một con hẻm nhỏ, gã đưa thư nhanh chóng đẩy chiếc xe qua một bên, lưu loát tháo chiếc túi rỗng tếch vốn phải đầy thư đeo ngang hông ra, không nhanh không chậm cởi bộ đồng phục giao thư xuống.
Y đưa tay lên cổ như muốn lần tìm thứ gì đó. Một đường lằn mỏng màu da bị những ngón tay điêu luyện gỡ xuống, kéo theo một lớp da người được hóa trang kĩ càng. Chiếc mặt nạ bị gỡ ra, để lộ một khuôn mặt vạn phần tuấn tú của "người đưa thư" giả mạo.
Đợi đến lúc y bước ra khỏi con hẻm nhỏ ẩm mốc, đã không còn ai có thể nhận ra được nam nhân bí ẩn mặc chiếc áo len cao cổ màu xám chính là gã đưa thư nhát cáy ban nãy. Tài hóa trang thần thánh đã giúp y qua mặt rất nhiều người, trong đó hẳn phải có cả vị quản gia ấy....
Nghiên Thẩm không còn đặt sự kì lạ của người đưa thư vào đầu nữa khi chính mắt y nhìn thấy con nhện đen được ấn trên bức thư. Đã bao lâu rồi...y chưa được nhìn thấy biểu tượng này!!! Đây chẳng phải, chính là con nhện trên chiếc nhẫn mà khu nhân vẫn đeo đó sao???
Bàn tay nhăn nheo của vị quản gia già khẽ run rẩy. Không một chút sức lực, y xé phong thư, do dự rút tờ giấy được gấp gọn gàng phía trong ra. Vẫn là nét chữ uyển chuyển ấy, vẫn là giọng điệu mềm mại ấy, vẫn là vẻ hài hước đáng yêu ấy. Nhưng sự lạc quan đã không còn được vẹn nguyên như ban đầu.
Nam nhân ấy đứng giữa một rừng hoa đang mùa nở rộ với một bức thư trên tay. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nghiên Thẩm y mới hiểu được thế nào là đau đớn tột cùng. Đó không phải là cảm giác khi chịu sự tra tấn về mặt thể xác đến chết đi sống lại. Mà chính là giây phút tâm trí nhận thức được bản thân đã đánh mất người mình yêu thương nhất!!!
Đôi chân cứng cáp không còn sức để trụ vững, Nghiên Thẩm khụy xuống một cách vô lực. Y nắm chặt bức thư trong tay, không thể kìm nén nổi hai hàng nước mắt đang lã chã rơi. Cứ nghĩ rằng bản thân đã hết yêu em, nhưng thật không ngờ, tôi lại chính là kẻ yêu sâu đậm nhất!!
Môi bạc khẽ bật ra một tiếng cười chế giễu, Nghiên Thẩm hận không thể giết chết chính bản thân mình. - Không trách tôi ư? Em thật sự không trách tôi ư??? - Y lầm bầm trong miệng, khuôn mặt già nua bị bao phủ bởi sự thống khổ và bi thương. Bức thư không biết tự bao giờ đã nhàu nát và thấm đẫm nước mắt của một người đàn ông.
Cô ấy đã chết trong cô độc! Người phụ nữ Nghiên Thẩm yêu nhất và cũng hận nhất đã chết một cách không thể đau đớn hơn! Vậy là trên đời này đã không còn tồn tại một Hoắc Du Uyển xinh đẹp và dịu dàng nữa rồi sao???!??
------------------------------
Mặc Uyển lơ mơ tỉnh giấc khi chợt nghe thấy tiếng lạch cạch dưới nhà. Hắn đã về rồi sao??? Chộp lấy chiếc điện thoại đang sạc phía đầu giường, cô chợt giật mình khi nhận ra đã là 8 giờ sáng. Đã trễ vậy rồi sao??
Mặc vội chiếc áo choàng voan nhàu nhĩ tối qua còn chưa kịp vứt vào máy giặc, Mặc Uyển chạy vội xuống nhà, quên mất cả bản thân đang rất buồn ngủ.
Tối qua sau khi tham gia một buổi tiệc rượu của công ty cùng với Lý Hạo, cô được Túy Kiêu chở về trước trong khi hắn và Lưu Phất Nhiên phải ở lại tiếp rượu với một vài đối tác quan trọng.
Cứ nghĩ rằng Lý Hạo hắn chỉ đến nửa đêm là về, ai dè chờ đến tận 1,2 giờ sáng cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Hại cô phải thức gần như trắng đêm, 3 giờ sáng mới miễn cưỡng chợp mắt.
- Lý Hạo.... - Mặc Uyển vừa bước vội xuống cầu thang, vừa cao giọng gọi. Lý Hạo vừa đặt chân vào nhà, đầu óc vẫn còn đầy vị ngọt chát của rượu thì đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của ai kia.
Khác với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, Lý Hạo của hiện tại có phần hơi bất cần đời khi đã bị nhuốm chút men say. Mái tóc đen nhánh hơi rối, khuôn mặt nhăn nhó có hơi khó chịu trước tác động mạnh của nồng độ cồn. Chiếc áo sơ mi trắng bị cởi tới mất hai cúc. Một bộ dáng không thể nào tệ hại hơn.
