Đăng vào: 12 tháng trước
Trợ lý Hầu đang yên đang lành phải cõng "cái nồi" này, mí mắt cứng đờ giật lên mấy cái, cuối cùng nở nụ cười bỉ ổi.
"Anh Kiều nói đúng, có thể gần đây tôi... quên uống thuốc?"
Một người nịnh nọt đủ tiêu chuẩn nhất định phải việc nịnh nọt cấp trên ở bất kỳ trường hợp nào bất kì thời gian nào mặc kệ xảy ra chuyện gì. Trợ lý Hầu am hiểu sâu sắc điều đó, gần như không do dự lập tức có hành động tiếp theo.
Anh ta đặt Thiên Cẩu lên trên ghế, cẩn thận kiểm tra phần dưới của nó.
"Thiên Cẩu, mày nói thử xem rốt cuộc mày là con trai hay là con gái?"
Tình cảnh này đúng là quá kỳ quái.
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn xem, khóe môi nhếch lên thật cao, có thể thấy anh đang rất vui vẻ.
Trợ lý Hầu biết giá trị tồn tại của mình là gì, tiếp tục màn biểu diễn của anh ta: "Thiên Cẩu, chắc chắn mày là con gái! Sao lại không có trái ớt nhỏ của con trai chứ?"
"Không thể nào. Tôi đã mặc quần rồi, anh không thể nhìn thấy quả ớt nhỏ của tôi." Lúc Thiên Cẩu nói chuyện, đầu óc của nó luôn xoay chuyển nhanh hơn não người, hệ thống suy luận và suy nghĩ tự chủ cực mạnh giúp nó nhanh chóng tìm được câu trả lời: "Trên người tôi là quần áo du hành vũ trụ, tôi là một phi hành gia."
Cuối cùng, cái đầu to của Thiên Cẩu còn gật một cái: "Kiều đại nhân nói, tôi là nam tử hán có quả ớt nhỏ..."
Mọi người: "..."
Còn có việc này sao?
Trợ lý Hầu mỉm cười đập bàn: "Mày là một người máy mà còn muốn tạo phản! Ha ha ha!"
Thiên Cẩu: "Người máy chúng tôi sẽ không tạo phản."
Trợ lý Hầu: "Vậy mà mày còn bán đứng anh Kiều?"
Thiên Cẩu: "Tôi không bán đứng, tôi chỉ không nói dối giống anh Kiều."
Chỉ không nói dối giống anh Kiều!
Chỉ không nói dối giống anh Kiều!
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Trợ lý Hầu sắp không nịnh nọt nổi nữa rồi.
"Anh Kiều, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải do tôi viết chương trình... Hình như Thiên Cẩu đã biến dị? Hình như gần đây ý thức tự chỉ huy càng ngày càng mạnh?"
Thiên Cẩu: "Sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại."
Trì Nguyệt: "..."
Kiều Đông Dương nhìn lướt qua trợ lý Hầu, thờ ơ hừ lạnh: "Đầu óc của người máy này bị hỏng, cần cài đặt lại hệ thống. Hầu Tử, lát nữa cậu đi sắp xếp."
Trợ lý Hầu liên tục gật đầu: "Được! Tôi sẽ đổi một người thông minh hiểu chuyện..."
Thiên Cẩu đứng dậy lắc lư cơ thể: "Nguy rồi! Tôi sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu! Nguy rồi! Nhanh báo cảnh sát giúp tôi! Nhanh báo cảnh sát giúp tôi!"
Thiên Cẩu: "Được, Kiều đại nhân."
Một giây sau, Thiên Cẩu phát ra âm thanh máy móc kỳ quái.
"Xin chào! Bé cưng Thiên Cẩu của anh đã hiểu chuyện ngậm cái miệng biết quá nhiều của nó lại. Xin Kiều đại nhân ra tay giữ mạng! Tôi đại diện tổ tông mười tám đời và con cháu mười chín đời cảm ơn anh.
"... Khụ khụ khụ!" Trợ lý Hầu cười đến mức không ngừng ho khan, không khống chế được.
"Mày còn nói nữa..." Kiều Đông Dương chỉ vào nó.
Thiên Cẩu nhanh chóng quét qua biểu cảm trên khuôn mặt của chủ nhân, đầu nghiêng nghiêng, nghiêm túc nói: "Kiều đại nhân, đây bé cưng Thiên Cầu của anh sẽ báo cáo một tình huống với anh. Tình địch rất đẹp trai, thấp hơn anh khoảng 3cm, không trẻ trung bằng anh, mặt đen hơn anh, dáng người không gợi cảm bằng anh, không có dáng ẻo lả có thể quyến rũ phụ nữ."
Tình địch? Ai cơ? Nó có ý gì?
Thiên Cẩu "không nói dối" này đã kéo lệch tình cảnh hiện tại.
Kiều Đông Dương thở ra một hơi thật mạnh, hận không thể bóp chết nó.
Thế nhưng trước khi anh tắt hệ thống của Thiên Cẩu, Thiên Cẩu lại vùng vẫy giãy chết bổ sung một câu. "Kiều đại nhân, có thể để tôi gϊếŧ tình địch của tôi trước, rồi anh hẵng gϊếŧ chết tôi không?"
Hả? Tình địch của nó? Thì ra vừa rồi là nói nó, không phải đang nói anh?
Kiều Đông Dương đột nhiên thở dài một hơi rồi cười lạnh: "Tha mạng cho mày! Im lặng!"
Nói đến đây, dường như anh mới đột nhiên nghĩ đến điều đó, đột nhiên cau mày: "Mày vừa nói người ta không có dáng vẻ ẻo lả, vậy theo mày, ai mới ẻo là?"
