Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ban tổ chức chương trình chính thức thông báo nhiệm vụ đầu tiên: Trò chơi Running Man (1). So với luật chơi truyền thống thì hơi khác biệt, Running Man lần này chỉ là trò chơi đi tìm kho báu, một tổ khách quý có hai người, nhiệm vụ tìm kho báu luôn dựa theo gợi ý và manh mối nhưng trong quá trình tìm đồ vật, người tham gia hai bên chỉ được phép đặt hai chân xuống đất, nói cho dễ hiểu chính là chỉ có thể chọn một người cõng một người khác, hoặc là hai người đều lựa chọn nhảy lò cò, phải khéo léo lựa chọn cách tiết kiệm thể lực, cố gắng làm sao để nhận được gợi ý từ các manh mối là nhiệm vụ thử thách lớn nhất lần này.
Điều này rõ ràng là bất lợi đối với tổ của Nhược Duẫn và Lý Lê, Ấn Hàn không biết trong hồ lô của ban tổ chức chương trình lại bán thuốc gì*, đại khái lại là muốn làm một phen khảo nghiệm đi. Đỗ Tiếu và vị minh tinh võ thuật kia rất dễ dàng cõng đồng đội của mình, bước nhanh tới lấy được chỉ dẫn đến địa điểm đã cho trước trên bản đồ. Tiểu Ái xăn lên tay áo, ngồi xổm người xuống, hào phóng vỗ vỗ bả vai của mình, "Lên đây đi, nữ thần." Haha, có một cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với nữ thần nhà mình, tiểu hoa si** Tiểu Ái làm sao lại dễ dàng buông tha đây, Nhược Duẫn mặc dù rất không thích đụng chạm với người khác nhưng lúc này cũng không quản được nhiều, liền nhẹ nhàng ngả lên tấm lưng gầy yếu của tiểu fan hâm mộ của mình. Ấn Hàn quan sát biểu cảm của Tiểu Ái, rốt cục cũng có chút không thoải mái, mặc dù Nhược Duẫn cũng đủ nhẹ nhưng cân nặng của Tiểu Ái cũng không vượt quá chín mươi kí, ngồi trên máy bay thời gian dài nên thể lực và tinh thần đã hơi kém lại phải cõng một minh tinh có cân nặng xấp xỉ với mình, sắc mặt của Tiểu Ái đã không còn tốt như lúc đầu. Nhược Duẫn có thể cảm nhận được bả vai tiểu Ái đang run rẩy, "Để chị cõng em đi, thể lực của chị tốt hơn một chút, " Nhược Duẫn hơi bận tâm sờ sờ hai bên thái dương lạnh lẽo của Tiểu Ái, "Không sao, em bắt đầu đây." Tiểu Ái mặc dù biết thể lực của mình không đủ sức cầm cự nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người lên, sải chân đi đến địa điểm có manh mối, Nhược Duẫn thấy Tiểu Ái kiên trì như vậy cũng không biết nói gì.
*: Câu này ý là không đoán được suy nghĩ của người khác, không biết họ có ý gì.
**: Là mấy người mê gái đẹp á =.="
Đối với tính bướng bỉnh của Tiểu Ái, Ấn Hàn cũng có nghe được, tiểu nữ sinh này cùng lắm cũng chỉ chừng hai mươi tuổi đã quản lý một cái Fanclub lớn như vậy, không có mấy phần khí phách dĩ nhiên không thể làm được cho nên điều này nói rõ Tiểu Ái là một nữ sinh rất lợi hại. Đi theo bọn họ đến nơi có manh mối đầu tiên, hai tổ xuất phát đầu tiên đã sớm thực hiện nhiệm vụ, nhận được manh mối nhiệm vụ thứ nhất: tìm chủ nhà, cho phép tùy ý ở đại sảnh tìm kiếm gợi ý, thông qua manh mối suy luận ra số phòng chính xác , nói chuyện với người biết thông tin của kho báu. Nhiệm vụ gợi ý: Đồ vật trên bàn. Ấn Hàn nhìn lướt qua toàn bộ đại sảnh, bên trong nơi này mặc dù lớn nhưng chỗ có thể giấu đồ cũng không nhiều, manh mối cũng không khó tìm, có điều nếu như lợi dụng gợi ý này thì có thể giải được chỗ then chốt của bí ẩn.
