Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp
Đăng vào: 12 tháng trước
Đây không phải thật chứ!
Đến tận lúc ra khỏi cổng bệnh viện, tôi vẫn còn khiếp sợ, câu nói vừa nghe được cứ lởn vởn trong óc, như một phát súng nổ thẳng vào đầu, một
đao phóng tới chém tôi thành trăm mảnh.
Ban đầu nói chuyện rất thuận lợi : dồn tiền, tìm người nhà Chu Phú
Xương viết biên lai, hàn huyên vài câu với những người trong phòng, lạnh lùng thản nhiên duy trì vẻ lễ phép. Tôi đoán không sai, người phụ nữ
như cây dương chết héo đó quả nhiên là vợ Chu Phú Xương – Phùng Kiến
Vân, chị ta thông báo cho chúng tôi tin tức tốt : bệnh tình của Chu Phú
Xương đã ổn định, bác sĩ nói ngày mốt có thể chuyển xuống phòng bệnh
thường. Nghe được tin này thật khiến người ta thở phào, Trần Dũng còn
kích động nói muốn đi nhà thờ cầu nguyện, cảm tạ Chúa phù hộ anh Chu
bình an vô sự.
Rồi sao lại nhảy ra một trăm vạn ư? Tôi ấn hai bên thái dương đau
nhức, lòng loạn một đoàn, từng đoạn đối thoại lại vang lên, như những
bóng ma đáng sợ.
"Tiểu Trần, rốt cuộc ý cậu là sao". Phùng Kiến Vân nói, khi nói
chuyện ngữ khí và vẻ mặt của chị ta rất bình tĩnh, chỉ có hai tay vô
thức mân mê góc chăn, hết nắm lấy lại buông ra.
"Biến anh tôi thành thế này mới trả chút tiền ấy, chúng tôi không
phải ăn xin!". Em trai ruột của Chu Phú Xương nói, anh ta cao lớn tráng
kiện, hùng hổ hướng về phía chúng tôi, vừa đi vừa xắn tay áo khoe ra cơ
tay cuồn cuộn.
"Phú Thắng, em đừng kích động, chúng ta nói cho rõ lý lẽ. Trần Dũng,
tôi hỏi cậu, vụ tai nạn này cậu muốn giải quyết chung hay giải quyết
riêng?". Anh trai của Chu Phú Xương nói, ngăn lại đứa em nóng nảy, mềm
mỏng thương lượng với chúng tôi.
"Tình huống tôi không cần nói nhiều, độ nghiêm trọng mọi người có thể tự hiểu, ai cũng hy vọng bình tâm hòa khí giải quyết vấn đề, cho nên,
Trần Dũng, anh cũng phải có thái độ tích cực!". Đây là em trai của Phùng Kiến Vân – Phùng Kiến Quân, quần áo doanh nhân chỉnh tề, Tiểu Kiếm nói
hắn ta là người có tiền đồ nhất họ hàng bên vợ của nhà họ Chu, là nhân
vật hô mưa gọi gió, dậm chân một cái bảy khu năm vùng đều rung ba lần.
"Trần Dũng, tôi nói cho anh biết...".
"Trần Dũng...".
"Trần...".
Một lúc sau vài câu ít ỏi, cục diện từ án binh bất đọng chuyển sang
cãi vã giáp lá cà ầm ĩ, song phương đối lập không có cách nào thỏa hiệp, nhất thời phòng bệnh ồn ào như cái chợ rau, hai bên người ngựa tề tụ,
chuẩn bị tư thế bắt đầu cò kè mặc cả. Rất hỗn loạn, hỗn loạn đến hoa cả
mắt.
"Đi, Trần Dũng, tôi đây ra giá cho anh, một trăm vạn, không thể ít
hơn". Cuối cùng vẫn là lời Phùng Kiến Quân khiến tôi ngây dại, nhà họ
Chu tung con át chủ bài của mình ra. Bảy con số không biến thành bảy
tảng băng khổng lồ, tôi hốt hoảng nghe hắn ta nói.
