Chương 56: ⋅ (11)

Phạm Ca

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Dịch: Duẩn Duẩn

Sắc trời tờ mờ sáng như màu bụng cá mập. Hiện trường hỏa hoạn đã được dập tắt, bốc lên từng cột khói lớn che phủ nửa khoảng trời. Không biết gió từ đâu thỉnh thoảng thổi tới phơi bày một cảnh tượng hoang tàn, đìu hiu, càng lại gần lại càng thấy khắp nơi toàn là phế tích.

Phạm Ca đứng chết lặng như thể vừa mới bước vào một cảnh tượng trong bộ phim khoa học viễn tưởng, một khung cảnh tuyệt vọng không tả nổi.

Những hàng dây cuộn cảnh báo bao quanh khu phế tích, các nhà báo, truyền thông ở hiện trường, cùng với nét mặt đau thương của mọi người, xe cứu hỏa màu đỏ, nhân viên y tế bận rộn, tiếng trẻ con gọi cha, tiếng vợ gấp gáp gọi chồng, giọng nói già mua mệt mỏi của những người mẹ cầu nguyện trên ti vi, hết thảy đều làm mắt và tai Phạm Ca đau đớn.

Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt thều thào của chính mình, "A Trăn, A Trăn, anh đang ở đâu, anh đang ở đâu?"

Nếu không phải vì gió biển lạnh lẽo làm cơ thể cô run rẩy thì Phạm Ca sẽ nghĩ rằng đây chính là giấc mơ khủng khiếp nhất mà cô từng có. Rõ ràng, mới đêm qua Ôn Ngôn Trăn còn gọi điện thoại cho cô, mặc dù cô chẳng để tâm đến những lời anh nói.

Tại sao cô lại không muốn nghe những gì A Trăn nói? Ồ, đúng rồi, Phạm Ca nhớ ra rồi, gần đây cô và Ôn Ngôn Trăn đang xảy ra xung đột, xung đột một cách kỳ lạ.

Phạm Ca vẫn đứng im ở đó, cô cảm thấy mình nên đứng thế này. Nếu Ôn Ngôn Trăn đi tới trước mặt cô, Phạm Ca sẽ nói anh rằng "A Trăn à, anh mau mặc áo cho em đi! Em lạnh sắp chết rồi."

Dường như Phạm Ca thấp thoáng nghe thấy tiếng Lạc Trường An đang trò chuyện với ai đó. Sau một lúc, giọng của con bé trôi tuột đi xa. Một lát sau, bên tai cô lại vang lên một giọng khác.

Một giọng rất chững chạc: Cho hỏi cô là cô Lạc phải không?

Đó là một anh cảnh sát.

"Anh ơi, anh có thể đưa tôi đi tìm A Trăn với được không?" Phạm Ca dè dặt hỏi.

Thần kỳ làm sao khi anh cảnh sát ấy gật đầu đồng ý. Phạm Ca đi theo phía sau lưng anh ta, trong lòng không kìm được trộm nghĩ, người này chắc chắn là siêu nhân biến hình, anh ta sẽ cứu A Trăn của cô, nói không chừng A Trăn của cô bây giờ đang trốn ở một chỗ nào đó, và cũng có lẽ anh ta đã giấu anh ấy trên Tòa tháp Ngân hàng Trung Quốc rồi chẳng hạn. Người ta nói, các siêu anh hùng thường có sở thích đặc biệt với một số tòa nhà mang kiến trúc độc đáo và biểu trưng của thành phố.

Anh chàng "siêu nhân" này thật sự đã đưa cô đi gặp Ôn Ngôn Trăn.

Phạm Ca đi theo sau lưng anh cảnh sát đến một đống đổ nát được bao quanh bởi các băng rào chắn cảnh báo. Nơi tàn tích không một bóng người. Một số vật thể bị lửa thiêu rụi vừa mới được dập tắt bốc khói xanh nghi ngút, trong không khí tràn ngập mùi cháy sém làm Phạm Ca bị ngạt không thở nổi.

