Đăng vào: 11 tháng trước
*: cùng giường chung gối
Trực giác của Ấn Hàn rất chính xác, đòn bất ngờ của ban tổ chức cuối cùng cũng lòi ra. Những người giám sát và truy bắt người chạy trốn chính là người đại diện của các ngôi sao. Bình thường lúc đang thực hiện nhiệm vụ, nếu như nhìn thấy người quen thuộc hay người tin cậy khó tránh khỏi sẽ bị giảm tính cảnh giác, lúc này khả năng bị bắt lại càng cao. Tổ chạy trốn lúc nãy cũng bởi vì chủ quan tiếp điện thoại người đại diện nhà mình mà bị bắt, chỉ ngắn ngủi mấy câu đã bại lộ vị trí của mình, cuối cùng đành phải bó tay chịu trói.
Ấn Hàn một tay ôm bộ xếp hình, một tay kéo Nhược Duẫn chạy nhanh về phía trước, mặc dù người giám sát chơi đòn bất ngờ làm các nàng trở tay không kịp, nhưng chỉ tiếc thể lực Trương Tỷ cũng không tốt lắm, tuy tìm được vị trí của hai người Nhược Duẫn, đáng tiếc là vẫn để cho các nàng chạy thoát."Phù. . . Phù. . . Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn để các nàng chuồn đi" Trương Tỷ một tay chống eo mình, một tay nắm lấy cánh tay của tiểu ca quay phim, phàn nàn với cái camera.
"Cho nên ban tổ chức đừng có tìm tôi nữa, tôi có tiếng là thể lực kém mà, nhìn cái cặp giò ngắn ngủn của tôi đi, làm sao chạy lại chân dài như các nàng được"
"Lúc về tôi không bị Nhược Duẫn chửi chết mới là lạ "
"Cậu không biết đâu, nữ vương đại nhân mà nổi bão là lạnh chết người đó " tiểu ca quay phim hơi lúng túng, người đại diện này nhìn bề ngoài rất nghiêm túc lại là một người lắm mồm, cứ lải nhà lải nhải không dứt, chỉ chạy có mấy trăm mét thôi mà, tiểu ca quay phim nhún vai tỏ vẻ mình khiêng cái camera còn chưa thở mạnh nữa là.
Muốn thắng à, ở góc khuất camera không quay được, Trương Tỷ nhẹ nhàng cười khẽ, theo Nhược Duẫn nhiều năm rồi, cô cũng sẽ không vì một cái chương trình như thế này mà phản bội lại nghệ sĩ của mình, huống chi cô còn biết trong lòng Nhược Duẫn ghét nhất là chuyện bị người khác phản bội. Quả thật là rất cảnh giác, mình còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu cho hai người họ, nàng đã nhìn ra chỗ bất thường. Tránh khỏi cái bẫy lần này, đêm nay bọn họ hẳn là có thể ngủ một giấc thật ngon. Được rồi, hai người họ cũng không cần mình lo, Trương Tỷ quyết định tự mình đi kiếm chút gì bỏ bụng, thuận tiện lôi luôn tiểu ca quay phim đi.
Nhược Duẫn đang nhìn cảnh vật xung quanh, xông xáo một hồi hai người mới miễn cưỡng bỏ xa được người quay phim, lúc này thừa dịp Bunny đang cố gắng xếp hình cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Có lẽ là do sự sắp xếp của ban tổ chức, bộ xếp hình phong cảnh Ấn Hàn cầm trong tay chính là bức tranh lớn do Fan hâm mộ vẽ tặng Nhược Duẫn , nguyên bản của bức tranh này còn được Nhược Duẫn treo ở phòng khách nhà nàng, Ấn Hàn tất nhiên biết điều này. Mặc dù các chi tiết hơi phức tạp, nhưng không hổ danh là Fan ruột, ổn định tinh thần lại thì chỉ tốn một chút thời gian đã xếp xong. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bốn, hai người rốt cục cũng được thở phào một hơi, chí ít buổi tối hôm nay có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút rồi.
