Đăng vào: 12 tháng trước
Giữa tháng Bảy, cổ phiếu A đón nhận trận biến động đen tối nhất.
Chỉ số thị trường chứng khoán sụt giảm liên tục, cộng thêm số liệu xuất khẩu thực tế của Trung Quốc kém xa mong đợi, ngân hàng Trung ương hạ tỷ giá đồng Nhân dân tệ và đô Mỹ, Nhân dân tệ giảm 4%, thị trường cổ phiếu sụt giảm càng nghiêm trọng hơn. Các nhóm cổ phiếu cũng giảm theo xu thế, trong số đó có cổ phiếu của tập đoàn Đông Thịnh gần như chạm đáy.
Chính quyền đưa ra hàng loạt biện pháp bảo vệ nhưng không có tác dụng gì, chỉ số vẫn không ngừng giảm xuống, lượng giao dịch của thị trường chứng khoán giảm dần qua từng ngày, một số tổ chức tài chính nước ngoài không hẹn mà cùng công bố báo cáo đánh giá “Thị trường chứng khoán Trung Quốc liên tục giảm mạnh”.
Trong thời gian này, Lâm Mộc tuy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn trong thời gian quan sát. Cô nằm trên giường bệnh không chịu được nhàn rỗi bèn mở di động xem tin tức.
Tin tức nói về lo ngại của bên ngoài đối với tương lai của thị trường chứng khoán Trung Quốc, ngoài ra còn có một số bài viết phân tích tài chính của tập đoàn Đông Thịnh.
“Dạo trước Đông Thịnh thu mua nhiều công ty y dược, nay giá cổ phiếu tổng cộng đã sụt giảm 35%, giá trị thị trường của công ty giảm mạnh, rất có thể sẽ phải đối mặt với vấn đề thiếu hụt vốn.”
“Hai năm trước Đông Thịnh từng tái cơ cấu thất bại, sau khi quay trở lại sàn giao dịch thì tăng trưởng rồi giảm mạnh, giá cổ phiếu dao động theo biểu đồ hình nêm; nay giá cổ phiếu của Đông Thịnh lại dao động theo biểu đồ hình nêm lần nữa, khiến người viết không khỏi hoài nghi công ty đã phóng đại doanh thu, lợi nhuận và các số liệu tài chính khác, nghi ngờ công ty có hành vi gian lận chứng khoán.”
Hàng loạt báo cáo đều chỉ ra cổ phiếu của Đông Thịnh sẽ tiếp tục giảm, cuối bài viết nói: “Tính đến ngày đăng bài viết này, quán lý cấp cao của Đông Thịnh vẫn từ chối phản hồi về nghi vấn nêu trên, thái độ “lạnh lùng” của họ khiến người vết rất tiếc nuối.”
Lâm Mộc dời mắt khỏi màn hình di động, nhìn ra sắc đêm bên ngoài cửa sổ.
Hôm đó, ở trong phòng khách, Quý Vân Xung chất vấn có phải cô đã tiết lộ gì đó với Tiêu Hoài hay không, xem như đã gián tiếp chứng minh anh ta đã từng làm chuyện phi pháp. Cô không hiểu tài chính, nhưng biết tiền phạt của tội gian lận chứng khoán là con số khổng lồ, có thể khiến công ty phá sản.
Lâm Mộc nghĩ ngợi miên man một lúc, huyệt thái dương bắt đầu đau âm ỉ. Bây giờ cô vẫn còn đang số, cơ thể suy nhược, bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết đã ngủ trong bao lâu, mơ màng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc trước trán của cô ra. Do cơn sốt kéo dài, cô thấy toàn thân rã rời, cố gắng hé mở rèm mắt, một khuôn mặt xuất hiện trong tầm nhìn mông lung.
Khuôn mặt kia cách cô khá xa, đường nét ngũ quan ẩn trong bóng tối rất không chân thật. Cô mấp máy môi, thì thào gọi: “Hermann?”
Ngón tay đang chạm vào trán cô thoáng khựng lại, rồi chầm chậm phủ lên mắt cô, che đi tầm nhìn, hiển nhiên đang muốn ru cô vào giấc ngủ.
Cô khẽ ậm ừ một tiếng rồi thiếp đi.
Hồi lâu sau, khi phòng bệnh yên ắng ngoài tiếng thở đều đặn của cô ra chỉ còn lại tiếng máy móc theo dõi đang làm việc, bàn tay kia mới từ từ hạ xuống, lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cô, nán lại trên làn da mịn màng hồi lâu mới rút về.
Khi Lâm Mộc tỉnh lại lần nữa, phòng bệnh rất sáng sủa.
Cô nhìn lên đầu giường, thấy một chiếc ấm giữ nhiệt và một túi táo đỏ tươi, nhưng không thấy Tiêu Hoài đâu, chỉ nghe loáng thoáng giọng anh truyền từ sau cánh cửa đến, lúc nói lúc ngừng, hiển nhiên đang nói chuyện điện thoại.
Lâm Mộc ngồi dậy, mở ấm giữ nhiệt ra, đập vào mắt là một bát cháo thịt nạt trứng bách thảo rắc thêm ít hành lá.
Khi Tiêu Hoài kết thúc cuộc gọi với trợ lý quay trở vào phòng bệnh, Lâm Mộc đang cầm thìa múc cháo.
Anh im lặng quan sát nét mặt của cô. Cô cho vào miệng trước, cảm nhận một lúc rồi liếm khóe môi múc thêm thìa nữa, lần này múc trứng bách thảo và thịt, ăn xong chép miệng thì thầm: “Tay nghề khá nhỉ.”
Anh vờ như không nghe thấy, cánh môi mỏng lại không kìm được cong lên, có thể thấy rất thích thú trước lời khen ngợi của cô.
Anh rửa sạch ấm giữ nhiệt, gọt thêm một quả táo nữa cho cô. Cô vừa ăn vừa trêu anh: “Sao gần đây anh thích mua táo vậy? Vì bài hát “Quả táo nhỏ” đang thịnh hành à?”
Tiêu Hoài trước giờ không để ý đến nhạc thịnh hành, đầy vẻ nghi hoặc.
Cô còn đang ngậm đồ trong miệng, ậm ờ hát: “Em là quả táo nhỏ quá táo nhỏ của anh, yêu em bao nhiêu cũng không thấy nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hây hây sưởi ấm con tim anh, thắp sáng ngọn lửa lửa lửa lửa lửa lửa lửa lửa …”
Nhiều chữ “lửa” thế kia, cô nhất thời bất cẩn để táo mắc kẹt trong cuống họng, bắt đầu ho sặc sụa. Ho như thế làm động đến vết mổ trên người, cô liền đau đến chảy nước mắt.
