Chương 231: Vận mệnh lắm chông gai

Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đã có câu gặp mặt kẻ thù, cực kỳ đỏ mắt, hiện giờ Hồng Đậu nhìn thấy đại thúc chẻ củi này cũng chính là như vậy.

Tuy rằng nàng vô tội được phóng thích, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể tha thứ cho đám người mù mắt đã tố cáo nàng kia, đặc biệt là lão chẻ củi này! Ông ta dám nói đã gặp nàng ở ngoài phòng Nhạc Mân, điều này trực tiếp làm cho Hồng Đậu hết đường chối cãi!

“Ta còn từng có lòng tốt giúp ngươi chẻ củi! Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?” Hồng Đậu thở phì phì, quai hàm căng chặt.

Thứ nhất, người chẻ củi chính là Thẩm Lạc Ngôn.

Thứ hai, nàng cũng không phải có lòng tốt, mà chỉ giả bộ để lấy tình báo Diệp Thu Bạch thích ăn gì thôi.

Nhưng hiện giờ, Hồng Đậu đã lờ đi hai điểm này một cách hoàn hảo.

Khóe miệng Đại thúc chẻ củi giật giật, không định so đo với nữ nhân này. Tuy nhiên, hắn vừa xoay người, chưa kịp bước ra một bước đã liền không đi nổi.

Góc áo hắn bị người ta kéo lại, vừa quay đầu, là gương mặt Hồng Đậu nổi giận đùng đùng.

Tâm trạng hiện giờ của Hồng Đậu thực sự không tính là tốt, nàng híp mắt hỏi: “Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao vô duyên vô cớ muốn đổ oan cho ta?”

Dù nàng có thể dựa vào mũi để nhận người, nhưng đại thúc chẻ củi này cả người đều là mùi khói dầu, nàng có muốn cũng không nhận ra được.

Đại thúc chẻ củi mặt không đổi sắc nói: “Thẩm phu nhân……”

“Đổi xưng hô khác! Hiện giờ ta không phải Thẩm phu nhân.”

“Phương cô nương.” Đại thúc chẻ củi quả thực đổi cách xưng hô mà nói: “Tất cả những gì Tiểu nhân nói đều là sự thật, ta chính mắt thấy Phương cô nương đứng trước cửa phòng Nhạc Mân. Chẳng qua, vị Phương cô nương mà ta nhìn thấy là Tuyết Phi Phi gián điệp Ma giáo cải trang mà thôi, cho nên ta cũng không hề nói dối.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng lý do chối tội này của ngươi sao?” Hai mắt Hồng Đậu sắc bén như ưng, dường như có khả năng nhìn thấu hết thảy. Hiện tại nàng cực độ nghiêm túc, liền có một loại uy hiếp khó tả thành lời.

Đại thúc chẻ củi cũng âm thầm nghiêm túc lên, thầm nghĩ có lẽ trước kia Phương Hồng Đậu chỉ cố ý ngụy trang thành vẻ ngu dốt, nhưng trên thực tế, lòng dạ nàng ta hết sức thâm sâu.

“Ngươi cũng là người của Ma giáo.”

Theo lời Hồng Đậu thận trọng nói ra, không khí chớp mắt liền ngưng đọng.

Quả nhiên, nàng là một nữ nhân thông minh đáng sợ.

Nam nhân lạnh mặt, chỉ đợi Hồng Đậu lộ ra sơ hở, liền lập tức tiên hạ thủ vi cường.

“Nói đùa! Nhìn ngươi xấu như vậy, sao có thể là người của Ma giáo chứ!” Hồng Đậu cười hì hì, vỗ mạnh bả vai đại thúc chẻ củi.

Đại thúc chẻ củi giật giật lông mày.

Hồng Đậu lại giống như anh em thân thiết mà vỗ vỗ vai đại thúc chẻ củi, “Ai nha, chỉ đùa một chút thôi mà, sao ngươi phải hoảng lên như vậy?”

“Tiểu nhân…… không hoảng.”

“Nói bậy, rõ ràng là ngươi hoảng hốt.” Hồng Đậu đột nhiên thu lại nụ cười, “Ngươi thật sự là người Ma giáo.”

Vẻ mặt nam nhân lần thứ hai căng thẳng, chưởng khí trong tay âm thầm ngưng tụ, vừa thấy Hồng Đậu bỗng nhiên ngồi xổm xuống, chỉ trong nháy mắt này, hắn thầm nghĩ, hay là nàng định tấn công dưới chân?

Sao có thể để nàng như ý được!?

Nam nhân đánh một chưởng xuống đỉnh đầu nàng, nhưng khi sắp chạm đến đỉnh đầu kia, nàng lại bỗng nhiên kêu lên, “Có ruồi bọ!”

Lúc vung vẩy hai tay, vô tình va trúng tay đại thúc chẻ củi, một tiếng “Rắc” thực vi diệu vang lên, rồi lại chìm vào trong gió.

Hồng Đậu ngẩng đầu, nhìn tay nam nhân đang ngừng giữa không trung, mặt nàng không biểu cảm nói: “Này, tuy rằng ta gọi ngươi một tiếng đại thúc, nhưng đầu con gái là không thể tùy tiện sờ được.”

Nàng cúi đầu tiếp tục xỏ giày.

Đại thúc chẻ củi vội thu tay, nhưng tay hắn lại bị giấu sau lưng với một loại tư thế thật quỷ dị, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trán hắn.

Con mẹ nó, trật khớp rồi!