Đăng vào: 12 tháng trước
Một khi ma tới gần người bình thường đều sẽ khiến cho họ cảm thấy không dễ chịu, lạnh run, đổ mồ hôi hột, nổi da gà, da đầu tê rần. Đây đều là những phản ứng bình thường nhất.
Tôi còn phát hiện ngoại trừ tôi ra thì những người khác đều có thể đi xuyên qua hồn phách Thất Thất. Nhưng sau khi đi xuyên qua hồn ma, người ta đều sẽ cảm thấy bị choáng váng đầu óc.
"Nhà cũ mà, nên có hơi lạnh chút", tôi nói một câu qua loa lấy lệ rồi chỉ vết thương trên cánh tay anh ta: "Vết thương của anh có cần..."
"À, không sao, chỉ là trầy xước da chút thôi. Vừa rồi cũng may tôi chạy nhanh đấy!", anh ta thở ra một hơi, đường hoàng ngồi xuống ghế.
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, vừa tò mò vừa cẩn thận.
"Nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?"
Đồng Xu liền thở dài: "Haiz... Đều tại tôi thôi... Quá không biết tự lượng sức mình, nửa đêm nửa hôm còn đi vào nghĩa địa, không ngờ gặp phải ma thật luôn... Lại còn là ma hung ác nữa..."
Tôi không nhịn được cảm khái một câu: "Anh đúng là ăn no rửng mỡ. Tự nhiên không có việc đi vào nghĩa địa làm chi..."
Đồng Xu có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi cũng muốn giống anh đó".
"Giống tôi? Liên quan gì tới tôi? Hơn nữa, sao anh lại biết tôi?”
Ánh mắt Đồng Xu lóe lên nói: "Tôi rất tò mò với người vá xác, rất có hứng thú nên nghe ngóng khắp nơi. Sau đó nghe nói anh là người vá xác, tôi liền muốn tìm anh học tập".
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi được người ta sùng bái như vậy, khiến tôi thấy cả người đều mất tự nhiên.
Thất Thất cau mày đi đến trước mặt Đồng Xu.
Tôi vội vã đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, lắc đầu không cho cô ấy quấy rối. Nhưng biểu cảm của Thất Thất rất nghiêm túc, cô ấy có chút nghi ngờ Đồng Xu.
"Anh ta thật sự không nhìn thấy em hả? Nhưng khí tức trên người anh ta rất không bình thường", Thất Thất nói, hơi nghiêng đầu: "Có chút giống anh đó!"
"Đương nhiên là giống, bọn anh đều là người mà! Đừng quậy nữa!", tôi buộc miệng nói.
Đồng Xu sửng sốt: "Hả?". Tôi vội vã nói: "À, tôi nói đương nhiên tôi là người vá xác rồi. Nhưng anh đến học việc ở tôi cũng quá bậy rồi. Công việc này không sạch sẽ, không mấy ai xem trọng".
Lúc này Thất Thất ghé lại gần mặt Đồng Xu, cô ấy cách anh ta rất gần, cẩn thận quan sát anh ta.
Đồng Xu không hề phản ứng, xoay đầu nhìn nhìn trong nhà đột nhiên hỏi: "Sao anh không bật đèn vậy!"
"Tôi không thích bật đèn", tôi thuận miệng trả lời.
Lúc này Thất Thất thình lình giơ tay muốn tát vào mặt Đồng Xu, cô ấy muốn thử xem Đồng Xu có tránh hay không.
Đúng lúc Thất Thất tát vào mặt anh ta thì Đồng Xu đứng lên.
Thất Thất đánh hụt, đương nhiên không trúng Đồng Xu.
Đúng lúc tôi và Thất Thất cho rằng thật ra Đồng Xu có thể nhìn thấy ma nên vừa nãy mới cố ý né tránh thì anh ta bịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Thầy Đầu Kim, xin nhận của học trò một lạy!", anh ta nói xong thì dập đầu với tôi.
Tôi bị hành động này của anh ta dọa tới mức nhảy về sau một bước, sau đó vội vã đi đến trước mặt anh ta kéo anh ta đứng lên.
"Thật ngại quá. Tôi không nhận học trò".
"Hả... Nhưng mà tôi thật lòng muốn theo anh học tập. Tôi có thể làm phụ việc cho anh trước!", anh ta cố chấp cầu xin tôi.
Tôi áy náy nhìn anh ta, cảm ơn anh ta coi trọng tôi, nhưng tôi không thể nhận anh ta làm học trò được.
Không ngờ nước mắt Đồng Xu thình lình rơi xuống: "Từ nhỏ tôi đã một thân một mình, muốn học một nghề để sống an ổn. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ, cầu xin anh đấy!"
Nghe anh ta nói xong tôi chỉ đành tiếc nuối nói với anh ta:
"Tôi làm nghề vá xác này cũng không phải để kiếm tiền. Nếu muốn có cuộc sống tốt hơn tốt nhất anh nên nghĩ cách khác đi!"
"Ngay cả nghĩa địa mà tôi cũng đi rồi! Tìm được đường sống từ cõi chết mà đến đây tìm anh. Tại sao anh... sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ!"
Đối mặt với dây dưa không dứt của anh ta, tôi chỉ đành cho anh ta ánh mắt bất đắc dĩ.
"Haiz. Muốn làm người vá xác cũng không phải cứ dám ra nghĩa địa là được, anh không hiểu được đâu!"
Anh ta lại nói, đi vào nghĩa địa là để rèn luyện lòng can đảm. Bởi vì người vá xác phải tiếp xúc với người chết, nếu cần còn phải nói chuyện với ma, anh ta là vì muốn chứng tỏ bản thân.
Tôi cười cười nói không phải anh sợ tới mức chạy về đây đấy thôi.
Không ngờ Đồng Xu đứng thẳng thân mình vô cùng nghiêm túc nói:
"Thật sự không phải tôi nhát gan mà là đám ma kia quá đáng sợ. Không tin anh với tôi cùng đi xem đi!"
Tôi trợn trắng mắt, day day huyệt thái dương. Đồng Xu làm phiền khiến tôi cạn lời.
Thất Thất cười khanh khách nói nhỏ với tôi: "Anh hỏi anh ta xem đã gặp quỷ thế nào. Anh xem, anh ta sợ tới mức tè ra quần rồi".
Tôi nhìn một cái, đúng thật đũng quần Đồng Xu ướt sũng rồi.
Vừa hỏi liền hỏi ra được vấn đề.
Đồng Xu nói anh ta đi vào nghĩa địa. Anh ta gặp một con ma vô cùng hung ác ở trong con sông cạnh đường chính trong thôn chúng tôi.
Tôi biết nơi anh ta nói, bình thường ở đó không có nước, trồng đủ loại cây ăn quả. Trong đó đúng là có một bãi tha ma.
"Con ma rất ác? Anh nhìn thấy hả?", tôi hỏi.Đồng Xu gật mạnh đầu: "Nhìn thấy mà. Hai con, trong đó có một con rất đáng sợ, cánh tay để trần, dáng người khá lớn, trong tay cầm một thanh đao lớn. Lúc tôi nhìn thấy nó thì nó đang ngồi lau thanh đao dính đầy máu..."
--------------------