Anh đau lòng, vội ngồi qua vỗ lưng cô. Khó khăn lắm cô mới ngừng ho, vòng tay qua vai anh, cũng không bận tâm liệu nước mắt có dính lên cổ áo anh hay không, dán khuôn mặt ửng hồng lên lồng ngực anh.
Thấy cô đầy vẻ xấu hổ, anh xoa đầu cô, mắt đong đầy ý cười.
“Sau này em sẽ không bao giờ ăn táo nữa.” Cô cố ý ra vẻ tức tối nói.
“Nhưng trên tay em vẫn còn nửa quả.”
“Cho anh ăn đấy.” Cô đưa táo cho anh.
Anh nhìn cô, chậm rãi há miệng cắn nhẹ một miếng táo, sau đó cúi đầu ghé lại gần.
Thịt táo chạm lên môi cô, sống mũi thẳng tắp của anh nhẹ nhàng chạm vào sống mũi của cô. Cô thổn thức, môi hồng hé mở, bất giác ăn mất miếng táo kia. Lưỡi của anh cũng thừa cô luồn vào, quấn quýt với đầu lưỡi của cô.
Nửa phút sau, môi anh chầm chậm tách ra, hơi thở hơi dồn dập: “Ăn nữa không?”
Gò má cô nóng như bị lửa đốt, cơn sốt trong người có vẻ như nặng hơn, mơ màng gật đầu: “Ăn, ăn.”
Ăn hết hơn nửa quả táo, anh dùng khăn giấy ướt lau sạch tay và nước táo trên khóe miệng cô, sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng: “Mấy hôm nữa anh phải bay sang Frankfurt một chuyến. Trụ sở chính của quỹ phòng hộ Lượng Tử đặt ở đó, anh sẽ ở lại một thời gian để xử lý một số công việc.”
Lâm Mộc im lặng nằm trong lòng anh, một lúc sau mới lên tiếng: “Dạo gần đây anh nghe điện thoại liên tục, em cũng nghe được ít nhiều nội dung. Quý Vân Xung bị tình nghi liên kết gian lận thật ư?”
“Phải.”
“Anh quyết định bắn tỉa Đông Thịnh, có phải vì em hay không?”
Tiêu Hoài không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Lâm Mộc ngẩng đầu: “Em cứ ngỡ, như anh đã từng nói với, trong quan hệ tình cảm của hai ta, anh là “chính anh” trước, kế tiếp mới là người thương thân nhất của em. Bất luận anh làm gì, đừng nhất thời bốc đồng vì em, cũng đừng thấy bó buộc vì em, anh là anh, độc nhất vô nhị, không thể thay đổi.”
Tiêu Hoài nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: “Lâm Mộc, kể từ khi anh gặp được em, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.”
Lâm Mộc sừng sờ, cảm xúc khó tả bỗng chốc lấp đầy lồng ngực, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe.
Anh tưởng mình đã lỡ lời, rút vài khăn giấy từ trong hộp để lau nước mắt cho cô, cô giữ tay anh lại, nghẹn ngào nói: “Sau vụ tai nạn đầu tiên, em thường tự hỏi tại sao người mất đi không phải là em? Tại sao em phải sống lẻ loi trên cõi đời này? Tại sao cả người yêu thân thiết nhất cũng rời bỏ em? Vô vàn câu hỏi lấp đầy đầu óc em, cộng thêm bấy giờ lời ra tiếng vào tràn lan, em nhất thời nghĩ quẩn, tự sát vào ngày giỗ của bố mẹ.”
Đây là lần đầu Lâm Mộc nhắc đến chuyện tự sát năm xưa, Tiêu Hoài không ngắt lời cô.
“Anh không biết đấy thôi, trong thời gian du lịch Munich em có ghé qua quán bia ở phía nam thành phố, được xem một đoạn phim Quý Vân Xung để lại cho em. Trong đoạn phim đó, anh ấy nói đôi mắt của mình đã nhìn bóng tối quá lâu, muốn tìm lại ánh sáng, em chính là ánh sáng của anh ấy. Thế nhưng, nếu em thật sự là ánh sáng của anh ấy, tại sao anh ấy lại bỏ rơi em, bỏ em lại một mình trong thế giới không có ánh mặt trời? Em chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lúc đau khổ và yếu đuối, nhưng không một ai cho em cảm giác an toàn và sự khích lệ, văng vẳng bên tai chỉ có tiếng chế giễu. Em phải sống trong những ngày như thế suốt hai năm liền, không thể chịu đựng thêm nữa, nên mới quyết định bán nhà và chuyển công tác sang Việt Nam.”
Khi nói đến đây, nước mắt Lâm Mộc tuôn trào: “Sau vụ tai nạn lần này, tâm trạng em hoàn toàn khác hẳn. Em ý thức được cuộc đời rất ngắn ngủi, có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Trên đoạn đường đời ngắn ngủi đầy thăng trầm này, em may mắn gặp được anh, cũng vô cùng may mắn khi có được sự quan tâm của anh, điều này giúp em cảm thấy mình vẫn chưa bị trời cao bỏ rơi. Khi Thượng Đế đóng hết tất cả cửa và cửa sổ, lấy đi hết toàn bộ hy vọng, hóa ra người đang chuẩn bị thắp lên ngọn lửa trong tim em, để em toàn tâm toàn ý yêu anh.”
“Em sẽ quý trọng sinh mạng, sẽ tích cực cầu tiến mỗi ngày. Dẫu thời gian bên nhau rất ít ỏi, nhưng mỗi một khoảnh khắc em và anh bên nhau đều rất quý giá.”
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài đột nhiên giữ gáy cô kéo về phía mình, trao cô một nụ hôn nồng nàn.
Những lần gần gũi trước đây, anh chưa từng mạnh mẽ như lúc này, đến khi kết thúc, cô vừa dụi mắt vừa thở dốc nói: “Anh làm em đau rồi này.”
Anh dùng hành động thay cho lời xin lỗi, cúi đầu xuống làm lại một lần nữa. Lần này nụ hôn của anh nhẹ nhàng, êm ái, chậm rãi, mang lại cho cô cảm giác khắng khít khó tả bằng lời.
Không biết bao lâu trôi qua, cánh môi ấm nóng mới rời khỏi cô trong luyến tiếc.
Anh nâng mặt cô: “Em chưa bao giờ nói một lời ngọt ngào nào, nghe được những lời vừa rồi thật sự rất hạnh phúc.”
Nhìn vào đôi mắt trong vắt như hồ nước kia, cô không khỏi đỏ mặt, ngoảnh đi, thẹn thùng rúc vào lòng anh.
Anh ôm cô, một lúc sau khẽ nói: “Mộc Mộc, em từng đến Frankfurt chưa?”
“Chưa. Đó là nơi như thế nào?”
“Đó là nơi Goethe sinh ra, chuyên sản xuất rượu táo. Đợi khi em có thời gian, anh sẽ dẫn em đến đó du lịch nhé?”
“Được.”