Dừng lại giữa trung tâm đống đổ nát, anh cảnh sát quay đầu nhìn Phạm Ca. Thoạt nhìn anh ta có một khuôn mặt hiền lành và tốt bụng, nhẹ nhàng nói với cô.

"Cô Lạc à, cô gọi tên anh ta đi. Chỉ cần cô gọi tên, anh ta sẽ xuất hiện."

Chỉ cần cô gọi tên, anh ta sẽ xuất hiện. Hình như anh cảnh sát này thật sự coi mình thành siêu nhân mất rồi. Rõ ràng trên TV đã nói là thương vong nặng nề. Mà một khi TV đã nói như vậy, thì chắc chắn sẽ là thương vong nặng nề!

Anh cảnh sát nói xong thì đi mất, bỏ lại mình Phạm Ca đứng ngơ ngác ở đó. Bầu trời sáng dần lên, từ màu bụng cá mập chuyển thành màu xanh ngọc bích.

Phạm Ca run rẩy, gồng mình hét lớn. Cô chỉ sợ anh không nghe thấy tiếng mình.

Ôn--Ngôn--Trăn! Ôn Ngôn Trăn!

Tiếng Phạm Ca to đến mức cả thế giới có thể nghe thấy.

Và tất nhiên Ôn Ngôn Trăn cũng sẽ nghe thấy, vì thế anh đã xuất hiện, từng bước từng bước đi về phía cô, tóc tai rối bời, đôi mắt đỏ quạnh, mặt mũi bám đầy bụi đất.

Anh dừng lại trước mắt Phạm Ca. Giây phút ấy thực sự giống như bức tranh mà cô đã tưởng tượng trong đầu. Anh cởi áo ngoài ra, khoác lên vai Phạm Ca, sau đó ôm cô vào ngực, và giọng nói vẫn giống như mọi khi.

Ôn Ngôn Trăn có một chất giọng rất dễ nghe, từ nhỏ đã êm tai như vậy. Theo như cô nhớ thì anh thậm chí còn không hề có giọng khàn khàn như vịt đực giống mấy cậu thanh niên mới lớn khác. Phạm Ca nghĩ, chắc có lẽ chính vì chất giọng bình lặng, điềm đạm đó mà cô đã yêu anh. Và chắc có lẽ cô đã si mê giọng nói ấy từ hồi còn be bé thơ dại.

"Vụ hỏa hoạn xảy ra vào lúc 11 giờ 30. May mắn thay, mọi người đã kịp thời phát hiện và thoát ra. Chỉ có một cặp vợ chồng già bị thương trong ký túc xá, ông bà là hai người cuối cùng thoát ra khỏi đó. Vết thương của bà lão tương đối nhỏ, nhưng ông lão thì khá nghiêm trọng, vì ông lão phải vào phòng lấy chăn tẩm ướt chùm lên cho bà lão."

"Cặp vợ chồng già này là nhân viên đã nghỉ hưu của xưởng tàu. Bà lão là một bệnh nhân chết não. Hồi ấy mọi người xung quanh đều khuyên ông nên để bà ra đi thanh thản, ngay cả con gái ông cũng nói như vậy. Nhưng ông lão luôn vui vẻ nói rằng: Không có việc gì đâu, bà nhà tôi không khóc cũng chẳng ầm ĩ, cùng lắm là chiếm một cái giường lớn thôi. Đến khi trận hỏa hoạn xảy ra, ông lão bèn bỏ bà ấy vào một cái rương lớn, sau đó gồng mình cõng bà ấy ra ngoài."

"Lúc đưa bà ấy ra ngoài, ông lão gần như mất đi hai chân của mình. Anh nói với ông rằng: Trong y học, người chết não không giống với người thực vật, người thực vật còn có cơ hội tỉnh lại nhưng người chết nào thì không có bất kỳ khả năng nào."