Trải qua lúc ban đầu hơi dây dưa, lúc này đã rất muộn, sau khi ăn chút bánh mì lót dạ, hai người ý thức được điều quan trọng bây giờ là phải tìm nơi nghỉ ngơi. Mặc dù hai người có dư tiền nhận được từ nhiệm vụ, chỉ có điều không thích hợp thuê phòng khách sạn. Dù sao chỗ đó tai mắt quá nhiều, mà bây giờ hai người cũng không đem theo giấy chứng minh nhân dân, theo tình hình hiện giờ, phỏng chừng cũng chỉ có thể thuê phòng ở một vài nhà trọ loại nhỏ. Ban tổ chức chương trình cũng hết sức kinh ngạc với lựa chọn của tổ chạy trốn này, cả ngày làm nhiệm vụ hôm nay hai người họ đã hoàn toàn nhập vai vào trò chơi, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng chọn một nhà trọ đơn giản, quả nhiên là không thể xem thường.
Ấn Hàn dẫn Nhược Duẫn tới một nhà trọ, mặc dù nhìn bề ngoài có hơi sơ sài, nhưng bên trong lại rất ngăn nắp sạch sẽ, vừa bước vào đã nghe tiếng chủ nhà chào hỏi,
"Bunny, tới S thị hồi nào vậy, lại đi theo lịch diễn sao?" Nhược Duẫn từ sau lưng Ấn Hàn nhô đầu ra nhìn, là một cô bé đầu tóc bù xù, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng nhìn qua rất trong sáng, vẻ mặt hờ hững nhưng lúc cười rộ lên lộ ra hai cái răng khểnh trông rất đáng yêu.
"Ừm...Vị này chính là Nhược Duẫn sao?" Cô bé đã chú ý tới đại minh tinh đứng sau, chủ động vươn tay ra.
"Cái tên Bunny Fan cuồng này lúc nào cũng nhắc tới chị đấy."
"Được rồi, đừng chọc cô ấy nữa , hôm nay bọn em quay chương trình, tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở chỗ chị, chú ý chút đi." Ấn Hàn nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu với người quay phim ở phía sau.
"Được rồi được rồi, ngày nào cũng lải nhải như bà già, chị lớn hơn em đấy " Cô bé nhíu nhíu mày, giả vờ tức giận vỗ một cái vào lưng Ấn Hàn, "Mau lên lầu đi, phòng tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, Nhược Duẫn sẽ không ghét bỏ đi." Chớp mắt vài cái với Nhược Duẫn, lại quay đầu gỡ camera từ tay tiểu ca quay phim xuống ném cho Ấn Hàn. (Bé này là chị họ của Ấn Hàn)
"Anh trai, để em đưa anh tới phòng khác nghỉ nha, dù sao hai cổ cũng là nữ giới, anh ở đó chắc là không tiện. Quay phim thì giao cho cô ấy được rồi, người ta thế nhưng là máy quay riêng của nữ thần đấy." Cô bé nhìn qua Ấn Hàn chép miệng, rồi lôi tiểu ca quay phim còn đang mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra đến chỗ khác.
Ấn Hàn có chút xấu hổ, nhưng vẫn dắt Nhược Duẫn đi lên lầu, cầu thang bằng gỗ nên lành lạnh, bước lên có thể cảm giác được. Gian phòng mặc dù hơi nhỏ, nhưng hai người vẫn có thể chen chúc trong một phòng. Ấn Hàn nhìn cái giường đơn duy nhất trong phòng trải ga giường xanh xanh đỏ đỏ màu mè, hơi nhức đầu, nhân phẩm của bà chủ nhà trọ này càng ngày càng đáng ngờ. Nữ vương nhà mình lại có chút bệnh sạch sẽ , trong các màu sắc thì yêu nhất là màu trắng, bây giờ lại muốn chen chúc trên cái giường này, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng chắc là sẽ hơi ngại.