Nhược Duẫn và Tiểu Ái mất một khoảng thời gian ngắn đã tìm được thẻ tương ứng với manh mối, dựa theo số thứ tự được đánh trên bốn tấm thẻ là các chữ cái dính liền nhau gồm: abc, khoảng trống, ghi, tuv. Đồ vật không khó tìm, vấn đề là rốt cục phải sử dụng những gợi ý này như thế nào. Hai tổ trước đã trầm ngâm suy nghĩ ở chỗ này rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra. Thực ra Ấn Hàn hơi nghi ngờ với gợi ý của nhiệm vụ, những thẻ gợi ý này không phải tìm được từ trên bàn, mà bây giờ chỉ có một cái điện thoại bàn, một cây bút và một quyển sách chưa mở để trên bàn, nhìn qua cũng không có gì kì lạ, rất nhiều người đều chú ý quyển sách kia, bên trong viết chi chít đầy chữ tiếng Anh, nhưng mà điểm kỳ lạ nhất chính là cái điện thoại bàn đời cũ kia, mặc dù ống nghe rất sạch sẽ nhưng nút ấn số lại phủ đầy bụi, cũng có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.
Nhược Duẫn hơi gấp gáp, nàng biết Tiểu Ái đã kiên trì không nổi nữa, mà ban tổ chức lại quy định chỉ khi làm xong nhiệm vụ mới được cho phép thay người, một khi trong quá trình làm nhiệm vụ mà có hành động ba cái chân đặt xuống đất phải quay về điểm xuất phát, đó là để trừng phạt. Mặc dù Tiểu Ái rất mệt nhưng rốt cục vẫn là một tiểu nữ sinh thể thiếp*, luôn thỉnh thoảng khen ngợi trêu ghẹo làm dịu lại cảm xúc trong lòng nữ thần nhà mình, nàng biết nữ thần mặc dù không nói nhiều nhưng trong lòng lại rất suy nghĩ cho Fan hâm mộ của mình. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, có tổ khách quý không kiên trì nổi đã chọn trừng phạt về lại điểm xuất phát. Nhược Duẫn hơi bất lực ngẩng đầu lên tìm kiếm thân ảnh quen thuộc luôn bịt khẩu trang không thấy rõ mặt mà biểu hiện cảm xúc của mình, chỉ có Nhược Duẫn mới có thể cảm nhận được sự khích lệ của cô ấy dành cho mình, đúng rồi, cái điện thoại bàn kia, rốt cuộc Nhược Duẫn cũng tìm ra vấn đề then chốt để giải gợi ý , mỗi nhóm chữ cái trên thẻ đều phù hợp với chữ cái trên phím điện thoại, đối chiếu với abc là số 2, đối chiếu với khoảng trống là số 0, dùng suy luận này sẽ ra số phòng mà bốn tấm thẻ gợi ý là 2048, đi theo đáp án, Nhược Duẫn và Tiểu Ái nhanh chóng tìm được chủ nhân của ngôi nhà, thuận lợi giành được gợi ý tiếp theo.
*: Quan tâm, chăm sóc người khác
Ra khỏi nơi làm nhiệm vụ, Nhược Duẫn lập tức ra hiệu thay người với ban tổ chức chương trình, nàng búi tóc củ tỏi đơn giản, không chút để ý ngồi xổm người xuống, bảo tiểu Ái nằm sấp lên lưng. Tiểu Ái hơi thẹn thùng, nhăn nhó không chịu lên, mình mà bị nữ thần cõng, sau khi phát chương trình sẽ bị Fan hâm mộ của Nhược Duẫn cầm đại đao tru sát mất , chỉ mới suy diễn cảnh này một chút Tiểu Ái đã không rét mà run, "Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, mau lên đây." "Dạ." Tiểu Ái chào một cái, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng nữ thần , " Mệnh lệnh của nữ vương, tiểu nhân không dám không nghe theo, toàn thể Fan hâm mộ của nữ thần Nhược Duẫn xin thông cảm cho tôi lần này đi." Tiểu Ái thầm nói linh tinh, vì quá hưng phấn sau khi hoàn thành nhiệm vụ nên lúc này bỗng có ý muốn giả ngây thơ trên màn ảnh.