“Trong thời gian tới thị trường sẽ tiếp tục biến động, em đừng theo dõi tin tức, tránh để xem rồi lại phiền lòng.”
“Không đâu. Trong thời gian anh không ở bên cạnh, em chỉ có thể nhìn thấy anh trên tin tức thôi.”
Anh im lặng trong giây lát, ngập ngừng hỏi: “Có phải chúng ta chưa từng chụp ảnh chung với nhau không?”
Không nói ra không biết đúng là như vậy thật. Lâm Mộc lấy di động ra, chỉnh sang chế độ chụp ảnh bằng giọng nói: “Nào, nhìn vào ống kính, mỉm cười, cheese…”
Câu hiệu lệnh được nói ra, tiếng “tách” giòn giã vang lên, một tấm ảnh hai người đã được chụp thành công.
Thế là, sau này khi nhớ đến nhau, họ có thể nhìn vật nhớ người.
**
Một tuần sau, Lâm Mộc đã xuất viện, hôm ấy cũng là ngày Tiêu Hoài bay sang Frankfurt.
Ít lâu sau, ngân hàng Bắc Á và lượng lớn tài khoản ký quỹ, nguồn chủ lực mua đồng Nhân dân tệ bằng đô la Mỹ đột nhiên cắt giảm vị thế. Thị trường hối đoái Nhân dân tệ sụt giảm 600 điểm, chỉ số hợp đồng tương lai giảm 4%. Chỉ số chứng khoán cũng giảm mạnh, trong ba ngày giảm từ 2900 điểm xuống còn 2500 điểm.
Thị trường tiền gửi, thị trường hối đoái, thị trường chứng khoán đồng loạt sụt giảm. Các đơn vị truyền thông lớn lũ lượt đưa tin rằng các thế lực nước ngoài đang kết hợp với nhau bán khống thị trường Trung Quốc.
Lâm Mộc rất kinh ngạc, xem đồng hồ, Frankfurt lúc này chắc khoảng tám giờ tối, bèn gửi tin nhắn cho Tiêu Hoài: “Ba thị trường sụt giảm mạnh như vậy, bên bán khống kiếm lời như thế nào?”
Tiêu Hoài trả lời: “Thị trường tiền gửi và thị trường hối đoái có liên kết với nhau. Các nhà đầu cơ quốc tế bán khống thị trường tiền gửi, tạo đòn bẩy để lấy lại số tiền thất thoát từ thị trường hối đoái ở chỗ hợp đồng tương lai.”
Lâm Mộc không hiểu lắm: “Anh giải thích cụ thể hơn được không?”
Anh rất kiên nhẫn gõ một đoạn chữ dài: “Nói một cách đơn giản, mỗi một hợp đồng tương lai ngắn hạn có thể kiếm được 40 Nhân dân tệ, chỉ số chứng khoán hiện tại hơn 2500 điểm, lợi nhuận trên giấy của mỗi hợp đồng đã lên đến 150 nghìn nhân dân tệ, các hợp đồng ngắn hạn hết hạn vào tháng Bảy thực tế lên đến 20 tỷ nhân dân tệ. Nếu chỉ số chứng khoán tiếp tục sụt giảm, các nhà đầu cơ có thể thu về lợi nhuận tối thiểu từ 50 tỷ nhân dân tệ trở lên. Nên mới nói, các nhà đầu cơ quốc tế sẽ kiếm lại toàn bộ số tiền đã mất ở thị trường hối đoái nhân dân tệ từ chỗ hợp đồng tương lai.”
Lâm Mộc gửi một biểu tượng cảm xúc thè lưỡi: “Tuy em không biết các nhà đầu cơ quốc tế từ đâu mà có, nhưng em có thể khẳng định họ đang đổ oan cho anh.”
“Sao em biết chắc rằng anh đang chịu oan?”
“Khi chỉ số chứng khoán bắt đầu sụt giảm, anh đang ngồi suốt bên giường của em học từng vựng tiếng Việt, đâu có thời gian để bán khống thị trường Trung Quốc?”
Di động yên ắng trong chốc lát, sau đó hai biểu tượng cảm xúc xuất hiện phía trên màn hình: “Thẹn thùng” “Hôn”
Lâm Mộc không chút xấu hổ nhắn lại mấy “nụ hôn”, bỗng nhiên rất muốn hỏi Tiêu Hoài, tuần sau cô khởi hành sang Việt Nam, anh có kịp về nước trước khi cô đi hay không?
Cô cầm lòng không hỏi, chỉ nói: “Truyền thông nói thị trường chứng khoán sẽ xuất hiện hiệu ứng đuôi béo, đó là gì vậy?”
“Hiệu ứng đuôi béo là một thuật ngữ tài chính, nói về xác xuất ban đầu khó có thể xảy ra đột nhiên gia tăng. Tỷ như có thể sẽ xuất hiện một vài sự việc bất thường, làm cho thị trường biến động lớn.”
Lâm Mộc ngẫm nghĩ: “Có phải Đông Thịnh sẽ có biến động lớn không?”
“Phải.”
“Khi nào?”
“Rất nhanh.”
**
Như Tiêu Hoài đã nói, một vài ngân hàng đầu tư uy tín không hẹn mà cùng tuyên bố, với tốc độ hao hụt nguồn đầu tư nước ngoài của Trung Quốc như bây giờ, đến đầu tháng 12 năm nay, ngân hàng Trung ương sẽ phải ngừng hỗ trợ tỷ giá hối đoái của đồng nhân dân tệ, thả cho đồng nhân dân tệ rớt giá.
Rất nhiều quỹ phòng hộ cũng tuyên bố, sẽ cắt giảm một lượng lớn cổ phiếu khái niệm ở Trung Quốc và ngoại hối nhân dân tệ để ngăn rủi ro.
Hai tin tức khiến cho thị trường hối đoái, thị trường hợp đồng tương lai, thị trường chứng khoán đều sụt giảm, tâm lý thị trường trở nên vô cùng bi quan. Lúc này, các ngân hàng uy tín lại phát biểu lần nữa, dự đoán tốc độ tăng trưởng GDP của Trung Quốc sẽ giảm đáng kể, hiển nhiên đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Thị trường chứng khoán tiếp tục sụt giảm theo chiều hướng không thể cứu vãn, chỉ số cổ phiếu cố gắng bám trụ ở mức 2500 điểm một cách vô cùng gian nan, sau đó không bất ngờ gì trượt khỏi điểm tựa, rơi thẳng xuống 2000 điểm.
Hiệu ứng đuôi béo đã xuất hiện, rất nhiều tài khoản đồng loạt bán ra số lượng lớn, trong đó có rất nhiều lệnh giới hạn đang chờ bán tháo cổ phiếu Đông Thịnh.
Đến khi kết thúc, giá cổ phiếu Đông Thịnh đã chạm đáy tám ngày giao dịch liên tiếp.
