Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp Niếp Ân Sinh: Tôi không thương anh, chỉ là ở cùng một chỗ nên ở cùng một chỗ thôi.
Trần Dũng: Tôi cũng không yêu em, chỉ là không muốn rời xa, cho nên ở cùng một chỗ.
Niếp Ân Sinh: Vậy… Vẫn tiếp tục chứ?
Trần Dũng: Em dám mơ tưởng tới người khác! Đương nhiên, nhất định tiếp tục!
Lời dẫn: Gặp nhau
Lí Hải Phi ngay ngày hôm qua, mang theo toàn bộ đồ đạc của anh, đi phía Nam. Đứng ở cổng soát vé, anh nói. “Ân Sinh, em là cô gái tốt, em nhất định sẽ gặp được người tốt”. Sau đó, làm thủ tục, ra cửa, cười vẫy tay với tôi. Ngọn đèn chiếu xuống góc áo trắng của anh, hơi hơi tỏa sáng. Hình ảnh kia thực kinh điển, hình ảnh kinh điển đó mãi dừng lại trong lòng tôi, ngay cả nằm mơ, đều mơ về anh. Chẳng qua, trong mơ tôi không như hiện thực chẳng nói lời nào, tôi mở miệng, hỏi một câu. “Hải Phi, nếu em là cô gái tốt, vậy vì cái gì anh còn muốn rời đi?”.
Tôi không xinh đẹp? Không thông minh? Không ôn nhu? Chỉ cần hai chữ lý tưởng là anh có thể bỏ tôi ra đi? Anh không trả lời, vẫn vẫy tay như vậy, cười với tôi. Trong lúc ngủ mơ, tôi than thở tức giận: Tôi hận lý tưởng!