Đăng vào: 12 tháng trước
Còn về phần hắn..hắn đưa Nhi vào bệnh viện còn mình đứng ngoài thấp thảm không yêu trong tâm trí của hắn chẳng còn chỗ nào dành cho nó cả...đến khi hắn nhớ đến nó thì trời đã chuyển sang màu đen.
-Anh..Anh...Anh...Anh..._Hắn chạy ra phía bờ sông miệng hoảng hốt gọi nó nhưng chẳng có 1 âm thanh gì chỉ toàn tiếng gió.
Hắn miệng hét chân chạy nhanh xuống sông vô vọng tìm kiếm trong dòng sông rộng lớn lạnh buốt,hắn bơi từ từ rà từng vị trí tìm nó nhưng chẳng thấy gì..xuống sâu dưới đáy hắn mới nhìm thấy vật gì đó sáng chói nên bơi nhanh xuống thì thấy đó là sơi dây chuyền của nó..hắn cần lấy sợi dây chuyền rồi lại bơi đi vòng quanh tìm nó..càng tìm hắn càng rối trí lòng lo sợ không thôi và cuối cùng là vô vọng bước lên bờ...
-Hoàng Nguyệt Anh...Hoàng Nguyệt Anh em ở đâu...hư...em ở đâu hả Anh..._Hắn cần sợi dây chuyền trong tay rồi ôm sợi dây vào lòng hét lớn trong sự ngặn ngào
-Là lỗi của anh...là tại anh anh không tốt anh không bảo vệ được em..là anh...hư..._Và như thế nước mắt hắn đã rơi..khóc hắn khóc sao? Một người lạnh lùng như hắn đã khóc thận sự đã khóc vì một người con gái khóc vì nó nhưng đã qúa muộn...
-A...._bỗng Tiếng ho của ai đó làm hắn bất chợt im lặng quay đầu nhìn lại phím sau thì lòng bỗng dưng chết lặng..không phải nói là vui mừng..là nó nó còn sống nó thật sự còn sống
-Anh...Anh.._Hắn cười ra nước mắt chạy đến ôm chầm lấy nó siết chặc nó trong lòng khóc thét trong vui xướng..
Sau đó rất nhanh hắn ôm nó chạy nhanh tới bệnh viện..Nhưng lúc hắn vừa quay đi lại có 1 bóng người xuất hiện nhìn đăm đăm nó sau cũng lặng lẽ quay đi
Sau 1tuần nằm viện nó đã được xuất viện còn Nhi vì trúng đạn nên vẫn còn nằm viện..
Nhưng từ khi nó tĩnh lại đến nay nó luôn im lặng lạnh lùng đến vô cảm,hôm nay cũng không phải là ngoại hệ nó ngồi trước hồ hơi im lặng còn hắn thì ở trong nhà
-Hoàng Nguyệt Anh....Phải làm gì đây.._Nó khẽ thở dài nhìn vào sợi dây chuyền...
Bỗng từ xa Nhi trên người còn mặc bộ đồ bệnh nhân tiến đến
-Hoàng Nguyệt Anh.._Nhi khếch môi gọi nó còn nó thì không nói gì đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng Nhi khiến Nhi cảm thấy hơi sợ nhưng không qúa lâu cô đã lấy lại tinh thần
-Cô đừng lấy ánh mắt đó nhìn tôi nó thật đáng ghét_Nhi khinh bỉ nhìn nó còn nó từ từ đứng dậy
-Cô tìm tôi.._Thanh âm của nó lại vang lên như không phải làm thanh âm trong trẻo như mọi khi mà là 1 âm thanh lạnh lùng đến đáng sợ
-Sao cô cứ mãi bám theo Phong vậy? Cô không cảm thấy Phong chỉ thương hại cô thôi sao người Phong yêu là tôi..cô không thấy lần trước người Phong cứu là tôi sao? Ha...cô chẳng là gì đối với cô ấy nên cô nhanh chóng cút khỏi đây đi_Nhi vừa nói vừa ép sát người nó vào vách tường làm sợi dây chuyền trong tay nó rơi ra khi nó cuối xuống nhặt thì Nhi dùng chân đẳm mạnh lên tay nó khiến đôi mày nó khẽ nhiếu lại
-Muốn lấy à..lấy đi cho cô lấy nè.._Nhi vừa cười vừa dùng chân chà mạnh lên tay nó khiến máu ở tay nó rớm ra..nhưng bỗng Nhi thả chân ra để nó rút tay ra sau lại quay 360° tỏ ra vẻ mặt nhợt nhạt yếu đuối đở nó lên nhưng nó không cần đẩy mạnh tay Nhi ra rồi lạnh lùng nói
-Cô không cần giả vờ_Rồi nó quay lưng bước đi nhưng lại bị tay Nhi giữ lại
-Anh à..tôi biết và lỗi của tôi nếu không phải tôi cố chấp đưa cô đi thì cũng đâu có chuyện gì?_Nhi vừa nếu tay nó vừa khóc còn nó chỉ hừ lạnh một tiếng đẩy tay Nhi ra khiến cô ta ngã nhào xuống hồ bơi..
Bỗng nhiên không biết hắn từ đâu chạy đến đẩy nó qua 1 bên làm nó ngã xuống nền gạch làm tay nó trày xướt 1 mảng lớn còn mình thì nhảy xuống hồ vớt Nhi lên và giờ thì nó đã hiểu tại sao Nhi lại làm vậy..nó chỉ khẽ cười lạnh nhìn hắn mà lòng chua sót
-Nhi mày có sao không?_hắn đưa Nhi lên bờ lo lắng hỏi còn Nhi thì ngợt nhạt ôm lấy hắn
-Anh à..tôi không phải cố ý mà...tại sao cô lại đối xử như vậy với tôi..hứ.._Nhi sợ hãi nói nước mắt bắt đầu chảy dài tay ôm lấy hắn còn hắn khuôn mặt lạnh tanh mắt đầy tơ máu
-Cháttttt....Cô qúa đáng lắm. nhi có là gì cô đâu chứ?_Hắn lạnh lùng đứng giậy bàn tay trắng trẻo tát mạnh lên má nó khiến nó ngã xuống đất miệng có 2 tia máu chảy ra cò Nhi thì khếch môi khinh bỉ nhìn nó
-Cô cút khỏi nhà cho tôi..tôi không muốn nhìn thấy cô.._Hắn quát lớn sau đó ôm Nhi bỏ đi để lại nó ở đó 1 mình.
Bờ môi nó khẽ khếch lên sau đó từ từ đứng dậy bước đi.nó đi đi mãi đầu óc bỗng trở nên lạnh tanh khuôn mặt thì vẫn thế không có 2 tia ấm áp..
"Hừ..Phong không cần mình.'._Nó khẽ cười lạnh bước đi đầu không quay lại nhìn phía sau
"Phải nơi này không thuộc về ta..mãi mãi không phải là của ta..mãi mãi.."_Nó nói thầm trong lòng rồi bước đi không nói đúng hơn là chạy nó chạy đi chạy nhanh đi chạy về nơi nó sẽ bắt đầu.Phải nó không thuộc về nơi này nó là nó hắn là hắn dù không có Nhi thì nó và hắn vẫn sẽ vậy là 2 đường thẳng song song không bao giờ trùng nhau...