Chương 16: Tích Thiên Tài

Osin Không Biết Cười

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phải mất một khoảng thời gian khác dài cả ba người mới có thể đều khiển cảm xúc của mình nhưng cả ba đều cảm thấy một thứ cảm xúc khó chiệu khi nhìn thấy hắn ân cần chăm sóc cho nó..
Chiều hôm đó hắn,nó,Nhi,Kiên và Duy đang cùng nhau dạo chơi ở trung tâm thương mại Queen

-Haz...osin của mày cũng đã ok rồi hay là chúng ta đi xả láng bữa đi_Duy khoác vai hắn cười

-Đúng đó..đúng đó xả láng đi..._Nhi hùa theo

-Đi Bar quẩy đi..._Kiên tiếp lời

-Thôi đi_Hắn lạnh lùng nói rồi kéo nó đi để lại ba người kia miệng vẫn còn há nhìn hắn

-Thôi mà Phong đi chơi đi..bạn bè lâu ngày mới gặp lại mà_Nhi giả giọng mè nheo ngọt ngào nhìn hắn

-Đúng đó Phong_Kiên và Duy cũng làm mặt cún con nhìn hắn làm hắn hơi nguôi lòng nhưng bỗng nghĩ tới nó ở nhà một mình sẽ buồn nên thôi định quay sang kéo nó đi thì lại nhíu mày"Haz..cô ta lại chạy đi đâu nữa rồi.." sau đó chạy đi tìm nó nhưng chưa chạy được vài bước đã nhìn thấy nó đang đứng say sưa trước một cửa hàng nhìn chằm chằm cái gì đó

-Cô đang làm gì vậy_Hắn diệu dàng hỏi nó còn nó thì chỉ tay vào cái gì đó

-À..cô muốn vẽ tranh à?_Hắn xoa đầu nó nở nụ cười tươi tắn làm cô nhân viên thoái đỏ mặt đứng ngay người ra
Còn nó thì chỉ khẽ gục đầu đôi mắt vẫn vô cảm khuôn mặt thì lạnh lùng...

-Nhưng mà vẽ tranh rất rất tốn thời gian đấy mà hình như cô đâu biết.._Hắn chưa nói hết câu nó đã ôm hộp màu và khuôn vẽ bỏ đi..hắn nhìn theo chỉ biết lắc đầu nhìn nó tính tiền rồi phóng nhanh theo sau nó còn lũ kia thì cũng bận đi tìm hắn và nó...
Tối hôm đó...

-Cứ đi đi _Nó đang ngồi dài trên sàn nhà phòng khách bàn tay trắng trẻo đang vẽ những đường nét kì lạ trên giấy trông rất ngộ sau lại dùng giọng điệu thờ ơ nói với hắn mắt còn không buồn nhìn hắn đến 1 cái..

-Ừ..tôi đi với tụi nó một chút sẽ về sớm_Hắn ngồi rập xuống xoa đầu nó rồi khuếch môi diệu dàng bước ra chỗ chiếc lamborghini lao nhanh đến chỗ hẹn.

15phút sau hắn đã có mặc tại Bar Evil phòng vip..

-Đến rồi à?_Kiên khếch môi cười

-Đến rồi thì quẩy đi..._Nhi khoáy chí cười dúi chai wichky vào tay hắn sau đó cả bọn cùng nhau uống rượu tán dốc kể về tuổi thơ dữ dội của mình

-Zô..không say không về..._Nhi cười hì hì cạn sạch ly rượu

-Zô..._Hắn,Kiên và Duy đồng thanh cười cũng uống cạn ly
.....
-Haz...tao nhất định sẽ thắng mày. Hức..hức_Duy nất lên nất xuống mặt đỏ bừng nốc sạch ly rượu đang đọ tiểu lượng với hắn còn Nhi và Kiên đã say gật gù ôm nhau ngủ...cứ thế 4người say không biết trời trông mây gió gì nữa say bí tỉ ôm nhau ngủ ngon lành cả đêm ở phòng quán bar.

Còn mình nó vẫn ở nhà ngồi dài trên sàn đôi mắt lạnh khẽ cau lại nhìn đinh ninh lên từng nét vẽ trên giấy bàn tay trắng trẻo đã nhuộm đầy màu trong đầu nó cũng hiện lên 1 đoạn kí ức..nhưng không mãnh liệt cho lắm 1cậu bé đang mỉm cười nhìn  1cô bé đang nhăn nhó khi phải làm người mẫu cho cậu bé..rồi nó lại thấy 1 người phụ nữ đang tỉ mỉ cầm tay cô bé kia từ từ đặt trên giấy vẽ những hình ảnh cứ mơ hồ hiện lên trong đầu nó khiến nó bất giác phải làm theo..

Sáng hôm sau...

-OMGGGG...HAHAHA...._Tiếng Nhi cười lớn làm mọi người đang trong nar đều phải quay đầu nhìn ,nhưng 3vnhân vật trong phòng vẫn chưa tĩnh

-Haha... Haha.. Haha haha..._Nhi cười khoấy chí nhìn ba sinh vật đang nằm trên ghế sofa...và đều đặc biệt ở điểm hắn nằm bên trái Duy nằm bên phải ngược đầu lại với hắn Tay ôm chân hắn ngủ,Bin cằm đè lên hắn và Kiên tay còn ôm cái tay Duy làm Nhi vừa nhìn thấy đã cười ra nước mắt lấy điện thoại ra chụp vài bức làm kỉ niệm..