Lâm Mộc vừa định gọi điện thoại cho Tiêu Hoài, anh đã rất ăn ý gọi đến và nói: “Mấy hôm nay, các tài khoản bán tháo cổ phiếu Đông Thịnh sớm nhất là vì đã từng cầm cố cổ phiếu, nay cổ phiếu mất giá, không thể trả nợ hay chuyển nhượng cổ phiếu đã thế chấp được, đành phải bỏ của chạy lấy người.”
Lâm Mộc há miệng, không thốt nên lời.
Tiêu Hoài nói: “Ngày mai, Đông Thịnh có thể vừa mở phiên đã chạm đáy. Các nhà cái đã khóa vị thế cổ phiếu Đông Thịnh thấy rớt giá đến sợ rồi, sẽ tranh thủ tháo chạy.”
Lâm Mộc thầm thở dài: “Nếu tất cả đúng như anh dự đoán, Quý Vân Xung sẽ ra sao?”
Tiêu Hoài không trả lời ngay. Theo tiền lệ trong quá khứ, rất nhiều nhà cái siêu cấp bị cơ quan quản lý chứng khoán điều tra đến cuối cùng không nhảy lầu tự sát thì cũng lưu vong ra nước ngoài.
Tiêu Hoài khẽ cau mày, tổng kết bằng bốn chữ…
“Kết cục thê thảm.”
**
Hôm sau, chỉ số cổ phiếu loại A tiếp tục giảm, đúng như dự đoán, trong vòng tám phút kể từ khi mở phiên giá cổ phiếu tập đoàn Đông Thịnh bị khóa ở mức chạm đáy với hàng chục triệu cổ phiếu bị bán ra. Rớt giá liên tục khiến cho các người chơi nhỏ lẻ thiệt hại nghiêm trọng, họ không bị mắc kẹt quá sâu phải trơ mắt nhìn nguồn vốn co rút với tốc độ nhanh chóng, thì cũng mượn đòn bẩy để thanh lý hàng trong tay để mất cả vốn lẫn lãi.
Cơ quan quản lý chứng khoán đã chú ý đến việc giá cổ phiếu biến động bất thường từ lâu. Dù Đông Thịnh đã từng ra thông báo “do chịu ảnh hưởng của việc suy thoái kinh tế vĩ mô và thị trường chứng khoán sụp đổ, một bộ phận cổ đông nắm quyền kiểm soát đã giảm lượng cổ phiếu trong tay dẫn đến viện giá cổ phiếu giảm”, song lý do này ngày càng khó thuyết phục. Đến trưa, có tun tức nói rằng cơ quan quản lý chứng khoán đã vào cuộc điều tra.
Khi đọc được tin này, Lâm Mộc đã thu dọn xong hành lý, hiện là 14 giờ, tương ứng với 8 giờ sáng ở Frankfurt. 14 giờ ngày mai, là lúc cô bay sang thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Cô khoanh tay đi qua đi lại trong phòng khách, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Tiêu Hoài nhưng lại từ bỏ, cuối cùng cô hít thở sâu, quyết định rời khỏi nhà đi đến Đông Thịnh.
Nay đã khác xưa, rất nhiều người chơi cổ phiếu đang phẫn nộ tụ tập trong khuôn viên công ty giơ biểu ngữ phản đối, Lâm Mộc thấy vậy bèn nhờ tài xế taxi đi vòng ra cửa sau.
Cô trình bày lý do mình đến đây với nhân viên lễ tân, nhưng đối phương lại nói chủ tịch không gặp khách. Cô đành gọi vào số di động của Quý Vân Xung: “Giờ anh có tiện không? Em muốn gặp anh một chút.”
Đầu giây bên kia im lặng trong giây lát, sau đó vang lên những lời không cảm xúc: “Nếu em chỉ muốn xem người yêu cũ anh đây bị bạn trai hiện tại của em đánh bại như thế này, không cần đâu.”
“Ngày mai em phải sang Việt Nam rồi, lần này đến vì muốn chào tạm biệt anh. Nếu hôm nay không gặp, có lẽ sau này rất khó gặp lại.”
Đầu dây bên kia lại im lặng, lát sau buông một câu: “Lên đây đi.”
Lâm Mộc đi thang máy lên thẳng phòng làm việc của Quý Vân Xung. Khu vực làm việc có tính bảo mật cao độ, sát vách tường đặt một dãy kệ sách theo phong cách Trung Hoa, bên trên có vài tấm ảnh, lần lượt là ảnh Quý Vân Xung chụp chung với bố mẹ từng được lan truyền khắp mạng internet được chụp vào mười hai năm trước, ảnh chụp cùng cô vào mười hai năm sau đó, và “ảnh gia đình” của hai bên gia đình trong buổi tiệc đính hôn.
Lâm Mộc dời mắt nhìn về phía Quý Vân Xung.
Anh ngồi trên ghế tựa bằng da, đưa sườn mặt về phía cô, lặng lẽ nhìn nhưng tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ.
Cô thuận theo tầm mắt anh nhìn về phía thế giới bên ngoài. Thành phố này bị bao bọc bởi những khối xi măng lõi thép, tầm nhìn thoáng đãng bị chia cắt bởi những tòa kiến trúc lớn nhỏ khác nhau, khiến người ta không khỏi trầm trồ trước thời đại phồn vinh này, cũng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng và hoài nghi trước khung cảnh đơn điệu.
“Nhìn những con kiến nhỏ nhoi, chỉ mong một chốn làm nơi đi về.” Quý Vân Xung thấp giọng lên tiếng, giọng nói mang cảm giác lạnh lùng, “Lúc nhỏ giáo viên Ngữ văn yêu cầu chúng ta học thuộc thơ của Đỗ Phủ, anh luôn cảm thấy hai câu này viết sao mà chua xót thế. Thỏ khôn phải có ba hang, thế mà loài kiến chỉ cầu mong có được một hang? Tại sao lại xem thường những phận đời nhỏ bé như loài kiến, chế giễu họ chỉ vì mưu cầu cuộc sống dễ chịu mà phải khom lưng luồn cúi.”
Lâm Mộc trầm ngâm một lúc: “Thảo nào anh thường hay làm sai đề nghị luận thơ cổ, thì ra từ nhỏ đã thích đi vào chỗ bế tắc.”
Quý Vân Xung nhếch nhẹ khóe môi, quay sang nhìn Lâm Mộc: “Ngồi đi.”
Lâm Mộc kéo ghế, ngồi xuống trước bàn làm việc của anh.
Anh quan sát cô, giọng điệu không cảm xúc: “Nghe nói em bị tai nạn xe?”
“Ừm.”
“Cắt bỏ lá lách, về sau có ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày không?”
“Sức đề kháng sẽ giảm, trao đổi chất cũng chậm hơn, nhưng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được.”
