Đăng vào: 12 tháng trước
"Kiều Đông Dương, có phải anh có bệnh không?"
Vốn dĩ Trì Nguyệt đã thấy khó chịu, cơ thể bị cánh tay của anh đè lại không thể giấy giụa được, cô dứt khoát cúi đầu cắn một cái.
"A!" Cánh tay Kiều Đông Dương bị đau, anh nhìn dáng vẻ liều mạng của cô thì dở khóc dở cười: "Lại còn cắn? Trì Nguyệt, dáng vẻ đanh đá này của cô là để chứng minh cô là phụ nữ sao?"
Đanh đá? Trì Nguyệt sắp bị anh chọc tức chết!
Kiều Đông Dương cũng sắp bị cô cắn đến đau chết rồi.
"Ôi ôi ôi..." Hai người bọn họ đấu đến chết đi sống lại, trợ lý Hầu sợ lại đấu đá đến mức không dừng lại được, cuối cùng phải nói: "Anh Kiều... Ông chủ... Cô Trì... Hai vị anh hùng, tôi xin phép nói một câu!"
Thiên Cẩu: "Không, anh đừng có xin. Hầu Tử, anh câm miệng!"
Trợ lý Hầu: "?"
Anh ta nhìn cái đầu to của Thiên Cẩu, xấu hổ mỉm cười: "Hai người gặp mặt là đấu đá, gặp mặt là cãi cọ, có nghĩ ra lý do không?"
Trì Nguyệt: "Không hợp!"
Kiều Đông Dương: "Hừ! Có thù từ kiếp trước!"
Trợ lý Hầu hơi sợ hãi, chậm rãi xoa hai ngón tay, xoa một cái rồi véo một cái, xoa rồi lại véo, thể hiện ý của mình một cách súc tích rồi không ngừng cười ha ha: "Nhìn
rõ chưa?"
Kiều Đông Dương: "Nhìn rõ rồi, cậu cười quá bỉ ổi."
Trì Nguyệt: "Nhìn rõ rồi, chỉ cần anh ta không chọc tôi thì tôi sẽ không so đo với anh ta."
Trợ lý Hầu nhìn tay mình, chẳng lẽ cách ví von của anh ta chưa đủ rõ ràng sao? Năng lực hiểu biết của hai người này đều là thứ quỷ quái gì vậy?
Anh ta hắng giọng: "Tôi không có ý đó, ý của tôi là, hai người nên đối mặt..."
Người máy này muốn lật trời sao?
Trợ lý Hầu trợn to đôi mắt, nghĩ một lát rồi lại hít sâu một hơi.
"Được rồi, được rồi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, người tốt không đấu với máy móc, tôi không thèm rước lấy tai họa nữa."
Kiều Đông Dương tức quá hóa cười: "Hóa ra tôi không phải đàn ông tốt?"
Trái tim trợ lý Hầu nảy lên, vang lên hồi chuông cảnh báo: "Không không không, tôi không có ý đó! Sao anh Kiều có thể so sánh với đàn ông chứ... Không không không, tôi nói là, sao anh có thể so sánh với đàn ông bình thường chứ... Không không không, sao đàn ông bình thường có thể so sánh với anh Kiều chứ?" Vỗ mông ngựa lại vỗ lên tận đùi, càng nói càng loạn.
Trợ lý Hầu vỗ đầu thật mạnh, dứt khoát nói: "Thật ra điều tôi muốn nói là: Không phải chỉ là chuyện nhỏ giữa nam nữ thôi sao, sao hai người lại nghĩ mãi mà không ra chứ?"
Trì Nguyệt: "..."
Bầu không khí lại trở nên lúng túng, trợ lý Hầu cảm thấy mình đã nói quá thẳng thắn.
Trì Nguyệt lại cảm thấy anh ta rất buồn cười: "Trợ lý Hầu, anh đã từng yêu ai chưa?"
"Tôi..." Trợ lý Hầu bị cô hỏi khó nên ấp a ấp úng mãi: "Nói cái gì thế. Ngày xưa tôi cũng là tiểu thịt tươi đẹp trai được các cô gái yêu thích, sao lại chưa từng yêu ai chứ?"
Trì Nguyệt mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Nhưng không phải bây giờ anh vẫn đang độc thân sao?"
"..." Trợ lý Hầu bó tay rồi.
Nhìn dáng vẻ cười mà không phải cười của Trì Nguyệt, anh ta cong môi: "Bây giờ tôi đang độc thân là vì tôi đang chờ đợi tình yêu đích thực."
Trì Nguyệt cười lạnh: "Tình yêu đích thực?"
"Cô Trì, ánh mắt này của cô có ý gì?" Trợ lý Hầu không ngại chia sẻ lịch sử tình trường của mình để kéo ông chủ ra khỏi "vũng bùn": "Tôi đã từng rất yêu một cô gái, cô ấy cũng rất yêu tôi, lúc chúng tôi quen nhau đã yêu đến chết đi sống lại...".