"Ông lão thực sự rất bế tắc. Ông nói với anh rằng: Ông biết chứ, bác sĩ cũng đã nói với ông không biết bao nhiêu lần."

Toàn bộ khu đổ nát rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phạm Ca nghĩ chỗ này chỉ còn mỗi cô và Ôn Ngôn Trăn. Giọng nói trầm ấm của anh vang vọng bên tai cô, giống như trước đây rất lâu, cô từng ngồi trong một ngôi chùa ở Thái Lan, lắng nghe tiếng tụng kinh như thật mà giả của các vị sư.

"Phạm Ca, em đoán xem ông lão ấy đã nói gì với anh?" Ôn Ngôn Trăn hỏi nhỏ bên tai cô.

"Ông ấy nói gì ạ?" Phạm Ca hỏi.

"Những gì ông ấy nói có hơi buồn cười chút đấy. Ông nói rằng: Vợ ông là người phụ nữ có tính tình trẻ con, là một bà già hay giận dỗi. Hễ nói với bà một câu nặng lời là bà sẽ không vui ngay. Một khi không vui thì sẽ u uất cả buổi trời, có khi đến cả một hai tháng liền. Nên nếu bà ấy mà biết ông bỏ rơi bà ấy thì bà ấy sẽ giận đến mức nào chứ."

"Phạm Ca à, những lời ông lão nói khiến anh phải suy ngẫm một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu được. Vì vậy anh đã cầu xin một người bạn của bố, về sau mới có câu thương vong nặng nề từ những người đưa tin."

Phạm Ca nghe đến hoang mang rối bời.

"Phạm Ca à, trước tiên anh xin em đừng tức giận. Nói xong em muốn mắng, muốn tát hay nhổ nước miếng vào mặt anh cũng được. Anh chỉ mong em chịu nghe hết những gì anh nói."

"Trước khi em đến, anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu như anh là ông lão ấy, liệu có thể vứt bỏ em rồi thoát khỏi đám cháy đó một mình được không? Câu trả lời là không, nó giống như một suy nghĩ mặc định trong đầu anh vậy."

"Cũng vì người nằm trên giường là Phạm Ca nên anh lại càng không thể để em bị thiêu rụi. Anh không muốn biến em thành một bó củi đen húm, như vậy thật xấu xí biết bao! Nếu có chết thì cả hai chúng ta cùng chết."


"Trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên ngộ ra một điều. Không phải ngày hôm đó em hỏi anh tình yêu là gì sao? Anh nghĩ trên thế giới này có mấy tỷ người thì cũng sẽ có hàng ngàn cách định nghĩa tình yêu khác nhau. Anh không biết tình yêu đối với người khác là thế nào?"

"Nhưng tình yêu mà anh dành cho Phạm Ca chắc chắn là tình yêu đến cùng trời cuối đất. Và có lẽ cho mãi đến khi trời già đất cỗi, cho mãi đến khi cái chết cận kề, anh mới thôi day dứt thứ tình cảm ấy."

(Người ta bảo khi yêu thì đừng nên nói chuyện mãi mãi, nhưng đâu thể cấm cản người ta trao nhau những lời yêu hứa hẹn được, bởi cảm xúc của khi ấy là thật, tình yêu của khi ấy là thật và người ta tin rằng bản thân sẽ yêu người ấy đến cuối đời. Chỉ tiếc là có duyên mà không có nợ... nên cũng đừng lên án những câu thề nguyền hẹn ước, có lẽ có những câu chỉ ở trót lưỡi đầu môi, nhưng có những câu lại xuất phát từ tận con tim xuyến xao nhiệt thành...)

Thế giới lại một lần nữa ồn ào vì những gì Ôn Ngôn Trăn nói, có tiếng còi xe cảnh sát và tiếng mọi người run rẩy trao nhau những lời thăm hỏi vọng lại từ xa. Phạm Ca rất muốn cho Ôn Ngôn Trăn một cái tát thật mạnh.

