Chương 49: Mộc Thất, Mộc Thất (5)

Người Định Hình Tâm Lý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Mai Tư Lễ nghiêng người về phía trước, nhìn Mộc Thất đang hoàn toàn thoải mái nằm trên ghế sa lông, nói bằng giọng trầm thấp, “Tên cô là gì?”

Mộc Thất từ từ nói ra tên mình, “Mộc Thất.”

“Bây giờ mở mắt ra, cô đang ở đâu?”

Theo lời của Mai Tư Lễ, Mộc Thất mở mắt ra, nhìn khung cảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt, sau đó lại quay sang nhìn cửa sổ bên cạnh, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, bóng cô dần dần xuất hiện trên cửa sổ, cô lại xuất hiện ở nơi này một lần nữa, “Tôi đang ở một toà nhà.”

Mai Tư Lễ quan sát biểu cảm của Mộc Thất, hỏi tiếp: “Trước kia cô đã từng đến đây bao giờ chưa?”

Mộc Thất thành thật đáp: “Chưa, nhưng mà tôi đã từng mơ thấy nơi này.”

“Nói xem cô đang thấy gì?”

“Hành lang, phòng ốc, cửa sổ, ánh trăng, còn có…” Mộc Thất cúi đầu nhìn mình, vẫn là thân thể bé nhỏ và một chiếc váy đen, “Giống hệt khi đó.”

“Cái gì giống hệt khi đó?”

Mộc Thất nhìn đôi bàn tay nhỏ xíu của mình, “Dáng vẻ của tôi.”

Mai Tư Lễ nhạy cảm phát hiện ra giọng nói Mộc Thất hơi thay đổi, “Khi đó cô mấy tuổi?”

Mộc Thất đáp: “Khoảng 5 đến 6 tuổi.”

Mai Tư Lễ: “Phía trước có đường không?”

“Có.” Cũng giống như lần trước, cô nhìn thấy bảng chỉ đường màu xanh đang phát sáng.

Anh thấy Mộc Thất nhíu mày, dường như hơi kháng cự, vì vậy anh hỏi: “Cô không muốn đi về phía đó?”

Mộc Thất lắc đầu, cô không muốn trải qua chuyện lần trước thêm một lần nào nữa, “Không, không muốn, trên tầng có người đuổi theo tôi, hắn vẫn luôn đuổi theo tôi.”

“Khi đó cô có đã thấy được ai đuổi theo mình không?”

Mộc Thất lại lắc đầu: “Không, tôi chạy trốn đến tầng một, sau đó chạy được ra ngoài.”

Mai Tư Lễ cảm thấy mình nhất định cần phải biết xem ai đã đuổi theo cô, “Vậy lần này cô đi lên tầng được không?”

Sự kháng cự của Mộc Thất bắt đầu trở nên rất rõ ràng, “Không, tôi sợ…”

Mai Tư Lễ trấn an cô: “Không cần sợ hãi, nếu như gặp phải nguy hiểm thì nói cho tôi, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô.”

Mai Tư Lễ thấy sự do dự trên khuôn mặt cô, một lúc sau cô khẽ gật đầu, “Vậy bây giờ cô tiến về phía trước đi.”

Mộc Thất nắm chặt tay lại, từ từ đi về phía trước, tiếng bước chân bắt đầu vang lên, cô hoảng sợ, lập tức dừng lại, nhìn về phía cầu thang đi lên, nhưng lúc này tiếng bước chân lại biến mất.

Cô bắt đầu khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn bước chân về phía trước, tiếng bước chân lại vang lên, cô dừng lại, tiếng bước chân biến mất, cô đi tiếp, tiếng bước chân lại vang lên, cô thử đi thử lại mấy lần như vậy, rồi mới phát hiện ra hoá ra đó là tiếng bước chân của chính mình.

“Tại sao lại như vậy chứ?” Cô thì thầm.

Mai Tư Lễ lập tức hỏi lại: “Sao thế?”

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, lần trước không thấy.”

Mai Tư Lễ ghi nhớ những chi tiết này, sau đó nói với cô: “Không sao, tiếp tục đi về phía trước đi.”

Mộc Thất không nghĩ tiếp nữa, bắt đầu đi về phía trước, chỉ một lát sau cô đã đến chỗ dưới biển hướng dẫn, cầu thang cũng ở ngay trước mặt cô, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là bên trên không còn tiếng bước chân nữa.

“Tôi không nghe thấy tiếng bước chân bên trên nữa.”

“Đi lên.” Mai Tư Lễ vẫn yêu cầu cô đi lên tầng.

Mộc Thất gật đầu một cái, bước lên cầu thang phía bên phải, từng bước, từng bước một, trong toà nhà trống trải chỉ có tiếng bước chân của cô mà thôi. Cộp, cộp, cộp, từng tiếng một vang lên rất rõ ràng.

Chiếc váy màu đen vẫn có một phần vải dài rủ xuống đất, từ từ lê trên mặt đất theo cô.

