Chương 213: Gánh tội oan (3)

Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có người phẫn nộ nói, “Thẩm phu nhân, ngươi coi Võ Lâm Minh là nơi nào!?”

Hồng Đậu bĩu môi, chẳng hề để ý, trái lại, Diệp Thu Bạch nhặt giày trên mặt đất lên, lại ngồi xổm xuống đặt tới trước chân nàng, xỏ giày vào cho nàng, nhẹ giọng nói: “Trên mặt đất lạnh, đừng để bị cảm.”

Biểu hiện của hắn quá mức tự nhiên, tựa như chỉ là đơn giản thể hiện phong độ thân sĩ vậy, người khác thật ra lại khó mà nói được gì.

Hồng Đậu xỏ xong giày, khí thế người đàn bà đanh đá cũng thu lại, nàng nhìn Diệp Thu Bạch, hiện tại đã ngoan hơn rất nhiều.

Bàn luận tranh cãi mồm năm miệng mười lại bắt đầu, Hồng Đậu cảm thấy nhức óc, nàng nhìn người xung quanh mình, bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đang tiến vào một cái động tối đen sâu không thấy đáy.

Mạc Phi Ưng đứng ngoài cuộc nói: “Cái chết của Nhạc Mân không đơn giản, nếu như ta muốn giết Nhạc Mân, nhất định sẽ không sử dụng thủ đoạn giấu đầu lòi đuôi như thế. Kẻ dùng thủ đoạn, chỉ có thể là tiểu nhân hoặc người võ công thấp kém mà thôi.”

Lời Mạc Phi Ưng nói hôm nay kỳ thật cũng coi như không nhiều lắm, nhưng so với hắn trước kia, thì liền cảm giác hắn nói đặc biệt nhiều, hắn hoặc là không mở miệng, chỉ cần vừa mở miệng, tất cả mâu thuẫn liền tập trung hết trên người Hồng Đậu.

Đan Tiểu Phiến cười nhạo một tiếng, khi thấy Mạc Phi Ưng có ý vị khác nhìn về phía mình, nàng quay đầu đi hừ lại một tiếng, Mạc Phi Ưng cũng thu hồi tầm mắt về.

Tiếng người khác nghị luận càng thêm ồn ào, Hồng Đậu đã bị biến thành trung tâm của dư luận. Diệp Thu Bạch trầm giọng, “Đủ rồi!”

Trong đại sảnh, mọi người đều an tĩnh xuống.

“Ta không tin Thẩm phu nhân sẽ giết Nhạc chưởng môn.” Diệp Thu Bạch lạnh giọng nói: “Hung thủ nhất định là một người khác, thỉnh chư vị không nên tự đoán trước.”

Có người ồn ào, “Hiện giờ đã có động cơ giết người, lại có nhân chứng, nếu nói hung thủ không phải vị Thẩm phu nhân này, có phải sẽ có chút không thể nào nói nổi hay không?”

Lập tức, liền có không ít người phụ họa lời nói của người này.

Hồng Đậu lần đầu tiên nếm trải tư vị việc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nàng nhìn Tuyết Phi Phi, lại nhìn Mạc Phi Ưng, còn có vị đại thúc chẻ củi kia nữa, nếu như nàng còn không biết chính mình đng bị người ta tính kế, vậy nàng không khỏi cũng quá ngu xuẩn rồi.

Điều nàng không rõ chính là, vì sao những người này lại muốn liên hợp tính kế nàng.

Đối mặt với áp lực của mọi người, khí thế của Diệp Thu Bạch trước sau đều chưa từng giảm sút, “Nếu chưa tìm được hung khí, vậy liền không thể dễ dàng định tội.”

Người hầu của Võ Lâm Minh không cần phải nhiều lời nữa, nhưng hào kiệt giang hồ khác vào giờ phút này lại không chịu thôi, cũng không biết là người môn phái nào hét lên: “Cho dù còn chưa thể định tội, nhưng Thẩm phu nhân là người bị hiềm nghi lớn nhất cũng không sai, Diệp Minh chủ, chúng ta đều biết ngươi và Trang chủ Thẩm Gia Trang là bạn tốt, chẳng qua việc nào ra việc đó, Võ Lâm Minh luôn luôn được xưng là công chính, giờ phút này cũng không thể có lòng bao che chi được đúng không.”

Diệp Thu Bạch tuổi còn trẻ liền thành Võ Lâm Minh chủ, tuy nói phẩm hạnh làm người của hắn đích xác có thể phục chúng, nhưng vẫn có không ít người cậy già lên mặt muốn bắt lấy sai lầm của Diệp Thu Bạch, nhằm chuyện bé xé ra to, diệt bớt uy phong của hắn.

“Việc này không liên quan đến Thẩm Trang chủ, nguyên nhân cũng là vì công chính, cho nên mới không thể chỉ dựa vào dăm ba câu mà luận tội.” Thái độ của Diệp Thu Bạch lúc này trở nên cứng rắn bất ngờ, không chút thoái nhượng.

Hồng Đậu nhìn Diệp Thu Bạch, hình dáng đường cong trên khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút cứng cỏi lạnh lùng, từ đầu đến cuối, ngoại trừ ánh mắt trấn an kia của hắn, hắn cũng chưa từng nhìn lại nàng, nhưng Hồng Đậu có thể cảm giác được, Diệp Thu Bạch hiện tại đang không màng tất cả để bảo vệ nàng.

Một vị hiệp khách cầm đao nói: “Diệp Minh chủ, lời vừa rồi những người đó làm chứng ngươi cũng đều nghe được, trong số người nói có hai người trong Võ Lâm Minh của ngươi, còn một người nữa là Mạc công tử hàng năm ở Đại Mạc, bọn họ hẳn sẽ không có thù oán với Thẩm phu nhân mà liên hợp lại vu hãm nàng đó chứ?”

Lời này nói cũng coi như là công chính, Hồng Đậu không đi lại trên giang hồ, cũng sẽ không có ân oán giang hồ gì cả, nhưng đã có người đứng ra chỉ chứng nàng, vậy tuyệt đối là không liên quan đến hai chữ “ân oán”.

Ngay lúc không khí trong phòng rốt cuộc lên đến đỉnh điểm cực đoan, một người toàn thân đầy mùi rượu đi vào từ ngoài cửa. Thân ảnh hắn gầy ốm đi rất nhiều, tuy nhiên, sát ý nghiêm nghị trong mắt hắn lại chưa từng yếu thế.

Thẩm Lạc Ngôn đứng trước người Hồng Đậu, mắt lạnh đảo qua mọi người ở đây, hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Vu oan hãm hại phu nhân Thẩm Gia Trang, các ngươi có thể gánh nổi hậu quả chứ?”