Ấn Hàn đưa tay thả ba lô của mình xuống, từ bên trong lấy ra mấy tấm khăn lông trắng lớn, đây đều là chuẩn bị cho chuyến hành trình lần này , đều được cô cất kỹ chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Ấn Hàn chỉnh chỉnh tề tề trải khăn mặt lên giường, haiz, biết vậy đã mang ga giường trắng tới, Ấn Hàn hơi bất đắc dĩ nhìn cái giường vẫn còn vài chỗ lộ ra màu sắc.
"Không cần đâu, chị không có bị chiều chuộng đến hư như vậy."
Nhược Duẫn vừa ra ngoài rửa tay về đã thấy cô trải tốt khăn lông trắng, tuy đã sớm biết partner Fan hâm mộ của mình không phải cẩn thận bình thường , lúc này nữ thần cũng kinh ngạc, mặc dù bình thường mình quả thật thích ngủ ga giường trắng, nhưng với tình huống đặc biệt hiện giờ cũng không quản được nhiều như vậy. Nhược Duẫn đi đến, xếp khăn mặt đã trải lên giường cất lại, nhẹ nhàng cởi giày ra ngồi xếp bằng trên giường, thử nhún mấy lần rồi ngẩng đầu cười vẫy tay với Ấn Hàn.
"Độ đàn hồi rất tốt, mau tới đây ngồi nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có nhiệm vụ phải tiếp tục đấy." Nhìn Nhược Duẫn xõa tóc, mặc áo hoodie ngồi ôm chân, mang đôi vớ xỏ ngón, bộ dạng cười đến giống như con mèo con, Ấn Hàn có cảm giác tính cuồng moe của mình bị khơi dậy, khuôn mặt dưới khẩu trang cũng đỏ lên.
Quả nhiên là nữ thần nhà mình luôn luôn có bản lĩnh vẩy muội**, Ấn Hàn nghiêng người cẩn thận ngồi bên cạnh Nhược Duẫn, uống một hớp nước lớn, cố gắng ổn định lại trái tim nhỏ đang quá kích động của mình."Khụ. . . Khụ. . ." Ấn Hàn bị nữ thần đột nhiên nhích tới gần dọa đến sặc nước, hơi chật vật vặn nắp chai, nghiêng thân thể về phía sau hòng dãn ra khoảng cách giữa hai người, ây da, áp sát như vậy, nữ vương đại nhân còn muốn người ta sống hay không, có điều lông mi nữ vương đại nhân thật là dài, làn da cực tốt, tốt đến mức muốn nếm thử hương vị đôi môi đó. . . ( Edit: Ủa, đang khen da s tự nhiên quay sang muốn hun môi người ta )
**: Ngôn ngữ mạng, chỉ những hành động trêu chọc các cô gái, thường để thu hút chị em phụ nữ mọi lứa tuổi. ND đúng là trẻ không tha, già không bỏ mà
Nhược Duẫn hơi kinh ngạc nhìn phần mặt lộ ra ngoài của Bunny hơi đỏ ửng mất tự nhiên, còn tưởng rằng Fan ruột nhà mình đã bình tĩnh sẽ không bị mình ảnh hưởng, xem ra mình vẫn có mị lực nha, nữ vương đại nhân lặng lẽ mím môi, đè xuống cười trộm nơi khóe miệng, không đùa giỡn đại Fan hay thẹn thùng nhà mình nữa.
"Xem đi, ảnh vừa mới rửa ra đấy."
Hả? Một tấm ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt Ấn Hàn. Khẽ lắc đầu, Ấn Hàn đưa tay cầm qua ảnh chụp, a, là bức ảnh được chụp vừa vặn ở khu trò chơi tàu lượn siêu tốc trong công viên trò chơi, Nhược Duẫn trong ảnh luôn luôn nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm lấy cánh tay mình, mặc dù tóc bị thổi đến rối tung lên, sắc mặt cũng hơi tái nhợt nhưng vẫn rất đẹp. Nhược Duẫn nhìn đôi mắt Ấn Hàn hơi cong cong, đột nhiên không khỏi thẹn thùng, xòe bàn tay ra che lại bộ dạng " Lộn xộn trong gió " của mình.