Thiên Cẩu đã biết điều im lặng.
---
Một cái rèm ngăn cách hai hàng ghế dài. Không còn Thiên Cẩu ồn ào, bầu không khí trở nên hơi quái dị.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ biểu diễn, cho đến khi Thiên Cẩu "im lặng", cô mới chậm rãi nói chuyện.
"Anh Kiều, có thể làm phiền các anh thả rèm xuống không? Chúng tôi có việc riêng muốn nói, không tiện để người ngoài nhìn thấy."
Kiều Đông Dương lười biếng liếc nhìn cô, không đáp lại nửa chữ nào, có thể nói hoàn toàn thờ ơ là cảnh giới cao nhất của việc tỏ ra ngầu.
"Anh Kiều..." Trợ lý Hầu bị Trì Nguyệt lườm, mất tự nhiên ngồi giữa trung tâm gió bão của hai người họ. Anh ta vừa định nói gì đó thì đã bị Kiều Đông Dương ngắt lời: "Tôi không thích bị người ta làm phiền lúc ăn cơm."
Mẹ nó! Anh không thích bị làm phiền.
Cô có thích không?
Trì Nguyệt xụ mặt: "Phục vụ..."
Cô gọi nhân viên phục vụ rồi chỉ cái rèm bị vén lên: "Chúng tôi bị làm phiền việc ăn uống. Cô xem thử nên xử lý như thế nào?"
Nhân viên phục vụ nhìn Kiều Đông Dương, lại nhìn Trì Nguyệt, tỏ vẻ áy náy mỉm cười.
"Vậy thì chỉ có thể làm phiền chuyển cô sang chỗ khác ăn cơm thôi."
Cái gì? Suýt nữa thì Trì Nguyệt nhảy dựng lên.
"Tại sao lại thế?"
Bọn họ đến trước, tất cả đồ ăn đã được mang lên mà còn bắt bọn họ đi? Điều này không hợp lý.
Chỉ tiếc, chuyện trên đời này vốn không nói lý lẽ.
Cô nhân viên phục vụ: "Thật sự xin lỗi! Thưa cô, tiệm chúng tôi đã được anh này đặt bao hết. Hôm nay hóa đơn của hai người cũng do anh này trả tiền. Vì vậy... nếu ảnh hưởng đến việc hai người ăn cơm, chúng tôi có thể bồi thường tổn thất cho cô."
Được, đã nói đến mức này, còn có cái gì có thể nói lý lẽ nữa?
Người ta nhận ra bọn họ là người nơi khác, còn Kiều Đông Dương lắm tiền nhiều của nên không định nói rõ lý lẽ với bọn họ.
Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt chẳng hề để ý của Kiều Đông Dương, cười lạnh cầm túi đứng lên.
"Anh Thiệu, chúng ta đổi chỗ đi, tôi mời anh!"
Từ đầu đến cuối Thiệu Chi Hành không hề lên tiếng. Đương nhiên anh biết Kiều Đông Dương là ai, nhưng lúc Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt nảy sinh mâu thuẫn, anh vẫn luôn giữ nụ cười lễ phép không tham gia vào. Bây giờ Trì Nguyệt muốn đi, anh đành phải phối hợp.
"Được!" Anh mỉm cười nhìn về phía cô nhân viên phục vụ: "Đồ ăn đã mang lên rồi, vậy làm phiền cô tính tiền giúp tôi."
Nhân viên phục vụ tỏ ra xấu hổ: "Thưa anh, anh không cần thanh toán đâu."
"Vậy sao được?" Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Chúng tôi còn chưa ăn mà. Tôi nghĩ cửa hàng các cô cũng không hống hách đến mức ép người ta chấp nhận mời khách chứ?"
Nhân viên phục vụ: "... Được, thưa anh, anh chờ một lát."
Sau khi tính tiền xong, hai người lập tức rời đi.
Trì Nguyệt lạnh lùng đi qua hàng ghế dài, không liếc nhìn Kiều Đông Dương một cái nào.
Đương nhiên, Kiều Đông Dương cũng không, tầm mắt của anh dừng trên tay Trì Nguyệt.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cô bình tĩnh cầm một sản phẩm in hình ảnh nào đó không thể diễn tả, vậy mà mặt không đỏ, tim không đập?
Người phụ nữ này thật sự muốn lật trời sao?
"Anh Kiều..." Trợ lý Hầu là người lo lắng nhất, thấy Trì Nguyệt đã đi ra ngoài, sợ Boss nhà mình lại làm việc gì khác không tiện nịnh nọt, vội vàng tốt bụng nhắc nhở: "Anh xem, chúng ta có cần thay đổi hoạch hay không? Tôi cảm thấy, lần này anh vượt ngàn dặm..."
"Ha ha ha..." Kiều Đông Dương ngắt lời anh ta với vẻ lạnh lùng: "Đã có người đến nộp mạng, đương nhiên phải giúp đỡ người ta rồi."
"Hả" Trợ lý Hầu tỏ ra mơ hồ.
"Điều tra!"
Giọng Kiều Đông Dương nặng nề.
"Đi điều tra người họ Thiệu này."
"..."
Trợ lý Hầu nhìn anh, hóa ra trong lòng lão đại vẫn thấy khó chịu?
"Còn nữa..." Kiều Đông Dương tỏ ra bình tĩnh, sau khi Trì Nguyệt rời đi đã khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày: "Không thể cứ bỏ qua chuyện xảy ra trong tổ chương trình như vậy được. Nhất định phải điều tra ra người kia, cho công chúng một lời giải thích."