Chương 27: Ức Đau Buồn

Osin Không Biết Cười

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng khi nó muốn buông xuôi thì trong đầu nó bỗng hiện ra 1 đoạn kí ức...
-Bùmmm...._Một người phụ nữ cả người nhuộm đầy máu trông rất kinh khủng trong lòng ngực vẫn ôm chặc một cô bé nhỏ

-Mama..huhuhuhu.. Huhuhu_Cô bé ở trong lòng ngặn ngào khóc trong lòng người phụ nữ sau cả hai cùng chìm xuống đáy biển do rơi từ một vách núi cao xuống nên người phụ nữ đã có vẻ như không còn chống cự được miệng phun ra một ngụm máu lớn..da thịt bị rách chạm vào nước biển đau đến chết khiến cả vùng biển xanh biếc rộng lớn nguộm cả một vùng màu đỏ máu
Rỗi bỗng có một người đàn ông bơi nhanh tới chổ của người phụ nữ và cô gái nhỏ

-Phu nhân..._Người đàn ông vừa bơi đến vừa hét lớn như muốn đánh thức sự sống của người phụ nữ

-Vin..đưa con bé đi đi..._Người phụ nữ hơi thở yếu ớt từ từ đẩy tay cô bé ra để người đàn ông dễ ôm cô bé

-Mama..không..mama con muốn ở cùng mama cơ....huhuhuhu... Huhuhu...mama con không muốn xa mama..._Cô bé ở trong nước vẫy vùng khóc gào lên tay cố bám lấy tay người phụ nữ

-Hừ...Ren...ngoan..hà...ngoan đi Ren đi với chú Vin đi...Ren con là niềm hi vọng của mẹ...con phải sống..phải sống để bảo vệ papa và anh Rin nữa chứ...Hừ...Ren hứa với mama phải sống cho thật tốt nhé...đi đi con..._Người phụ nữ đẩy cô bé ra xa mình trong sự gào thét còn mình thì khẽ mĩm cười rồi từ từ chìm xuống đáy biển sau..

-Mama...mama....mama...._Cô bé thảm thiếc gọi gọi mãi nhưng chẳng thấy ai trả lời...
........
-Mama...không mama...mama.._còn nó nó cũng gọi hai từ mama trong tuyệt vọng như cô bé kia chẳng lẽ đó là nó..hay là do nó tự suy ra nhưng từng giọt lệ cứ theo khóe mi rơi xuống hoà với làn nước lạnh..
Khi đoạn kí ức kia vừa biến mất trong tâm trí nó lại hiện lên một đoạn kí ức khác...

-Ren...cẩn thận phía sau..._Một cậu bé dễ thương khẽ hét lên nhìn về phía mũi dao từ tay 1 tên áo đen đang tiếng nhanh về phía 1 cô gái đang đánh đám mấy tên khác.
Khi nghe cậu bé hét lớn cô bé quay lưng lại tránh nhanh sang một bên sau đó xoay người đá thẳng vào mặt tên kia làm hắn ta ngã nhào xuống đất.

-Khá lắm Rin..Sao anh lại đến đây không phải papa bảo anh đi học sao?_Cô bé vừa đánh vừa đẩy cậu bé ra phía sau mình để bảo vệ cậu

-Anh đi theo đến đây.._Cậu bé cười nhìn bóng dáng cô bé đang linh hoạt đánh mấy tên trước mặt

-Anh còn chưa khỏi hẳn mau về nhà đi..ở đây nguy hiển lắm_Cô bé lạnh lùng nói mắt vẫn dáng vào mấy tên áo đen trước mặt chân tay vẫn linh hoạt hoạt động

-Anh không còn là trẻ con anh đã 12 tuổi rồi không cần em phải vảo vệ_Cậu bé vừa ngướt mặt lên đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô bé làm cậu rất lo lắm đi tìm rồi tấy 1 tên đang cầm khẩu súng chỉa về phía cô bé làm cậu hốt hoảng chạy tới

-REN....CẨN THẬN...ĐOÀNGG_và rất nhanh viên đạn được bắn ra nhưng không trúng vào người cô bé mà găm sau trong ngực cậu bé cậu đã chạy ra đở viên đạn cho cô bé để rồi cậu từ từ ngã xuống trong vòng tay cô

-Rin....anh nhất định phải cố gắn_Cô bé hét lớn rồi lay mạnh người cậu bé

-Hừ..Ren..anh..anh..anh không xong rồi..Ren..Ren.._giọng Cậu bé yếu ớt dần rồi từ từ thiếp đi như bị tiếng hét của cô bé làm tỉnh lại