Anh lừa cô đến đây chỉ để nghe đoạn tuyên bố này thôi ư?

Phạm Ca thoát khỏi vòng tay anh, kinh ngạc nhìn anh.

"Phạm Ca à, em thử hỏi lòng mình xem, rốt cuộc trong trái tim em muốn gì? Em thực sự có thể bỏ anh được sao? Phạm Ca, anh xin em đấy, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa."

"Phạm Ca, em đừng thất vọng về anh được không?"

Phạm Ca cũng không biết cuối cùng mình có đồng ý với Ôn Ngôn Trăn hay không, đầu óc cô mơ màng không rõ. Rời khỏi hiện trường đổ nát, Phạm Ca về lại nơi trước đây cô và Ôn Ngôn Trăn từng sống, sau đó ngủ một giấc thật dài.

Lúc tỉnh dậy cả nhà đã lên đèn, Phạm Ca phát hiện tấm hình phong cảnh nhét trong ví của Ôn Ngôn Trăn đã được đổi thành tấm hình của cô và anh thời niên thiếu. Chiếc ví đó chính là món quà mà cô tặng anh vào sinh nhật năm ấy, không ngờ anh vẫn còn giữ nó.

Thời điểm đó, chàng thanh niên Ôn Ngôn Trăn cho rằng việc để hình một cô gái vào ví da là vô cùng trẻ con và lố bịch. Anh còn thề rằng, chuyện nực cười đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.

Ha ha...

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, Ôn Ngôn Trăn hồi đó gầy như con khỉ con vậy.

Hiện tại, con khỉ ấy đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng cô. Phạm Ca ôm chăn lại, đắp lên người anh, rồi lại không kìm được mà ngắm khuôn mặt đang say giấc nồng của anh. Đúng là như Cô Ôn nói, khuôn mặt anh gầy rộc đi cả rồi.

Cả ngôi nhà vô cùng yên tĩnh, trên bàn ăn có mấy dĩa thức ăn nom là biết đắng cay vô vàn, có thể tưởng tượng được mấy món này sẽ dày vò Ôn công tử đến mức nào.

Phạm Ca đẩy cánh cửa thư phòng trước đây cô thường học ra, trông nó vẫn còn rất sạch sẽ. Cô chọn một chiếc đĩa phim cũ được cất giữ rất cẩn thận trên giá sách, sau đó bỏ vào đầu máy và đeo tai nghe lên.

Trong tai nghe truyền đến giai điệu quen thuộc của đôi nam nữ mà cô yêu thích. Giọng nam nghe thuần hậu và đầy cảm xúc, còn giọng nữ thì rất dịu dàng và lắng đọng, bọn họ như dùng tất cả tình cảm của mình để cảm nhận màu sắc tươi đẹp của thế giới này.

Phạm Ca ngồi trên thảm, lẳng lặng lắng nghe...

Một lát sau thì cô ngủ gật mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Ca tỉnh lại. Trong thư phòng để một ngọn đèn nhỏ, Ôn Ngôn Trăn đang khe khẽ hôn cô. Cái hôn đó như muốn nín thở, bởi anh sợ chỉ cần một hơi thở thôi cô sẽ tỉnh dậy ngay.

Phạm Ca mở mắt ra, Ôn Ngôn Trăn tức thì có chút bối rối. Mặt anh đỏ bừng lên, biểu cảm như một cậu bé mới lớn, căng thẳng đến rối bời.

"Phạm...Phạm Ca. Anh...Anh tỉnh lại không thấy em đâu...mà em lại không nói tiếng nào...Anh...Anh cảm thấy đó là dấu hiệu không tốt, nên...nên khi thấy em ở đây...anh mừng lắm."

"À...ờ..." Ôn Ngôn Trăn ấp a ấp úng, ngón tay còn mổ loạn trên môi mình, trông rất buồn cười: "À thì...Anh vui quá nên...hôn em."