Nhược Duẫn có chút mệt nhưng vẫn đi nhanh tới nơi có nhiệm vụ tiếp theo, nơi này là một nhà hát nhỏ, lúc này đang thực hiện diễn tập trước chương trình, gợi ý cho nhiệm vụ thứ hai chính là hai tổ khách quý phải hợp lại một tổ, tổng cộng là bốn người , dựa theo kịch bản cho trước và thông qua thời gian luyện tập đã quy định, cuối cùng là diễn kịch, sau khi đã đạt được công nhận của chủ nhà hát thì nhiệm vụ được xem như thành công. Tổ Nhược Duẫn đến đầu tiên, cũng có nghĩa là các nàng phải luôn duy trì tư thế cõng người, chờ tổ kế tiếp đến mới có thể làm nhiệm vụ tiếp theo. Nhược Duẫn mặc dù có chút cảm khái ban tổ chức cáo già nhưng vẫn cõng Tiểu Ái như cũ, chậm rãi đi tới rạp hát, quan sát kỹ những diễn viên đang diễn tập trên sân khấu, nói không chừng đây cũng là một gợi ý nhỏ, với những lúc thế này Nhược Duẫn vẫn luôn rất cẩn thận. Nhược Duẫn không vội nhưng trái lại hai Fan hâm mộ của nàng rất lo lắng, mỗi một phút đồng hồ trôi qua đều tiêu hao dần thể lực của Nhược Duẫn, hai bên tóc mai của Nhược Duẫn đã bị mồ hôi thấm ướt, hô hấp cũng dần nặng nề hơn, trong lòng Ấn Hàn hơi nôn nóng, lúc ở trên máy bay Nhược Duẫn cũng có chút cảm mạo nghẹt mũi, lúc này lại mệt nhọc như thế, có lẽ sẽ sinh bệnh, tổ kế tiếp sao còn chưa tới đây, Ấn Hàn nhìn cửa lớn của rạp hát có chút bất đắc dĩ dậm chân một cái.
Tổ kế tiếp cuối cùng cũng xuất hiện, khác với dự đoán về tổ kế tiếp của Ấn Hàn là vợ chồng Ứng Chân, trái lại là Lý Lê và Mục Ly. Bởi vì Lý Lê sinh bệnh, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn luôn là Mục Ly cõng Lý Lê , nhưng xem ra hình như cũng không kiên trì được bao lâu. Sau khi nhận nhiệm vụ, Nhược Duẫn kinh ngạc phát hiện đoạn kịch này giống như lúc mình đang chờ mà xem qua những người kia diễn tập, quả nhiên, Nhược Duẫn buồn cười nhìn lướt qua ban tổ chức, đúng là khắp nơi đều đặt bẫy sao, nhưng đây cũng coi như là đền bù tổn thất cho tổ đầu tiên đến đây đi? Mặc dù có hơi lúng túng nhưng bốn người vẫn gấp rút luyện tập, loại kịch bản này đối với Lý Lê cùng Nhược Duẫn mà nói tất nhiên không có vấn đề gì lớn, vấn đề chính là hai partner là Fan hâm mộ, lời kịch rất nhiều không phải chỉ một chốc là có thể diễn được, lại thêm một người đang cõng người khác, càng khó mà tập trung tinh thần. Cũng may hai vị minh tinh đều không quá thúc giục, trái lại kiên nhẫn chỉ điểm một chút kỹ xảo về lời thoại cho các nàng, Ấn Hàn nhìn lướt qua tổ chương trình, đây chính là hiệu quả mà bọn họ mong muốn đi, cũng may mặc dù những minh tinh này có địa vị cao nhưng dù sao vẫn còn giữ được lòng nhiệt huyết với nghề.