"Chúng tôi chỉ là ngại phiền toái, cùng lắm thì ra tòa thôi, chẳng qua Trần Dũng à, đến lúc đó anh đừng có hối hận đấy".
Tôi hoảng, hoảng hốt ra khỏi bệnh viện, hoảng hốt mặc anh kéo đi, cho đến lúc đứng ở góc đường nửa ngày chịu gió thổi đông lạnh tỉnh lại, tôi mới ý thích được vấn đề không đơn giản như chúng tôi tưởng, nếu chấp
nhận trả một trăm vạn bất hợp lý đó, từ nay về sau chắc phải lang thang
đầu đường xó chợ.
Tôi kéo kéo góc áo, luồn tay ủ ấm, mùa đông phương Bắc lạnh thấu xương. Anh Dũng, chúng ta phải làm sao bây giờ?
"Anh Dũng".
"Anh Dũng?".
Gọi hai tiếng, Trần Dũng trầm tư mới hoàn hồn nhìn tôi. "Ân Sinh, anh...".
Anh không nói gì, cúi đầu hút thuốc, một hơi lại một hơi.
"Anh đừng sốt ruột, bọn họ nói gì mặc kệ, chúng ta phải tin tưởng vào pháp luật". Tôi lắp bắp an ủi, bản thân tôi còn khó tin được chính
mình, ngẫm nghĩ bổ sung thêm một câu. "Dù sao đi nữa, anh và em cũng sẽ ở bên nhau".
Lời này sến tới buồn nôn, nói xong tôi lập tức hối hận, nhưng anh
cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, ánh mắt khô khốc dần trở nên ướt át, chậm
rãi ngập nước, sắp sửa tràn khỏi bờ mi.
Sao? Lời buồn nôn hiệu quả đến vậy à?
"Đúng, Ân Sinh nói rất đúng, dù khổ sở đi chăng nữa, xe đến trước núi ắt có đường". Anh dập tắt thuốc, lớn tiếng reo lên, tiếng nói hào sảng, vang vọng giữa lớp không khí đông đặc.
Anh xoay người ôm tôi, hít thật sâu lại nhanh chóng buông ra, dịu dàng nhỏ nhẹ. "Ân Sinh, em về nhà trước đi".
"Anh đi đâu?". Tôi hơi sợ, túm lấy áo anh, theo dõi vẻ mặt anh rất khẩn trương.
"Anh đi tìm Tiểu Kiếm".
"A?".
"Nó là cảnh sát, hẳn có thể điều tra được Chu Phú Xương, anh phải biết pháp luật bình thường phải bồi thường bao nhiêu tiền".
Tâm tôi hạ xuống một ít, không biết vì sao lại có chút vui sướng, kéo tay áo anh, đưa tay vén vài sợi tóc của anh. "Em đi chung với anh".
"Không cần". Anh thuận thế tóm lấy ngón tay của tôi, đưa đến bên
miệng hà hơi ấm, hơi thở nóng hóa thành làn sương trắng, phủ lên khắp
người tôi. "Trời lạnh như thế, cẩn thận cảm lạnh, nghe lời, về nhà chờ
tin anh nhé".
Lấy cớ gượng ép, liếc mắt một cái nhìn ra ngay, lạnh không lạnh cái
gì chứ, rõ ràng tình thế rất nghiêm trọng, anh không muốn để tôi chạy
đông chạy tây khổ, sốt ruột muốn đuổi tôi về nhà đây mà!
Đồ ngốc, Trần Dũng đồ ngốc này! Người đàn ông luôn làm mũi tôi cay,
muốn ôm anh thật chặt, muốn tiến vào lòng anh mà khóc, nhưng đây là giữa đường cái, tất cả những gì tôi có thể làm là cười với anh, dùng tiếng
nói nhẹ nhàng nhất. "Được, em chờ anh về".
Đi theo cũng không giúp được gì nhiều, không bằng trở về tưới nước
cho hoa, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, sửa sang lại căn bếp nhỏ của cả hai,
nấu cơm thật ngon, để khi chồng tôi về đến nhà có thể ăn những món ăn
nóng sốt ngon lành.
Chuyện một trăm vạn bồi thường, tôi giao cả cho anh!