Dẫu hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ mới mẻ này của Lý Hạo, Mặc Uyển nhanh chóng định thần, chạy nhanh xuống để đỡ hắn. Vừa nhìn là đã biết hắn đã uống nhiều tới mức nào rồi!
- Sao lại uống tới mức này vậy? - Trên miệng có trách móc nhưng đáy mắt Mặc Uyển vẫn nổi lên chút lo lắng đầy tự nhiên. Lý Hạo chính là loại người luôn biết điểm dừng, chưa từng đi quá giới hạn của bản thân. Nhưng nhìn tình hình bây giờ có vẻ như hắn đã bị chuốc không ít rượu.
Đúng là hắn đã uống không ít nhưng Lý Hạo vẫn giữ được sự tỉnh táo cần thiết. Chỉ có điều đầu óc hắn hiện tại đang quay như chong chóng, sợ rằng nếu không có nữ nhân kia đỡ, hắn đã ngã xuống rồi. - Nha đầu...cẩn thận một chút! - Lý Hạo lèm bèm, mày kiếm nhíu chặt.
Mặc Uyển dĩ nhiên không chịu được toàn bộ sức nặng của Lý Hạo đang đè trên người mình, nhanh trí tìm một chỗ để đặt hắn xuống. - Say đến mức này mà còn dám tự lái xe về nhà! - Vừa đặt nam nhân kia ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc nhung, cô vừa mở miệng làu bàu dù biết chắc hắn chẳng thèm để chữ nào vào đầu.
Nhanh nhẹn giúp hắn cởi giày và tất, Mặc Uyển ngoan ngoãn đóng tốt vai một người vợ hiền thục. Còn Lý Hạo đương nhiên không thể làm gì hơn là ngồi im một chỗ để mặc cô lăng quăng chạy tới chạy lui giúp hắn.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang cần mẫn rót nước cho hắn, Lý Hạo chợt nổi lên hứng thú muốn làm một hành động mà sau này hắn luôn ngụy biện đó chỉ là thứ bộc phát nhất thời. Nhanh như chỉ là ảo giác, hắn chộp lấy tay cô, kéo cả thân thể mềm mại vào ngực mình.
Nước từ trong chiếc ly đổ ra, thấm ướt vạt áo trước ngực Mặc Uyển, khiến chiếc áo ngủ màu trắng vốn mỏng tang nay càng trở nên trong suốt. - Này.... - Tâm trí cô khẽ hoảng lên khi nhận ra hành động bộc trực đầy thân mật này của hắn.
Hơi men say khiến con người ta lộ ra bản chất thật. Câu này hoàn toàn đúng với Lý Hạo khi dưới sự kích thích của men rượu, bức tường lý trí hắn cất công xây dựng như hoàn toàn sụp đổ. Lý Hạo để Mặc Uyển ngồi lên đùi mình, đối mặt với hắn, hai cánh tay rắn chắc quấn lấy quanh vòng eo nhỏ nhắn. Hắn vùi mặt vào hõm cổ gợi cảm, tham lam hít hà thứ hương hoa nhài chỉ mình cô mới có.
Lần đầu trong suốt một năm chung sống, Lý Hạo dám làm những hành động thân mặt quá mức này với Mặc Uyển. Điều này khiến cô không khỏi khống cuống tay chân, trí thông minh tuyệt đỉnh gì đó rồi cũng vứt hết vào thùng rác. Cô hoàn toàn không biết phải làm gì cả, chỉ có thể đơ người nhìn nam nhân đang ôm lấy mình chặt cứng.
- Đừng làm rộn! - Hắn mở lời trước sau một khoảng thời gian dài im lặng, hơi thở ấm nóng phả vào làn da mịn màng, khiến Mặc Uyển không khỏi rùng mình mấy cái. Cô không trả lời, chỉ ậm ừ trong cuống họng. - Hãy để tôi ôm em một lát thôi! Chỉ một lát thôi! -
Thanh âm trầm tĩnh của hắn tỉnh táo tới lạ thường, khiến Mặc Uyển tự hỏi liệu Lý Hạo hắn có thật sự say hay không? Cô thở dài, khẽ vươn tay quàng qua bờ vai rộng hắn, vỗ về tấm lưng mệt mỏi hệt như cái cách người mẹ dỗ con.
Lưu Phất Nhiên lái xe đưa Lý Hạo hắn về nhà, vừa cất xe xong đã muốn chạy ngược vào nhà than lạnh. Khí hậu bên ngoài thật sự rất khác thường. Có hôm sáng thì lạnh như đông, hôm thì đêm lại nóng như hạ. Hại hắn chẳng biết đường nào mà lần.
Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào nhà định mở miệng, câu nói ấy đã bị chặn nơi cuống họng. Phía sau cánh cửa hé mở một cách vô tình, Lý Hạo đang ôm thiên hạ vào lòng, hưởng thụ sự vỗ về dịu dàng từ cô.
Cả hai đều an tĩnh ngồi dưới ánh nắng ấm áp, nhìn đẹp tựa một bức tranh thủy mặc đắt giá. Nhưng nó lại khiến trái tim Phất Nhiên chùng xuống đầy nặng nề. Thứ tình cảm đẹp đẽ ấy, liệu còn chỗ cho hắn đặt chân vào không??!??
------------------------------
Văn chương chap này lủng củng quá nhỉ:)) Thứ lỗi cho mình nhé!!!!