-Rin...Rin..anh không được chết...huhuhuhu..huhuhu..._Cô bé ôm cậu bé vào lòng khóc lớn

-Ren ngoan đừng khóc...em cũng đã 10tuổi rồi không còn nhỏ nữa đừng có mít ướt thế chứ..ư...anh Rin chỉ ngủ chút thôi....ư...a.._Cậu bé khẽ nhíu mày đau đớn cố gắn đưa bàn tay trắng trẻo lên lau nước mắt cho cô bé rôi nói

-Ren...em phải hứa tự bảo vệ mình...ư..anh biết em rất giỏi nhưng cũng phải biết lo cho bản thân mình..Ren...em phải giúp anh lo cho papa..anh..anh phải đi cùng mama rồi...Ren...Ren...Ren..Ren.._Giọng cậu bé yếu dần sau đó biến mất hẳn cậu bé từ từ buông tay ra đôi mắt đẹp khép lại..và cậu đã thực sự chìm vào giấc ngủ..giấc ngủ vĩnh hằng

-Không...Rin..Rin...Rin.._Cô bé hét ầm lên đôi mắt chứa đầy tơ máu cô bé từ từ đặc cậu bé xuống rút khẩu súng trong túi áo ra điên đoạn nhả đạn về phía những tên áo đen dù là quân mình hay là địch cô đều không coi là gì chỉ biết là người anh trai cô yêu qúi đã vì bọn họ mà chết..
Sau đó cô bé thẩn thờ ngồi nhìn cậu bé nằm đó....
....
Đoạn từng kí ức cứ nhập nhòa nhập nhòe trong đầu nó khiến nó đau rất đau nhưng không biết làm gì chỉ biết vẩy vùng trong tuyệt vọng để rồi trong đầu nó lại hiện ra 1 tiếng vọng từ phía xa..rất xa trong tâm trí nó

-Ren...Con hãy sống hãy sống..._Một người đàn ông nằm trong vũng máu lớn vẫn cố cất lên âm thanh tuyệt vọng nhắc nhở cô bé kia...

-Papa...papa...papa...đừng bỏ con..con không muốn..._Cô bé lắc mạnh tay người đàn ông nhưng chỉ thấy ông bất động

-Ư...Ren..đi đi..đừng để bọn họ bắt được con...papa không xong rồi chỉ có thể làm được như thế này để cứu con.._Người đàn ông gạt tay cô bé ra

-Con không cần..papa đừng bỏ con..con không muốn..._Cô bé khóc lớn cố ôm lấy người đàn ông đẫm máu

-Ren ngoan...con là hi vọng cuối cùng của Hoàng gia chúng ta...con phải sống..đó mới là đều papa muốn..và cả mama và anh Rin nữa...đi đi Ren..._Người đàn ông ngặn ngào giọng nói yếu dần đẵy cô bé đi xa rồi khóe môi cũng nở một nụ cười sau đó đôi mắt từ từ khiếp lại còn cô bé..

-Papa..papa...papa..papa..._Cô bé bỏ chạy chạy thật nhanh cô không ngoảnh mặt nhìn lại ngôi nhà từng rất ấm áp bây giờ đã thành biển máu nơi papa cô nằm xuống cùng với hơn 100 mạng người Hoàng gia..cô bé chạy mãi chạy mãi chạy mãi...chạy đến không thấy điểm dừng cô chạy và kéo theo kí ức của nó về...phải đó là nó là Hoàng Nguyệt Anh...phải nó đã nhớ lại nhớ lại những kí ức xưa nhưng chỉ là những đoạn kí ức đau buồn...

-Papa...Mama...Rin...._Nó ngặn ngào đôi mi từ từ khép lại rồi chìm vào vô thức nó nhớ papa..nhớ mama..và cả Rin..nhớ gia đình nó...
bỗng nó lại cảm thấy vòng tay ai đó ôm lấy nó kéo nó ra khỏi mặt nước nhưng nó không biết đó có phải là thật hay là mình lại sinh ra ão giác...nó chỉ cảm thấy vòng tay kia thật ấm khiến khóe môi nó khếch lên 1 nụ cười...
Nhưng trước khi nó hoàn toàn mất đi ý thức nó cảm nhận được có 2giọt lệ khẽ lăng dài trên khuôn mặt của nó rồi dần dần biến mất..