Đi hết mười mấy bậc thang, đến chỗ giữa cầu thang, cô dừng lại, nhìn lên, vẫn là tấm biển màu xanh chỉ lên trên, nhưng cô không thấy ai trên đó cả. Điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô thở phào, nghĩ thầm, có lẽ lần này sẽ không giống với giấc mơ kia đâu.

Cô lại tiếp tục đi lên, lần này đi một mạch hết mười mấy bậc thang.

“Đến nơi chưa? Cô nhìn thấy gì?”

Không có ánh trăng, mọi thứ đều đen kịt lại, nguồn sáng duy nhất ở nơi này chính là tấm bảng sáng màu xanh, nhưng cũng có vẻ ảm đạm hơn tầng dưới một chút, Mộc Thất dừng bước, “Hành lang, một cái hành lang thật dài, tôi không nhìn thấy ai ở đây cả.”

Thấy giọng nói Mộc Thất hơi thay đổi, Mai Tư Lễ hỏi: “Mộc Thất, cơ thể của cô bây giờ tầm mấy tuổi?”

Mộc Thất ngẩng đầu lên, thấy tấm biển hướng dẫn có vẻ hơi xích lại gần mình, sau đó cô lại cúi xuống nhìn cơ thể mình, bây giờ cơ thể lớn khoảng bằng một học sinh trung học phổ thông: “Bây giờ là lúc tôi học cấp 3.”

“Tiếp tục tiến về phía trước.”

Cô nghe theo giọng nói bên tai mình, tiếp tục tiến về phía trước.

Hai bên hành lang đều là vách tường, không có bất kì một căn phòng nào, cô vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước, ánh sáng xanh sau lưng càng lúc càng nhạt đi, mọi thứ càng lúc càng trở nên tối dần. Dường như cô đang một mình đi vào bóng tối, mà hành lang trước mặt thì giống như một hang động tối thui, từng chút, từng chút một hút lấy cô vào trong.

Đột nhiên cô dừng lại.

Thấy Mộc Thất nhíu mày, Mai Tư Lễ lập tức hỏi: “Cô thấy gì?”

“Một cánh cửa, tôi thấy có một cánh cửa.” Mộc Thất tiếp tục đi về phía trước, đến trước cánh cửa đó.

“Cô có muốn mở nó ra không?”

“Tôi…” Mộc Thất hơi do dự, chẳng hiểu sao, trong lòng cô có một cảm giác rất kì lạ, nó mách bảo cô phải mở cánh cửa đó ra, nhưng mà cô lại cảm thấy sợ, sợ thứ ở đằng sau cánh cửa đó.

Cuối cùng cô quyết định, “Tôi muốn mở nó ra.”

Mai Tư Lễ chậm rãi nói: “Vậy tôi đếm tới ba thì cô mở cánh cửa đó ra.”

"Một."

“Hai."

"Ba."

Mộc Thất cầm lấy tay nắm cửa, sau đó đè xuống, cửa mở ra.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, ánh sáng trong phòng chiếu ra bên ngoài, đột nhiên thấy ánh sáng khiến cho Mộc Thất phải nhíu mày lại, mất khoảng vài giây thích ứng, cô mở to mắt, đi vào.

“Cô thấy gì?”

Mai Tư Lễ thấy Mộc Thất hơi hé miệng, dường như bị cái gì đó làm cho hoảng sợ, cô không đáp lại anh, cũng không nói bất kì lời nào.

Anh lại hỏi lại lần nữa, “Mộc Thất, nói cho tôi biết, cô thấy gì?”

“Tôi….” Trong phòng rất sáng, ánh sáng ấy khiến cho cô cảm thấy hơi nhức mắt, mà giữa vầng sáng ấy, cô thấy một người, toàn thân quấn đầy xích sắt, cô ấy bị cột chặt vào ghế, chỉ ngồi yên và nhắm mắt lại.

Cô hoảng sợ nhìn người kia, rồi lại phát hiện ra thân thể cô dường như bị đông cứng lại, không thể tiến lên nổi, “Tôi, cô ấy…”

“Ai? Cô thấy ai?”

Dường như lúc này cô mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn khuôn mặt giống hệt mình… “Tôi thấy chính tôi, không, là một người giống hệt tôi.” Đó không phải là cô, không phải là cô…

Mai Tư Lễ biết, cô ấy đã tìm ra được nhân cách chính của Mộc Thất, nhân cách đang ngủ say.

“Nói cho tôi biết, cô ấy đang thế nào rồi?”

“Trên người cô ấy có rất nhiều xích sắt, cô ấy, cô ấy đang nhắm mắt lại.”

Có vẻ như nhân cách chính của Mộc Thất đã bị trói lại ở tận sâu bên trong con người cô ấy, “Cô có thể giúp cô ấy tháo xích sắt ra được không?”

“Tôi…. Tôi….” Mộc Thất chần chừ.

“Mộc Thất, đó cũng là chính cô, cô đang giúp bản thân mình đấy, hai người phải cùng nhau rời khỏi chỗ đó.”