Tiểu Ái và Mục Ly dù sao cũng là người thông minh, cố gắng nhớ những chi tiết trong đoạn kịch để kịp thời gian quy định, bốn người vội vàng lên sân khấu, chuẩn bị diễn kịch. Lúc này lại cho phép khách quý có thể tạm thời bỏ qua quy định "Hai chân" , diễn xuất lần thứ nhất mặc dù bởi vì Mục Ly quên lời mà thất bại, nhưng nhìn tổng thể mà nói tương đối thuận lợi, sau khi điều chỉnh một số chi tiết, bốn người lập tức bắt đầu thử thách lần thứ hai. Từng bước từng bước, rốt cục cũng sắp diễn đến đoạn cuối, cảnh diễn hiện giờ là nhân vật của Mục Ly đang tranh chấp với nhân vật của Lý Lê, Lý Lê dựa theo yêu cầu kịch bản, giả bộ tức giận đẩy Mục Ly một cái, lực đẩy không mạnh nhưng đáng tiếc là thể lực của Mục Ly cũng đang cạn dần, loạng choạng mà nặng nề ngã xuống trên hàng rào đạo cụ, lực va chạm quá lớn nên xảy ra tình trạng hàng rào đung đưa kịch liệt, trong chớp mắt gồm cả màn sân khấu, đạo cụ đều phô thiên cái địa* nghiêng sang hướng của Lý Lê, "Cẩn thận!" Ấn Hàn hô to, Lý Lê thoáng cái không kịp phản ứng, đành phải nhắm mắt lại dùng hai tay bảo vệ đầu mình, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy có hai người song song đổ trên người mình, một người còn dùng tay che mình lại.
*: ùn ùn kéo đến
Ấn Hàn lập tức xông tới, ra sức xốc lên màn sân khấu đầy bụi bặm, vừa nãy cô đã thấy nữ thần nhà mình nhào tới trên người Lý Lê, Lý Lê lúc này bị đè ở dưới, sẽ không xảy ra chuyện gì. Ấn Hàn cảm giác tất cả máu của cô đều dồn lên não, đầu óc trống rỗng, mặc dù tự nhủ với chính mình sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng những suy nghĩ về điềm gở lại luôn tràn vào trong đầu nàng. Ban tổ chức chương trình cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cả đám đều vội vàng khiêng các thiết bị đi, giúp nâng những đạo cụ đang ngã đổ kia."Không sao không sao, mọi người đừng lo lắng." Giọng nói của Nhược Duẫn truyền ra, dù hơi yếu ớt nhưng cuối cùng vẫn an toàn . "Chỉ có điều... Hình như Tiểu Ái bị thương rồi." Quả nhiên, sau khi nâng các đạo cụ lên, Ấn Hàn phát hiện Tiểu Ái vì bảo vệ Nhược Duẫn mà bị một cây cột trong đạo cụ đè lên chân, mặc dù không có nguy hiểm gì lớn nhưng xem ra là đã gãy xương. Mà hai người Nhược Duẫn và Lý Lê chỉ có chút trầy xước nhỏ, Mục Ly ngã bên ngoài đoán chừng trên lưng sẽ có máu bầm nhưng tóm lại vẫn không có gì đáng ngại.
Chương trình bị ép tạm thời dừng quay, dù trước đó đã nghĩ đến những nguy hiểm trong quá trình quay nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, ban tổ chức chương trình vẫn rất áy náy, để tỏ lòng áy náy của mình, bọn họ nhanh chóng đưa ba người bị thương đến bệnh viện, cho dù Tiểu Ái luôn cười tỏ vẻ mình không sao nhưng dù sao cũng là gãy xương, tuy là tiểu nữ sinh kiên cường nhưng cuối cùng vẫn đau đến cắn môi .
Chú thích:
(1)Trò chơi Running Man: Running Man (tiếng Hàn: 런닝맨) là chương trình tạp kỹ thực tế của Hàn Quốc, là một phần trong chương trình Good Sunday phát trên đài SBS. Đây là một chương trình "hành động đô thị" chưa từng có và chương trình tập trung vào môi trường thành thị. Các thành viên chính thức của chương trình và khách mời cùng chơi trò chơi và làm nhiệm vụ để giành chiến thắng trong cuộc đua. Chương trình rất nổi tiếng ở các nước châu Á khác, có được sự nổi tiếng thông qua cá trang mạng và có nhiều fans và trở thành một chương trình Hàn lưu, nhờ có fansub mà chương trình được dịch qua nhiều ngôn ngữ như Tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha,Pháp, Thái, Malaysia, Việt Nam, Indonesia, Ả Rập, Bồ Đào Nha và tiếng Brazil...
Theo Rin thì chương trình này na ná như chương trình Cuộc đua kì thú ở Việt Nam đó, cũng mô típ giao nhiệm vụ ở những nơi khác nhau cho các đội rồi để họ đi tìm, giải mật mã và vượt qua thử thách. Đội nào làm xong về đích trước sẽ thắng. Chương trình thể loại này khá là vui, Rin coi Cuộc đua kì thú có khi cười tét rún luôn )