“Việt Nam không bằng bên này, điều kiện khó khăn, em làm sao nghỉ ngơi tốt được?”
Lâm Mộc khẽ cười: “Nơi em hỗ trợ là một huyện thuộc thành phố Hồ Chí Minh, dân số chưa đến một triệu người, số lượng bệnh nhân ít hơn bênh này rất nhiều, chắc em sẽ không vất vả lắm đâu.”
Quý Vân Xung nhìn nụ cười của cô, thoáng thất thần.
Anh nhìn đồng hồ treo tường, lật mở tài liệu trên bàn, cầm bút lên cúi đầu viết chữ: “Anh còn có chút việc cần xử lý, em về đi.”
Lâm Mộc không đứng dậy, vẻ mặt hơi do dự, khi cất tiếng nén giọng xuống khá thấp: “Giá cổ phiếu của Đông Thịnh sụt giảm rất mạnh, anh dự định làm thế nào?”
Anh chẳng buồn ngẩng đầu, lạnh lùng buông một câu: “Không liên quan đến em.”
“Nhưng anh đã làm chuyện phạm pháp, lỡ bị cơ quan quản lý chứng khoán điều tra ra được…”
“Không cần em nhọc lòng. Khi Tiêu Hoài liên kết với các ngân hàng đầu tư lớn và quỹ phòng hộ có hàng loạt hành động trả đũa nhằm vào Đông Thịnh, em chưa từng tỏ ra quan tâm. Bây giờ anh sắp thua rồi, em cố ý chạy đến trước mặt anh để thể hiện lòng thương xót giả tạo ư?”
Lâm Mộc nhìn Quý Vân Xung, cảm xúc rất phức tạp: “Con người em có giả tạo hay không, vào lúc này chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh nên dừng lại đúng lúc, đừng để sai càng thêm sai.”
Quý Vân Xung im lặng trong giây lát, đặt bút xuống: “Theo em thấy, tất cả mọi lỗi lầm đều do anh tự làm tự chịu đúng không?”
“Ý em không phải như vậy…”
“Chuyện xảy ra vào hai năm trước phức tạp hơn những gì em biết nhiều. Những kẻ khốn đã hại chết bố anh, bắt cóc mẹ anh không biết xấu hổ là gì, chúng không những yêu cầu anh giao nộp đoạn ghi âm bằng chứng, còn yêu cầu anh chuẩn bị một khoản tiền chuộc khổng lồ. Khi đó anh vẫn đang làm thủ tục tư pháp, vẫn chưa chính thức thừa kề cổ phần của bố, lấy gì mà vay được khoản tiền lớn như vậy?”
Lâm Mộc ngỡ ngàng trước sự thật được phơi bày muộn màng này.
“Anh bị dồn vào đường cùng rồi, không còn cách nào khác mới quyết định thế chấp cổ phần mình có trong tay để vay vốn ngân hàng. Lâm Mộc, em có biết những ngân hàng qua lại với bố anh nhiều năm trở nên lạnh lùng vô tình đến nhường nào không? Họ lấy lý do Đông Thịnh tái cơ cấu thất bại, giá cổ phiếu giảm mạnh, để ép tỷ lệ cầm cố xuống, nâng lãi suất vay lên. Cổ phần có giá trị thị trường lên đến hàng chục triệu của anh chỉ vay được số tiền bằng một phần năm giá trị thị trường, thế mà còn phải trả mức lãi suất cực cao để chuộc về.”
Nói đến đây, Quý Vân Xung hơi nghiêng người qua, ánh mắt ngang bằng với cô: “Khó khăn lắm anh mới cứu được mẹ ra, nhưng mẹ điên mất rồi, anh cũng cùng đường bí lối. Một mặt anh đã mất đi số cổ phần vốn có, mặt khác mãi chưa được thừa kế cổ phần của bố, khi sắp bị đá ra khỏi Đông Thịnh, có người hỏi anh có bằng lòng hợp tác sâu rộng với họ để Đông Thịnh cải tử hoàn sinh hay không.”
Lâm Mộc đã hiểu ra tất cả, tim bỗng chốc thật khó chịu, cổ họng cũng nghẹn lại bởi cảm xúc cay đắng, khó khăn lắm mới thốt được ra một câu: “Tại sao anh không từ chối?”
“Em nghĩ rằng anh không muốn ư? Nếu còn lựa chọn tốt hơn, sao anh lại không làm người một cách quang minh chính đại, luồn cúi chịu đựng, đầu cơ trục lợi để làm gì?” Quý Van Xung cười chua chát, giọng nói trầm thấp toát ra sự thê lương không thể gọi tên, “Anh cần vốn, cần lượng vốn khổng lồ. Chỉ có như vậy mới có thể giữ gìn tâm huyết của bố, anh mới có thể tiếp tục sống, người mẹ đang dưỡng bệnh trong bệnh viện tâm thần mới có thể sống một cách tử tế. Lâm Mộc, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì chẳng thể làm được gì cả.”
Lâm Mộc thốt không nên lời, cắn nhẹ cánh môi, cố nén sự chua xót trong mắt xuống.
Còn một số lời Quý Vân Xung chưa nói, cũng không dự định nói ra… Lúc đó anh vốn không muốn rời xa cô, nhưng không được, anh đang làm chuyện phạm pháp. Một khi chuyện đầu cơ trục lợi bị phơi bày, chắc chắn cô sẽ bị liên lụy.
Lâm Mộc không biết suy nghĩ của anh, khịt mũi, dịu giọng hơn: “Em hiểu nỗi khổ bất đắc dĩ của anh. Chuyện đã xảy ra không thay đổi được, bây giờ anh dừng tay vẫn còn kịp.”
Quý Vân Xung đáp ngay lập tức: “Không được. Mối thù của bố vẫn chưa trả xong, nếu lúc này thừa nhận với bên ngoài tất cả những việc anh từng làm, công sức trong hai năm qua của anh sẽ đổ sông đổ bể. Lâm Mộc, lẽ nào em muốn anh bị nhốt trong nhà giam nhìn lũ khốn nạn kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ư?”
“Anh không dừng tay thì còn làm được gì nữa? Tiêu Hoài nói với em, kết cục của anh sẽ rất thê thảm, nhưng em không muốn anh đi vào bước đường thê thảm đó.”
Quý Vân Xung bỗng im lặng.
Anh phác họa khuôn mặt Lâm Mộc bằng ánh mắt, sau đó lại nhìn đồng hồ treo tường, nhếch khóe môi nở nụ cười hờ hững: “Tiêu Hoài hù dọa em thôi. Anh là ai kia chứ, đương nhiên có cách để rút lui an toàn rồi.”
Lâm Mộc sửng sốt.
Ánh mắt anh khôi phục vẻ lạnh lùng như lúc đầu: “Thôi, em đã chiếm mất hơn nửa tiếng thời gian làm việc của anh, có thể về được rồi.”