Lời nói của Mai Tư Lễ có vẻ đã thuyết phục được cô, cô gật đầu một cái, sau đó tiến về phía trước, “Được, để tôi thử xem.”

Cô đến bên cạnh “cô”, đưa tay ra kéo xích sắt, nhưng lại phát hiện ra mình không kéo nổi, “Không được, tôi không tháo xích xuống được.”

“Nó bị khoá lại sao?” Mai Tư Lễ hỏi.

Mộc Thất ngồi xổm xuống đất tìm kiếm, quả nhiên, trên xích còn có một cái khoá, nếu như không mở được khoá thì không thể tháo xích ra được. “Đúng, có một cái khoá.”

Anh hỏi tiếp: “Cô thấy chìa khoá không?”

Mộc Thất nhìn một vòng quanh phòng, nơi này trống rỗng, không hề có bất kì thứ gì khác, “Không, trong phòng không có gì cả.”

“Vậy còn trên người cô?”

Mộc Thất nghe vậy, cúi xuống nhìn thân thể mình, cô sờ cổ mình, rồi sau đó sờ toàn thân một lần, không thấy cái chìa khoá nào cả. Nhưng khi quay đầu lại, cô lại phát hiện ra có một sợi dây màu đen ở chân váy mình, sợi dây rất dài, kéo đến tận ngoài cửa.

“Ở váy tôi có một sợi dây.”

“Vậy thì kéo sợi dây kia đi.”

Mộc Thất kéo sợi dây về phía mình, kéo, kéo mãi, nhưng vẫn không thấy gì hết. Cô tăng tốc độ, chỉ một lát sau, cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm xuống mặt đất, cô kéo thêm một lát nữa, một cái chìa khoá được kéo vào từ ngoài cửa.

Mai Tư Lễ thấy vẻ mặt Mộc Thất hiện lên sự vui vẻ, quả nhiên, chỉ một giây sau, cô nói: “Tôi thấy chìa khoá rồi.”

“Dùng chìa khoá mở cái khoá kia ra đi.”

Mộc Thất cầm chìa khoá, xoay người lại nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia, đột nhiên hơi do dự, cô có nên mở khoá cho cô ấy không? Nếu như mở ra, liệu mình có biến mất không?

“Mộc Thất, mở ổ khoá ra.” Anh nhắc lại.

Cô vẫn còn do dự, nhưng mà đột nhiên ngoài hành lang đen thui kia, lại vang lên tiếng bước chân, nó đang hướng dần về phía này, càng lúc càng gần. Cô không biết người đó là ai.

Cô bắt đầu luống cuống, tâm trạng này tất nhiên nhanh chóng bị Mai Tư Lễ phát hiện ra.

Anh hỏi: “Sao thế? Có ai tới sao?”

Mộc Thất không biết phải làm thế nào, nhìn chằm chằm ra cửa, “Có người đến đây, tôi phải làm gì?”

Mai Tư Lễ mơ hồ cảm giác được người đến có thể là Thôi Hình, vì vậy nói với cô, “Mộc Thất, đóng cửa lại, sau đó mở khoá xích sắt ra.”

Lần này Mộc Thất không do dự nữa, cô lập tức chạy ra đóng cửa, sau đó quay trở lại cạnh ghế, cầm chìa khoá cắm vào ổ khoá, chỉ cần vặn một cái, ổ khoá mở ra. Cô vội vàng tháo hết dây xích xuống, ném hết xuống đất.

Không bị xích sắt trói lại nữa, nhưng “cô” vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản.

Mộc Thất nhìn khuôn mặt trắng đến mức gần như trong suốt của người kia, chậm rãi đưa tay ra, từ từ chạm nhẹ vào mặt “cô”, khuôn mặt lạnh như băng, “cô” lẳng lặng nhìn lên, đôi mắt ấy trong suốt, đen nhanh giống hệt mình.

Ken két.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa.

Mộc Thất rụt tay về, hoảng sợ nhìn về phía cánh cửa sắp bị mở ra kia.

Mai Tư Lễ phát hiện ra Mộc Thất bắt đầu thở gấp, vẻ mặt hoảng hốt, bất an, cô nắm chặt lấy ghế sa lông, sắc mặt trắng bệch.

“Mộc Thất, rời khỏi đó, dẫn cô ấy rời khỏi đó.”

Mộc Thất quay đầu lại nhìn người con gái ngồi trên ghế, không chút suy nghĩ đưa tay về phía đó, “cô” nhìn cô mà không nói lời nào, cũng đưa tay ra, ngay lúc mà tay hai người chạm vào nhau, cửa mở ra.

Cảm giác trên tay cô cứ thế biến mất, cô trơ mắt nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó phát hiện ra xung quanh chỉ còn lại một khoảng không màu trắng, không có “cô”, không có người khác, không có cửa, không có phòng, chẳng có cái gì cả.

Một giây sau, ánh sáng biến mất, xung quanh cô là một mảnh đen kịt.