Chương 19: Bảy người

Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều

Đăng vào: 12 tháng trước

.

An Nhĩ Thuần bước đến trước mặt cô gái kia, tay cô vung cao lên.


Khi mọi người đều nghĩ sẽ có một cái tát đẹp mặt xuống khuôn mặt của cô gái kia thì An Nhĩ Thuần đột nhiên thu tay lại.


Nhưng không vì thế mà cô tha cho, cô dùng tay đó túm chặt lấy tóc của cô gái kia lôi vào bên trong tiện tay đóng luôn cửa lại.


Trong căn phòng VIP liền vang lên tiếng chửi rủa của cô gái kia.


"Con đ* này, mày biết tao là ai không?"


"À, là ai vậy." An Nhĩ Thuần ném cô ta xuống dưới đất rồi tiến đến bàn uống rượu gần đó.


"Tao chính là Duy Anh, tài nữ ở trong quán Bar này đấy. Mày biết điều thì nên xin lỗi tao đi nếu còn muốn làm việc ở đây."


"Ồ, thật vậy sao?" An Nhĩ Thuần vừa nói vừa cho một cái cốc thuỷ tinh vào một chiếc túi bóng.


*choang


Vì được bọc trong túi bóng nên toàn bộ mảnh vỡ của cốc đều không bị văng đi đâu cả. An Nhĩ Thuần lấy trong ví ra một chiếc khăn tay nhỏ, cô lựa trong những mảnh vỡ ấy ra một mảnh giống lưỡi dao nhất.


Cầm nó trên tay, cô tiến về phía Duy Anh. Duy Anh có lẽ vì hoảng sợ nên không thể đứng dậy, chân tay cô ta run cầm cập.


"Mày định làm gì? Không, Lạp tiên sinh cứu em."


"Cô quen Lạp tiên sinh sao?" An Nhĩ Thuần tỏ ra bất ngờ.


"Phải... phải nên mày đừng có động vào tao."


"Yên tâm đi cô gái, động vào cô khiến tôi buồn nôn lắm nên tôi sẽ không động vào cô đâu..." An Nhĩ Thuần kéo dài giọng rồi nhìn Hàn Tử Thần: "Hơn nữa, có người cũng không muốn tôi động vào cô."


Nghe vậy Duy Anh có chút yên tâm nhưng cứ nhìn mảnh vỡ thuỷ tinh trước mặt mình, cô lại không giữ nổi bình tĩnh.


"Mày... mày muốn làm gì?"


"Duy Anh, cô biết không? Tôi từng học chút nghệ thuật đấy."


"Thì... thì sao?"


"Học nghệ thuật thì tất nhiên là phải thích sáng tạo đúng không?"


"Chắc... vậy."


"Cô biết sở thích của tôi là gì không?"


"Sao tao phải biết?" Thấy An Nhĩ Thuần có vẻ không dám làm gì, gan của Duy Anh tự nhiên lớn hơn.


"Nói ra có chút ngại ngùng nhưng mà... tôi thích điêu khắc trực tiếp tác phẩm của mình lên người sống đấy."


"Là... là sao?" Lúc này không chỉ có Duy Anh mà cả vài người ở đây cũng đều giật mình.


"Cô biết không? Lúc đầu tôi thường tìm những tên cặn bã của xã hội để tập luyện, có thể coi là thực hành đi.
Lúc đó tôi rất thích nghe cái tiếng mà người đó hét lên cầu xin tôi tha thứ, cô biết cảm giác đó thế nào không?
Lúc những người đó phạm tội có nghĩ đến những người họ từng hại cũng đã cầu xin tha thứ như vậy không?
Sau đó tôi không còn làm những việc đó nữa vì chưa lần nào tôi thành công trong việc hoàn thành tác phẩm của mình. Rồi khi gặp được một người, tôi cũng dần bỏ luôn suy nghĩ về việc đó rồi.
Nhưng nhờ cô, hôm nay tôi lại có một suy nghĩ mới.
Cô biết không? Người đó rất ghét ồn ào, vậy nên tạm thời cô im lặng một chút nhé."


An Nhĩ Thuần tỳ chặt mảnh thuỷ tinh vào cổ học của cô ta, nhẹ nhàng cắt đứt dây thanh âm. Ban đầu cô ta có hét lên một chút nhưng cũng không được lâu.


Ngay lúc cô ta không nói được nứa thì một mùi tanh xộc thẳng vào mặt An Nhĩ Thuần.


"Cô biết tôi thích ngửi mùi máu hơn mùi nước hoa rẻ tiền của cô không?"


"..."


An Nhĩ Thuần vừa nói xong thì Duy Anh cũng không chịu được nữa mà ngất đi.


"Ơ, khoan đã... Này..."