Lâm Mộc vừa hé miệng, Quý Vân Xung đã cau mày với vẻ mất kiên nhẫn: “Trước đây anh mong em ở lại, em không chịu ở lại. Bây giờ anh muốn em đi, em lại ở lì không chịu đi. Có phải Tiêu Hoài không ở bên cạnh, em thấy cô đơn, muốn phát sinh chút gì đó với anh không?”
Bị anh mỉa mai, Lâm Mộc rất khó chịu, bèn đứng dậy bỏ ra ngoài.
Cô quay lưng về phía anh, mỗi khi cất một bước đi, những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu.
Khi tám tuổi, anh lén nhét một hộp kẹo trong suốt vào cặp của cô, hại cô suýt chút nữa bị phạt viết bản kiểm điểm suốt cả một năm.
Khi mười lăm tuổi, cô đứng trước bảng thông báo trong sân trường xem danh sách chia lớp, vừa quay đầu lại đã thấy anh đứng bên cạnh mình. Lúc ấy còn thơ trẻ, hoa đang cười e ấp, chim đang hót líu lo, khuôn mặt ngây ngô của anh phản chiếu trên kính cửa sổ, cô chợt thoáng thơ thẩn. Anh không phát giác ra, ánh mắt vẫn đang nấn ná trên bảng danh sách, khi nhìn thấy tên của anh và cô được đặt chung với nhau, anh nhướng mày nở nụ cười mừng rỡ với cô, cô ngoảnh mặt đi, vành tai thoáng ửng đỏ.
Lớn thêm chút nữa, anh trở thành bạn cùng bàn của cô, mỗi ngày đều dùng đủ mọi lý do để mang bữa sáng cho cô, không ngại gió mưa đưa cô về nhà, tỏ tình với cô trong làn gió.
Thời gian thoi đưa, anh chuẩn bị sang Đức du học. Khi chia tay nhau ở sân bay, anh rơi nước mắt trước cả cô, hứa hẹn sắt son rằng học xong quay về nhất định sẽ cưới cô. Bấy giờ cô đỏ vành mắt than trách: “Mẹ anh không thích em, làm sao em cưới anh được?”
Anh hôn đi nước mắt của cô và nói: “Bố anh rất thích em, yên tâm đi, em chắc chắn sẽ trở thành con dâu của ông ấy.”
Tám năm ròng rã, dường như không hề xóa nhòa đi tình yêu, nhưng dường như đã xóa đi gì đó ngoại trừ tình yêu.
Lâm Mộc dừng bước, ngoảnh lại nhìn Quý Vân Xung.
Anh vẫn đẹp trai, khô ngô như trong ký ức. Nhưng anh không còn là chàng trai trong ký ức, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng xa cách không thể tan biến, khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Khoảng cách thời gian không thể vượt qua, khiến cho hai người dần xa cách nhau, không quay trở lại như thuở ban đâu được nữa.
Lâm Mộc đỏ vành mắt, rưng rưng: “Không biết tại sao, em nghĩ lúc đó anh gặp nhiều rắc rối như thế nhưng không chịu nói gì đã đẩy em ra xa, giống như trong tiềm thức của anh đã nhận định chúng ta chỉ có thể chia ngọt, không thể cùng sẻ bùi vậy.”
Tay cầm bút của Quý Vân Xung thoáng run run, chầm chậm ngẩng đầu lên, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt sâu thẳm, sau đó lại lắng xuống.
“Nếu lần này anh thật sự có thể rút lui an toàn, em thật lòng hy vọng anh đừng tiếp tục trả thù bằng thủ đoạn phi pháp nữa. Tuy anh đã mất đi bố, nhưng vẫn còn có mẹ. Vì bà ấy, anh nên quý trọng bản thân mình hơn.”
Quý Vân Xung không nói tiếng nào, nhưng sắc mặt trông nhợt nhạt hơn.
Cô gật đầu, buông lời từ biệt lần sau cuối: “Tạm biệt.”
Dứt lời, cô quay đi rời khỏi phòng làm việc, dòng nước mắt cũng đồng thời tràn ra khỏi bờ mi.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, cô ấn phím tầng một, nhắm mắt mệt mỏi tựa lên vách tường. Khi ra khỏi tòa nhà Đông Thịnh, cô giơ tay gọi xe taxi mới phát hiện mình đã bỏ quên túi xách ở phòng làm việc, đành phải quay trở lại.
Không thấy Quý Vân Xung trong phòng làm việc. Lâm Mộc nhặt túi xách từ trên ghế da lên, ngẩng đầu vô tình nhìn văn kiện trên bàn, cây bút Quý Vân Xung từng dùng đặt bên trên.
Lâm Mộc do dự, cuối cùng vẫn đưa tay qua lật mở.
Nét chữ của Quý Vân Xung hiện ra trước mắt, chi chít dày đặc, càng đọc Lâm Mộc càng thấy kinh hãi. Khi đọc đến đoạn cuối cùng, mặt cô biến sắc, bỏ văn kiện xuống lai thẳng lên tầng thượng.
Quý Vân Xung đứng trên sân thượng, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, đầy vẻ sóng gió không sờn, cách chân anh nửa mét là khoảng không.
Nghe thấy tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn “lộc cộc lộc cộc”, anh thoáng giật mình, chầm chậm ngoảnh đầu sang.
“Quý Vân Xung! Đây là rút lui an toàn mà anh nói đó ư?” Lâm Mộc vội anh gọi anh lại, giọng nói căng thẳng khác hẳn mọi khi, “Công bố nguyên nhân cái chết của bố anh và những đau khổ anh phải chịu đựng với bên ngoài, sau đó nhảy từ đây xuống, dùng cái chết để đổ tội cho quan lý cấp cao của Y dược Trung Tây, gửi gắm hy vọng cơ quan quản lý chứng khoán sẽ phát hiện ra giá trị thị trường của Y dược Trung Tây cũng bị làm giả?”
Cô rất giận, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, nhưng cô biết lần này anh sẽ làm thật, không dám mạo hiểm đến gần, chỉ đứng tại chỗ khuyên can: “Anh có rất nhiều đường sống để chọn lựa, hà cớ gì phải chọn con đường chết chứ?”
Quý Vân Xung nhìn cô một lúc, quay mặt đi khẽ buông tiếng thở dài, trầm giọng nói: “Lâm Mộc, em vẫn nên về đi.”
Cảm xúc khó tả lan ra trong lòng Lâm Mộc, cô biết anh là một người cố chấp đến nhường nào, làm việc độc đoán, không thể hồi tâm chuyển ý chỉ vì vài ba câu nói.
