Đăng vào: 12 tháng trước
Hồng Đậu lắc đầu. Nhưng vừa quay lại, thấy Du Tử Tức đã sắp bay qua tường, nàng vội nhặt cục đá từ trên đất, ném tới chỗ cách đó không xa, lớn tiếng nói: “Đồ con rùa, đón lấy!”
Du Tử Tức đã sắp bay đi lại chợt vòng về, hắn há mồm với tốc độ cực nhanh, đớp được cục đá Hồng Đậu ném tới, tiếp theo liền ngồi xổm trên mặt đất.
Động tác liên tiếp không cần nghĩ ngợi này, thật giống như…… một chú chó lớn nhặt đĩa bay.
Những người khác ngoại trừ Hồng Đậu: “……”
Hồng Đậu đã phi thân qua, một chưởng vỗ lên ngực Du Tử Tức. Thân mình Du Tử Tức bay ra thật xa, sau một lúc lâu, hắn mới vịn tường đứng lên, đầu tiên là hung tợn xì một tiếng khinh miệt, phun viên đá, tiếp theo mới hộc một ngụm máu ra. Khi ngước mắt lần nữa, hắn đã bị Diệp Thu Bạch, Mạc Phi Ưng và cả Hồng Đậu vây quanh.
Du Tử Tức nghiến răng nghiến lợi, “Phương, Hồng, Đậu!”
Trước kia nếu hắn không gọi nàng là Vương cô nương thì khi mất trí nhớ biến ngốc cũng gọi nàng là…… nương. Chứ hiếm khi có thể gọi tên nàng chuẩn xác như vậy.
“Con trai à, hôm nay mẹ đây liền dạy con một bài học nhé.” Hồng Đậu đưa tay chống nạnh, cười hì hì nói: “Nếu làm một việc quá nhiều lần, thì khi hiệu lệnh đặc biệt được đưa ra, sẽ xuất hiện tình huống phản xạ có điều kiện.”
Phản xạ có điều kiện là gì thì Du Tử Tức không hiểu, nhưng hắn hiểu rất rõ vì sao lại xuất hiện chuyện kỳ quặc như thế. Không phải hắn không có đoạn ký ức lúc ở Quỷ thôn kia, hắn còn nhớ rõ, trong khi hắn biến ngốc, chỉ cần Hồng Đậu rảnh rỗi không có chuyện gì, sẽ liền cùng hắn chơi “trò chơi”. Trò chơi gì ấy hả?
Giống như huấn luyện chó vậy, nàng ném một viên đá ra xa, để hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhặt về. Cho nên hiện tại, Hồng Đậu ném ra một viên đá hô “Đón lấy”, hắn mới có thể đầu óc chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động theo thói quen.
Đáng chết!
Ác danh một đời của Giáo chủ Ma giáo như hắn, chẳng lẽ cứ thế bị huỷ hoại hay sao!?
Hồng Đậu vươn tay, “Ngươi trả đồ về, chúng ta sẽ không tiết lộ chuyện xấu mặt của ngươi hôm nay.”
Tình huống hiện tại của Du Tử Tức thực sự không ổn, một chưởng bất ngờ của Hồng Đậu đã khiến hắn nội thương, hơn nữa bây giờ còn có Diệp Thu Bạch, Mạc Phi Ưng ở đó. Nếu hắn muốn phá vây cũng không phải là không thể, chẳng qua, hắn sẽ cần trả giá nhiều máu tươi hơn thôi.
Nhưng Du Tử Tức cũng không phải là người sợ chết.
Hắn giơ tay lau đi vết máu bên khóe miệng, đem hộp trong tay cất kỹ trong ngực mình, lại bày ra tư thái quyến rũ, “Bản đồ ở ngay trên người ta, nếu muốn có…… vậy hãy động thủ đi!”
Du Tử Tức vừa dứt lời, chưởng khí liền đánh ra, Diệp Thu Bạch kéo Hồng Đậu sang bên, trường kiếm ra khỏi vỏ, liền đấu tay đôi với Du Tử Tức. Lúc này trên tay Du Tử Tức không hề có con tin, Mạc Phi Ưng cũng không chút do dự rút trường đao sau lưng mà gia nhập trận chiến này.
Thực rõ ràng, Du Tử Tức đang yếu thế, động tác của hắn đã ngày càng chậm chạp, trên người cũng chịu hàng loạt vết thương lớn nhỏ.
Phượng Khuynh Liên nhìn mà âm thầm nóng ruột, nàng ta lại không biết võ, tùy tiện vọt vào nói không chừng sẽ chỉ thêm phiền cho Du Tử Tức, nàng ta nôn nóng, không biết làm thế nào mới có thể giúp Du Tử Tức rời đi.
Hồng Đậu cũng nóng vội, bản đồ Tuyết sơn đương nhiên là không thể để Du Tử Tức mang đi, nhưng hiện giờ nàng lại nghĩ tới một chuyện khác. Du Tử Tức là nam chủ, trước không nói đến việc người đắc tội nam chủ sẽ không có ngày lành, mà nhỡ hiện tại Du Tử Tức thoát ly cốt truyện chết ở đây, vậy chẳng phải thế giới này sẽ sụp sao!?
Bản đồ Tuyết sơn thì phải lấy, Du Tử Tức lại không thể chết được…… Hồng Đậu ôm đầu thống khổ, má ơi, cốt truyện này thật quá tra tấn người!