"Nhưng hai người vẫn không ở bên nhau." Trì Nguyệt nói trúng tim đen.
Trợ lý Hầu mím môi: "Cô Trì là thánh cà khịa chuyên nghiệp à, chẳng trách anh Kiều không cãi lại được..."
Kiều Đông Dương: "Hầu Tử!"
Trợ lý Hầu cảm thấy gáy mình lạnh lẽo, biết mình lại nói sai, anh ta lập tức kể về lịch sử tình trường của mình trước khi Kiều Đông Dương nổi giận: "Tôi và tình yêu đích thực của tôi đã hứa hẹn rằng sẽ mãi yêu nhau. Nếu như ngày đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chúng tôi... chắc con tôi đã có thể đi mua xì dầu rồi."
Trì Nguyệt trợn mắt không nói câu nào.
Kiều Đông Dương nghe ra điểm mấu chốt trong câu chuyện này: "Chuyện ngoài ý muốn gì?"
Trợ lý Hầu nhìn ông chủ rồi thở dài một hơi: "Năm đó, cô ấy gọi tôi đến nhà chúc Tết ba cô ấy. Đây là lần đầu tiên đến chơi nên tôi cẩn thận mua rất nhiều thứ, định mang đến biếu ba vợ..."
"Thế thì có vấn đề gì?"
"Vấn đề nằm ở chỗ, hai ngày sau Tết là lễ tình nhân, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ..."
Nói đến đây thì anh ta dừng lại.
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Đừng có nhử."
Trợ lý Hầu xoa trán: "Cách nhà cô ấy không xa có một cửa hàng đồ dùng cho người lớn, tôi định mua một ít... cái đó để lễ tình nhân có thể lãng mạn hơn. Lúc tôi đi vào cửa hàng, ông chủ nhiệt tình giới thiệu cho tôi rất nhiều sản phẩm. Tôi không ngại học hỏi, khiêm tốn nhờ chỉ dạy, còn ông ấy thì biết gì nói nấy. Chúng tôi còn trao đổi sự tâm đắc khi tán được gái, đã trở thành tri kỷ của nhau. Lúc tôi về ông chủ còn ra tiễn, chúc tôi... chơi vui vẻ..."
Tất cả mọi người đều nhìn anh ta.
Trợ lý Hầu đột nhiên che mặt: "Lúc đến nhà cô ấy ăn cơm tối, ba cô ấy... chính là ông chủ kia." ;
Trì Nguyệt phá lên cười.
Kiều Đông Dương cũng không nhịn được cười: "Cậu còn chưa ra mắt mà đã gọi ông ấy là ba? Còn cho ông ấy biết cậu chuẩn bị những thứ kia cho con gái ông ấy, không phải cậu muốn làm loạn sao?"
"Tôi đã giải thích!" Trợ lý Hầu tỏ vẻ bất lực: "Chính vì đã giải thích nên ông ấy mới đuổi tôi đi. Bạn gái của tôi cũng biết được lịch sử tình trường của tôi..."
Trì Nguyệt: "Vậy thì anh cũng không hề vô tội."
"Tôi hoàn toàn vô tội! Những gì tôi nói với ba cô ấy đều là bịa đặt!" Trợ lý Hầu lại xoa mặt: "Tôi chỉ tỏ ra rất hiểu biết để làm quen với ông chủ, sau đó mặc cả mấy đồng mà thôi..."
"Ha ha! Khụ khụ!" Trì Nguyệt cười to.
"Đúng thật là hết đường chối cãi, dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được... Tôi hối hận đến phát điên."
Ánh mắt Kiều Đông Dương lướt qua khuôn mặt cười vui vẻ của Trì Nguyệt: "Cậu là đồ ngốc. Vì sao cậu không uy hiếp ông ta, nếu ông ta dám vạch trần cậu thì cậu sẽ vạch trần những chuyện xấu của ông ta, chẳng phải ông ta sẽ ngoan ngoãn sao?"
"Chuyện này... Ba vợ tôi độc thân."
"..."
Tên này đúng là xui tận mạng.
Trì Nguyệt nhìn anh ta: "Sau đó thế nào? Bạn gái của anh ấy?"
"Sau đó..." Trợ lý Hầu như đang nhớ lại, ánh mắt thoáng qua vẻ trống rỗng: "Cuối cùng con cô ấy đã có thể đi mua nước tương, nhưng ba đứa bé không phải là tôi."
"Câu chuyện này nói cho chúng ta biết một điều..." Trợ lý Hầu yếu ớt thở dài, lời nói sâu xa: "Hãy trân trọng người trước mắt, nhất định không được bỏ lỡ."
Trong xe lại im lặng, Trì Nguyệt nhắm mắt, nhịp thở hơi dồn dập. Sau khi yên lặng, cuối cùng cô đã có cảm giác của bệnh nhân.
Kiều Đông Dương yên lặng liếc nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướn lên, đôi môi mím chặt.