Cô nói trong bất lực: “Cho dù anh nhảy từ đây xuống, sự việc cũng chưa chắc sẽ phát triển theo hướng anh mong muốn. Quản lý cấp cao của Y dược Trung Tây mưu mô xảo quyệt, nói không chừng sẽ nghĩ đủ mọi cách để thoát tội, anh là người duy nhất biết được chân tướng sự việc, cả anh cũng không còn nữa, ai sẽ trả mối thù của bác trai đây? Còn bác gái thì sao? Ai sẽ tận tâm chăm sóc cho bác ấy?”
Mỗi một câu đều thốt ra từ đáy lòng, Quý Vân Xung im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Sắp đến ba giờ chiều rồi, đến hôm nay giá cổ phiếu của Đông Thịnh đã giảm liên tục bảy ngày rồi. Sáng nay đã có sáu người trong hội đồng quản trị, hai người trong ban kiểm soát đột nhiên gửi fax đơn từ chức cho hội đồng quản trị. Đám người này, lúc kiếm được tiền ai nấy đều giả vờ giả vịt chạy tói dựa dẫm anh, bây giờ thấy tình thế không ổn thì lũ lượt bỏ chạy.”
“Đám người từng hợp tác cùng nhau thao túng giá cổ phiếu sẽ nhanh chóng đùn đẩy hết trách nhiệm của việc sụt giảm giá cho anh, nói không chừng còn châm thêm dầu vào lửa, đặt điều nói rằng Đông Thịnh có lỗ hổng tài chính. Lâm Mộc, anh không còn đường lui nào có thể chọn lựa nữa, cho dù đã từng có đường lui, nhưng cũng không phải bây giờ, mà là hai năm về trước.”
Khi nói, anh nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Mộc, khóe môi cong nhẹ lên.
Khi anh nở nụ cười, trong mắt không còn vẻ mỉa mai nữa, thả lỏng chân mày, lúm đồng tiền thấp thoáng, như đã tháo chiếc mặt nạ hung hăng xuống để cái tôi chân thật của mình hiện ra.
“Lúc em đến Munich tìm anh, thái độ của anh thay đổi liên tục là vì anh cũng đang băn khoăn trăn trở. Con đường phục thù này quá gian nan, anh không tránh khỏi lúc thấy yếu đuối hoang mang, không kìm được khao khát muốn quay về bên em. Nói không chừng chẳng bao lâu chúng ta đã có một đứa con, cuộc sống cũng không còn buồn lo, sẽ ngập tràn tiếng cười niềm vui.”
Lâm Mộc ngơ ngác, nghe anh nói tiếp.
“Ước mơ bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng hiện thực rất tàn khốc. Nếu anh từ chối hợp tác với đám người đầu cơ kia, sẽ mất Đông Thịnh, anh cũng sẽ trắng tay. Mẹ bị bệnh tâm thần, vết thương ở đầu gối anh lại tái phát liên tục, số chi phí điều trị đắt đỏ này đều đổ dồn lên người anh. Lâm Mộc, anh không thể tưởng tượng được sau khi em cưới anh, hằng ngày phải đối mặt với một mẹ chồng điên loạn và một người chồng tàn tật, phải vác bụng làm việc tăng ca trong thời gian mang thai, số tiền vất vả kiếm được chia một nửa làm phí chữa bệnh, một nửa dành làm tiền mua sữa bột cho con. Bất cứ một người phụ nữ nào cũng không thể chịu được cuộc sống như vậy, lâu dần chắc chắn em sẽ rời bỏ anh.”
“Nhưng anh không muốn em rời bỏ anh, nên anh tự nhủ với mình, nhẫn nhịn một chút, chịu đựng một chút, đợi anh thành công trở lại, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”
Quý Vân Xung nhẹ nhàng, chậm rãi nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đăm đăm: “Tiếc là anh đã chậm mất, em đã gặp Tiêu Hoài, em và cậu ta đã đến với nhau rồi.”
Anh thoáng im lặng rồi mỉm cười: “Tiêu Hoài khác với anh, không mang thâm thù đại hận, gia cảnh cũng tốt hơn anh. Cậu ta là người ngay thẳng, là một tờ giấy trắng trên phương diện tình cảm, cậu ta yêu em thì cả đời sẽ toàn tâm toàn ý với em, em chọn cậu ta là quyết định vô cùng đúng đắn.”
Hốc mắt Lâm Mộc cay cay, mím môi không nói được gì.
Quý Vân Xung tiếp tục: “Anh cố gắng quên đi đau đớn trên thể xác, cũng tích cực lên kế hoạch trả thù. Những việc khi còn sống bố không muốn làm, anh đã bất chấp thủ đoạn mà làm. Nhưng tất cả đều không được như ý muốn, Tiêu Hoài âm thầm sắp đặt mọi chuyện, anh thua thảm hại. Lâm Mộc, nhìn thấy em và Tiêu Hoài thân thiết như vậy, anh ganh tỵ, cũng rất đau khổ. Giả sử ah chết trong lần tai nạn đó, có phải sẽ không cảm thấy cô độc và thê lương như bây giờ rồi không? Anh không còn gì nữa, cả chút vốn liếng để trả thù cũng bị tước đoạt mất, sống chẳng bằng chết.”
Lâm Mộc cố nén nỗi buồn trong lồng ngực xuống, hít vào thật sâu, dịu dàng nói: “Em cũng từng cảm thấy sống không bằng chết, nhưng xin anh hãy nghe em khuyên một câu, con người không thể cứ suy nghĩ mãi về những gì đã đánh mất.”
“Con người đều có số phận, em không cần rao giảng đạo lý với anh.”
“Không phải vậy đâu, đời người không thể bao quát trong một từ “số phận” đơn giản như thế. Em và anh cùng lớn lên từ nhỏ, mười sáu tuổi trở thành bạn gái của anh, hai mươi sáu tuổi nhận lời cầu hôn của anh, sau đó mất đi cha mẹ, mất đi anh trong cùng một năm. Người ngoài đều cho rằng em giết người cướp của, cả cơ hội để chứng minh mình trọng sạch em cũng không có. Nếu gọi đây là “số phận”, em không đồng ý.”
Đón nhận ánh mắt có chút bất ngờ của Quý Vân Xung, cô điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi nói tiếp: “Những đau khổ mà anh từng nếm trải, em đều hiểu; cảm giác tuyệt vọng mà anh đang chịu đựng, em cũng hiểu. Nhưng cuộc đời được tạo bởi một chuỗi được và mất, mất và được. Đã có được, đã đánh mất, đúng sai, lầm lỡ, đều sẽ trở thành quá khứ, cứ đắm mình trong cảm xúc tiêu cực là sự lãng phí vô cùng lớn dành cho sinh mạng.”
“”Số phận” của anh không quyết định bởi ý trời, mà lựa chọn của anh sẽ quyết định “số phận” của chính mình. Nếu bây giờ anh nhảy xuống, mọi bất mãn và hy vọng đều sẽ tan vỡ. Có thể cơ quan quản lý chứng khoán sẽ phát hiện ra bí mật của Y dược Trung Tây, cũng có thể họ không điều tra ra được gì, Động Thịnh sẽ chào đón chủ tịch hội đồng quản trị mới, nhưng tên của anh sẽ nhanh chóng bị thế giới lãng quên. Quý Vân Xung, anh thật sự cho rằng số phận của anh là như vậy sao?”