"Tấm này chị không xinh đẹp chút nào, đừng nhìn kỹ như thế mà, hình em chụp cho chị vẫn là đẹp nhất rồi." Ấn Hàn nhìn nữ thần nhà mình bĩu môi, hơi có tiểu bộ dáng xù lông, "Nhìn rất đẹp, ở bất luận góc độ nào cũng đều đẹp hết." Phải kịp thời thuận lông cho Nữ vương thôi.
"Ừm, vậy cho em đấy, xem như là kỉ niệm cho lần quay này." Nữ thần thả tay ra không che lại mặt mình nữa, đưa bức ảnh cho Ấn Hàn. "Nhưng mà, nhìn ở phân thượng chị tặng quà cho em , chị có một điều kiện." "Hở?" Ấn Hàn nhìn Nhược Duẫn cười hơi gian xảo, trong lòng mềm thành một mảnh, nữ vương nhà mình hiếm khi ra điều kiện với mình, tất nhiên là phải thỏa mãn nàng .
"Được." Nhược Duẫn hít một hơi thật sâu, "Chị muốn biết em là ai?" Ấn Hàn hơi giật mình, nữ vương đại nhân nhìn Fan ruột im lặng không nói, hơi bận tâm mình chạm đến giới hạn cuối cùng của cô, vừa định rút lại yêu cầu này. "Được." Đáp ứng rồi? Nhược Duẫn vừa muốn nói gì đó, căn phòng đã tối đen."Em còn không tiện để chị xem mặt, nhưng chị có thể sờ một cái." Ấn Hàn đã tắt đèn, mặc dù không phải cố ý giấu diếm nhưng luôn luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp hơn. Tạm thời để nữ thần nhà mình lấy tay cảm nhận, cũng có thể thỏa mãn một chút lòng tò mò của nàng.
Ấn Hàn gỡ khẩu trang và mũ lưỡi trai ra, cúi đầu để tóc rơi xuống, hơi nghiêng về phía trước chờ đợi Nhược Duẫn chạm vào. Nhược Duẫn tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi vươn tay ra, vừa chạm phải khuôn mặt mềm mại của Ấn Hàn liền rụt về, "Thật xin lỗi, tay chị. . ." "Không sao." Ấn Hàn cầm cái tay hơi lạnh buốt của Nhược Duẫn, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.
Ừm, làn da rất tốt, lông mi thật dài; A, cái mũi cũng rất cao, bờ môi hơi khô nứt, phỏng chừng là bởi vì hôm nay không có nghỉ ngơi tí nào; Ồ? Bunny quả nhiên là tóc dài nha, mặc dù vừa mới qua vai, bình thường thật che rất kỹ. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Ấn Hàn phun lên tay mình , Nhược Duẫn bất giác cũng hơi đỏ mặt, loại sờ loạn trên mặt của người khác hình như có hơi quá. Nữ vương yên lặng rụt tay về.
"Xong chưa?" Giọng nói quen thuộc của Bunny truyền đến, "Ừ", không lâu sau, đèn trong phòng lại lần nữa sáng lên, Ấn Hàn một lần nữa che lại khuôn mặt dưới khẩu trang màu đen, còn muốn trò chuyện một hồi với Nhược Duẫn nhưng lại thấy nữ vương nhà mình đã nghiêng người nằm bên cạnh, tuy nhìn lướt qua cũng biết là nàng đang giả vờ ngủ, dường như nữ vương thẹn thùng thì phải, nhưng là cô cũng không vạch trần .
Ấn Hàn cười cười, cũng nghiêng người nằm xuống một bên khác, thật may mắn mới có thể nằm chung giường, ở chung nhà với Nhược Duẫn, nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, bàn tay ấm áp của Nhược Duẫn dường như còn lưu lại bên trên, về sau hẳn là có cơ hội, nghĩ vậy, Ấn Hàn cũng gối đầu lên cánh tay tiến vào mộng đẹp.