Ôn Ngôn Trăn vừa nói xong, Phạm Ca cũng không biết tại sao lại bật cười. Cùng lúc đó đôi mắt của Ôn Ngôn Trăn lấp lánh như ánh sao, dưới khúc xạ của ánh đèn trông như những giọt nước.

"Phạm Ca à, em đừng vội thất vọng về anh, được không em?"

"Người ta nói khoảng cách giữa tình yêu là một trăm bước. Trước đây, vẫn luôn là em đi về phía anh. Bây giờ, đổi lại để anh đi về phía em, được không em?"

Phạm Ca không trả lời anh, bởi kỳ thực cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

"Không sao hết, Phạm Ca à. Anh sẽ đợi em, dành tất cả thời gian để đợi em, giống như trước đây em đã dành tất cả thời gian để chờ anh vậy."

Lúc trở về Hồng Kông đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Ôn Ngôn Trăn nắm tay Phạm Ca bước xuống xe. Ngay khi vừa chạm chân xuống đất, một giọng nói không hề xa lạ vang lên.

Lạc Trường An đứng ở nơi mà lần đầu tiên con bé từng đứng, cất tiếng nói.

"Ôn Ngôn Trăn, quỷ tha ma bắt nhà anh, anh xem anh đã dày vò Phạm Ca ra sao này?"

Giọng nói của Lạc Trường An rất nhẹ nhàng, mang theo chút hồn nhiên của tuổi trẻ và một tí cà lơ phất phơ, chân thành như lần đầu gặp gỡ.

Phạm Ca đứng lại, Ôn Ngôn Trăn cũng đứng lại theo.

Hôm nay, Lạc Trường An mặc một chiếc váy trắng tinh khôi. Đây là lần đầu tiên Phạm Ca thấy con bé mặc váy, bước chân lúc bước đi rất mềm mại và xinh đẹp. Con bé đi tới trước mặt bọn họ, mỉa cười rồi chìa tay ra.

"May mắn thay Ôn Ngôn Trăn vẫn ổn! Ôn công tử, hoan nghênh anh trở về bình an!"

Ôn Ngôn Trăn chẳng thèm đoái hoài đến bàn tay đang giơ ra của Lạc Trường An. Con bé lại quay sang bắt tay với Phạm Ca.

Nụ cười của Lạc Trường An càng sâu, lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt lại càng xinh xắn. Tuy tay thì nắm tay cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng khác, chỗ Ôn Ngôn Trăn đang đứng.

"Tốt lắm. Tất cả đều đã qua rồi, phải không Ôn Ngôn Trăn?"

Ôn Ngôn Trăn cúi đầu, đối mặt với Phạm Ca, "Phạm Ca à, đi thôi, Cô đang chờ chúng ta đấy."

Khoảng thời gian tiếp đó, Ôn Ngôn Trăn rất ít khi về nhà lớn. Có đôi khi rảnh rỗi đưa Phạm Ca đến đó anh sẽ nán lại chuyện trò với Cô Ôn dăm ba câu.

Trái lại, Ôn Ngôn Trăn dành rất nhiều thời gian ở trường học của Phạm Ca. Anh thường ngồi ở chỗ ghế dài, chỉ cần cô nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy anh.

Khi đó, việc Ôn Ngôn Trăn thường hay làm nhất là xoa hai bàn tay của mình cho thật ấm rồi áp lên má cô, còn không quên nói với giọng điệu lấy lòng, "Em thấy sao, Phạm Ca. Ấm hơn chút nào chưa?"

Tháng hai năm đó trời rất lạnh, gió xuân chậm chạp không chịu đến.

Lạc Trường An vẫn là Lạc Trường An như cũ, vẫn gọi cô là Phạm Ca và vẫn ôm vai bá cổ cô vô tư cười đùa. Trước nụ cười đó, Phạm Ca bắt đầu hoảng hốt, dường như những chuyện xảy ra mấy tháng nay đều là do cô tự mơ một giấc mơ trần ai, rước lấy bao phiền muộn.