An Nhĩ Thuần lay lay người cô ta nhưng tuyệt nhiên không động vào mà qua một mảnh thuỷ tinh. Vừa lúc cô dứng dậy thì bên ngoài cũng có hai người đàn ông bước vào, nhìn qua cô cũng đã biết là người của hắn.


An Nhĩ Thuần vừa lau tay vừa nói: "Đã là rác thì nên vứt vào thùng rác, không nên vứt linh tinh. Ô nhiễm môi trường lắm."


Nụ cười của An Nhĩ Thuần khiến hai người kia cảm thấy nổi da gà, ý trong lời nói của cô rất rõ ràng rồi. Hai người mỗi người một đầu, vác Duy Anh ra khỏi phòng VIP.
—————


Ngay khi vừa quay người lại, khuôn mặt của An Nhĩ Thuần thay đổi 360 độ. Cô bước đến ngồi bên canh Hàn Tử Thần.


"Em không làm bản thân bị thương cũng không động vào người khác. Có phải em nên được thưởng không?"


"Muốn gì?"


"Cho em giới thiệu nhá?"


"Ừ."


"Chào mọi người. Em là An Thuần, mọi người thích gọi là gì cũng được. Rất vui được biết mọi người."


"Đại tỷ, để em giới thiệu cho tỷ làm quen.
Nhóm bọn em có tất cả là bảy người, tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều nên đều gọi anh anh em em cả. Thần là lớn nhất nên theo lí là bọn em phải gọi tỷ là chị nhưng cũng chỉ là cách xưng hô thôi. Bỏ qua nó đi. Để em giới thiệu từng người cho:
Người ngồi ở góc tối nhất kia là Phong Vĩ, phụ trách bên Hắc đạo. Tính cách cũng chẳng khác chồng chị là bao.
Người bên phải anh ấy là Thiên Mạc, chị đã gặp rồi đấy. Anh ấy phụ trách bên Bạch đạo.
Tiếp đến là Từ Vũ, chịu trách nghiệm rửa tiền. Vân Dương thì là hacker, phụ trách phần thông tin cùng với em phụ trách phần đàm phán. Ba bọn em bằng tuổi nhau và ít hơn chị một tuổi.
Cuối cùng là Bác sĩ Vĩnh Hy, người đã cứu sống chị.
Có vậy thôi." Lạp Mạn dù vẫn còn bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tâm trạng.


"Vậy Thần thì sao?"


"Tỷ không biết sao? Anh ấy là một con quỷ đấy, cái gì cũng biết. Bình thường anh ấy quản lý trực tiếp ở Thiên Hà luôn."


"Woa..."


Ánh mắt ngưỡng mộ của An Nhĩ Thuần lại chiếu vào Hàn Tử Thần.


"Thuần An tỷ, rất vui được biết tỷ."


"Hả... à, em là Vân Dương nhỉ?"


Ngẫm một lúc, An Nhĩ Thuần lại nói tiếp: "Không biết em có vui lòng giúp chị một việc không?" An Nhĩ Thuần có hơi giật mình khi có người gọi cô là Thuần An. "Chị có một chương trình muốn nhờ em giải hộ."


"Được thôi."


Vân Dương đưa cho cô chiếc máy tính mà lúc nào cũng đem theo bên người. Cô lập tức truy cập vào một chương trình rồi trả lại cho Vân Dương.


"Nhờ em vậy."
—————


"Em là Từ Vũ, mong được chị giúp đỡ."


"Chị cũng vậy. Tiếc là với lĩnh vực của em chị không có quà gặp mặt gì cả."


"Không sao. Sau này có gì cần cứ nói với em."


"Nhất định."
—————


"Tôi là Vĩnh Hy. Sau này có thai cứ nói với tôi."


"Yên tâm. Dưới sự cho phép của bố đứa bé, tôi sẽ nói với anh."


"Cô cũng thật là..."


"Không sao, nếu sức khoẻ Thần không tốt tôi liền liên hệ với anh."


"Ồ... không nghĩ cũng có ngày có người chăm sóc cho Thần. Vậy nhờ cô rồi."
—————


"Cảm ơn cô đã cứu Thần. Tôi là Thiên Mạc, cũng là tổng giám đốc của Thiên Hà."


"Mong anh giúp đỡ. Còn việc cứu Thần là bản thân tôi muốn thế."


"..."
—————


"Nghe nói cô đỡ đạn cho Thần."


"Không biết là anh nghe ai nói?"


"Thiên Mạc."


"Vậy cứ cho là thế đi."


"Nếu cô đã bảo vệ Thần thì chúng tôi cũng không gây khó dễ gì cho cô đâu. Tôi là Phong Vĩ, sau này mấy chuyện như lúc nãy không nên để phụ nữ như cô làm huống hồ cô còn là người của Thần."


"Tôi sẽ lưu ý."