Giọng cô không mang quá nhiều cảm xúc, nhưng mỗi một chữ đều xoáy vào trọng điểm, xoáy thẳng vào nơi yếu ớt nhất nằm sâu trong linh hồn Quý Vân Xung.
Nét mặt anh thoáng thả lòng, cô tiến lên trước vài bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Đời người khó tránh được những quyết định sai lầm. Lỡ chọn sai rồi cũng không sao, điều chỉnh phương hướng làm lại từ đầu là được. Còn phần những kẻ xấu xa đã khiến anh đau khổ, anh nhẫn nại thêm chút, mạnh mẽ thêm chút, thời gian chắc chắn sẽ không phụ lòng sự nỗ lực và kiên trì của anh.”
Nói đoạn, cô đưa tay về phía anh, nhẹ nhàng buông một câu: “Xuống đây nào.”
Cô tay bàn tay trái ra, cổ tay không đeo vòng, vết sẹo hẹp và sâu không có gì che chắn lộ ra ngoài.
Quý Vân Xung nhìn thấy, tim quặn thắt đau, giọng nói vẫn còn hơi cứng nhắc, nhưng ngữ khí đã dịu hơn nhiều: “Anh đã nhận được công văn của cơ quan quản lý chứng khoán, thông báo anh hỗ trợ điều tra. Mộc Mộc, anh không biết nên làm thế nào, anh sợ một khi ra tòa xét xử rồi, kiếp này cũng không còn cơ hội trở mình để báo thù cho bố nữa.”
Cô quen biết anh bao nhiêu năm, lần đâu tiên nghe anh nói sợ.
Lâm Mộc nói: “Đừng sợ, bây giờ chính là lúc để anh sửa chữa sai lầm.”
“Mộc Mộc, nếu anh cố chấp nhảy xuống, em sẽ không rơi lệ vì anh ư?”
Giọng điệu của anh chần chừ không dứt là thế, nước mắt của Lâm Mộc như trực trào, nhưng vẫn cố kìm nén: “Nếu anh kiên quyết chọn đi vào đường cùng, em sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh.”
Một lớp sương mỏng dâng lên trong mắt Quý Vân Xung.
Là số phận ư? Mất cha, mất người yêu, mất tất cả, anh bị dồn vào đường cùng chỉ có thể nhảy từ lầu cao xuống ư?
Quý Vân Xung mệt mỏi nhắm mắt, khi mở mắt ra lại, anh ngập ngừng chầm chậm nhấc tay lên. Gần như cùng khoảnh khắc đó, Lâm Mộc giữ chặt lấy anh, sợ đầu gối của anh yếu, một lúc bất cẩn sẽ ngã xuống, cô dùng cơ thể của mình đỡ lấy anh, cẩn thận đưa anh rời khỏi vùng sân thượng nguy hiểm.
Làm xong tất cả, Lâm Mộc mới thở phàm, đúng lúc này di động trong túi Quý Vân Xung rung lên.
Anh cười buồn: “Còn một lúc nữa là kết thúc phiên giao dịch, chắc người của cơ quan quản lý chứng khoán sợ anh trốn ra nước ngoài nên đến tìm người trước đây mà.”
Một câu nói khiến Lâm Mộc vừa mới an tâm lại bắt đầu thấp thỏm.
Quý Vân Xung nhận điện thoại.
Ban đầu anh im lặng lắng nghe, sau đó chuyển thành anh đặt câu hỏi cho đối phương trả lời. Kết thúc cuộc gọi, anh nói với vẻ không dám tin: “Trung tâm giao dịch gọi đến, báo với anh rằng có nhà đầu tư lớn liên tục nuốt vào các lệnh bán ra, mức giới hạn giá xuống đã được mở, giá cổ phiếu cũng bắt đầu tăng.”
Sự thật đúng là như vậy, cách đây không lâu cổ phiếu của tập đoàn Đông Thịnh đã mở mức giới hạn giá xuống, sau đó chuyển từ màu xanh sang đỏ tăng vọt 3%. Tuy đã sắp kết thúc phiên giao dịch, nhưng vẫn liên tục có lượng lớn giao dịch đấu giá được thực hiện, khiến cho giá cổ phiếu không ngừng tăng lên, gần chạm giới hạn giá lên.
Lâm Mộc ngạc nhiên hỏi: “Vẫn còn nhà cái giữ hàng cho anh à?”
Quý Vân Xung phủ nhận: “Các nhà cái chủ lực đã tháo chạy lâu rồi, không thể mua ngược lại được.”
“Hay là nhà đầu tư nhỏ lẻ đang bắt đáy?”
“Sức mua của nhà đầu tư nhỏ lẻ rất yếu, không thể tiến hành lượng giao dịch lớn như vậy.”
Thế thì rốt cuộc là ai đang mua lại cổ phiếu Đông Thịnh trong lúc dầu sôi lửa bỏng này?
Lâm Mộc nghĩ tới nghĩ lui, chợt nghĩ đến Tiêu Hoài.
Là anh ư? Anh đã lên kế hoạch mua vào từ trước, hay nhìn thấy bản tin trưa nay mới nảy ra ý định cứu nguy? Anh làm như vậy thì có lợi gì cho mình chứ?
Lâm Mộc nghĩ mãi không hiểu, trộm liếc nhìn Quý Vân Xung, thấy anh cũng đang tập trung suy nghĩ.
Thôi….
Cô không hiểu về tài chính, không nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Hoài. Dẫu sao thì Tiêu Hoài làm gì cũng có nguyên nhân của anh, cô không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ mặc anh làm.
**
Từ tầng thượng về đến phòng chủ tịch, điện thoại từ cơ quan quản lý chứng khoán cũng gọi đến. Do trước giờ kết thúc phiên giao dịch giá cổ phiếu đã được kéo lên mức giới hạn giá lên, Quý Vân Xung không còn vẻ bất lực và chán chường như trước đó nữa, khi nói chuyện anh trình bày rất điềm tĩnh.
Lâm Mộc không nán lại thêm, cầm túi xách lặng lẽ ra về.
Trong lúc nghe điện thoại, Quý Vân Xung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy Lâm Mộc lên xe taxi rời khỏi Đông Thịnh.
Ánh mắt anh ảm đảm hơn nhiều, một lúc sau sáng sủa trở lại, tiếp tục bình tĩnh trả lời câu hỏi của nhân viên cơ quan quản lý chứng khoán.
Lần này, không ai chào tạm biệt ai.
Tựa như từ nay về sau, anh và cô sẽ không có duyên gặp lại nữa.