-Ha...để rồi xem tao trị tụi bây như thế nào..Hotboy của trường Kingdom bị đồng tính..Hahaha.._Nhi cười gian xảo

-Haz...cái gì mà ồn ào giữ vậy.._kiên ngái ngủ lên tiếng

-Ồn ào...bước xuống cái đi_Duy đẩy mạnh Kiên làm cậu lăn mạnh xuống đất,hắn thì rút điện thoại ra xem mấy giờ rồi lại đứng phắt dậy đá Duy sang một bên rồi chạy nhanh đi

-Âu...bệnh thần kinh lại tái phát à?_Duy vừa nói vừa xoa cái mông bị hắn đá

-Có mày mới thần kinh ấy..chắc nó lo cho osin xinh xắn ở nhà chứ gì_Nhi hậm hực nói

-Osin thì có gì lo chứ_Duy vẫn xoa cải mông nói...30s sau..

-Hả..osin/Não phẳng_Kiên và Duy đồng thanh vì giờ mới nhớ tới nó con người đầu óc có vấn đề thiếu dây thần kinh cảm giác.. sau đó hai người cũng chạy nhanh ra khỏi phòng

-Ấy..đợi tao.._Nhi nhăn nhó gọi theo rồi cũng xách giày chạy nhanh đi

......15p sau...3chiếc lamborghini màu xanh,Đỏ và trắng lần lược dừng lại trước cánh cổng lớn màu đen nhà hắn

-OSIN..._hẳn vừa bước xuống xe đã cất cái giọng lãnh lót đầy lo lắng gọi nó nhưng không nghe thấy bất kì lời nói nào của nó..

-Osin.../Anh/Não phẳng_Bốn âm thanh đồng thanh cất lên sau đó lại im nín rơi vào tình trạng sốc lân sàn nhìn nó đang ngồi dưới nền nhà đôi tay nhỏ bé khẽ chĩnh sữa lại những khuôn màu cuối cùng trên bức vẽ người nó đã dính đầy màu trông rất đáng yêu..

Trước mặt 4người là một bước tranh vẽ khoảng chừng 2m chứ không phải là hình vẽ ngộ nghĩnh trên giấy A4 mà lúc tối hắn đã thấy..đó là 1 bức tranh hoàn mỹ đã hoàng thành một bức tranh vẽ về một cô gái khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại toát lên sự lạnh lùng với đôi mắt màu tím vô hồn chứa đựng bao nỗi buồn bã đôi mắt trong không thấy đáy khẽ nhìn hướng ra biển mái tóc đen tung bay trong gió giữa bình minh rực sáng được tạo thành hơi hàng nghìn nét vẽ rất kì công..nhưng nhìn hiểu hiện trên khuôn mặt cô gái trong bức tranh kia rất giống biểu hiện của nó ngay lúc này lạnh lùng vô cảm.

Cả hắn,Kiên,Duy và Nhi thì dần lấy lại ý thức nhìn nhau rồi lại nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc một bức tranh vẽ to lớn như thế này mà nó chỉ làm trong vòng một đêm thì bọn họ không kinh ngạc mới lại ngay cả máy cũng không thể tạo ra một bức tranh  tỉ mỉ chuẩn xác được như nó
Còn nó sau khi tô xong mảng màu cuối cùng trên giấy thì khẽ nghiêng đầu nhìn hắn rồi đi nhanh về phòng mà trong đầu không khỏi hiện lên những câu hỏi..tại sao đôi tay này lại khó hiểu đến thế? Lại không chịu sự đều khiển của nó? Tại sao nó lại cảm thấy thân quen khi mà ngồi và bàn vẽ? Và cả người con gái kia sao nó lại thấy quen đấy vậy..
4 người kia vẫn hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn nó cho đến khi bóng nó từ trên xuống dưới dính đầy màu nước đang dần khuất xa khỏi cánh cửa trắng

-Cô ta có phải là người không vậy?_Kiên vừa thốt lên vừa nhìn xuống bước tranh vẽ rất có thần của nó

-Cô ta là thiên tài...thật sự là thiên tài_Duy vừa khâm phục nói vừa vỗ tay
Còn hắn thì khuôn mặt vẫn như thế lạnh lùng cái đầu thông minh lại bắt đầu hoạt động"Rốt cuộc cô tai là ai ..thiên tài?.."đó là một trong số những cầu hỏi trong đầu hắn lúc này suy nghĩ về nó,thân phận của nó hắn nhất định sẽ tìm ra

Còn Nhi cô nhìn theo bóng nó đi xa mà lòng dâng lên một cảm xúc khó chịu,sự chán ghét đang lấn ác tâm hồn cô nhưng cô chẵng biết tại sao mình lại như vậy.chỉ là cô ghét nó đang rất ghét nó nhưng chẵng hiểu tại sai mình lại như vậy đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo khẽ nắm chặc lại đôi mắt đen nhưng nhìn chằm chằm bước tranh của nó như muốn đốt cháy vậy.sau đó cô quay lưng bỏ chạy ra khỏi nhà hắn.