Chương 47: Mộc Thất, Mộc Thất (3)

Người Định Hình Tâm Lý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Đội điều tra đặc biệt.

Thấy đội trưởng mình và người tự xưng là bạn trai Mộc Thất cùng nhau đi ra khỏi phòng nghỉ, Tôn Đống và Tưởng Vân Kiệt lén nhìn sang, nhưng chỉ thấy gò má đẹp trai của người kia hơi quen.

Tưởng Vân Kiệt suy tư, người này anh ta đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?

Tiễn Mai Tư Lễ đi, Cao Đình quay lại văn phòng thì thấy hai người đang ngơ ngác, một người thì đi về phía anh ta, người còn lại thì cúi đầu, né tránh ánh mắt anh ta.

Cao Đình hết cách, đành phải nói với hai người, “Hai người đủ chưa, muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.”

Tưởng Vân Kiệt cười hề hề, lúng túng gãi đầu một cái, “Đội trưởng, tôi thấy người này có vẻ quen quen.”

Cao Đình vuốt cằm: “Ừ, đúng rồi. Trước kia anh ta từng là nghi phạm của vụ Kim Mẫn, tên là Mai Tư Lễ, là một nhà tư vấn tâm lý học.”

Tôn Đống trợn mắt, “Là anh ta sao! Vậy, vậy, anh ta là bạn trai của Mộc Thất thật à?”

Cao Đình không nói nhiều lời, “Ừ, về văn phòng đi, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói với mọi người.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cao Đình, hai người liền biết sắp có chuyện quan trọng, nên cũng không hỏi thêm gì, ngoan ngoãn đi vào phòng làm việc.

Cao Đình tập trung mọi người lại, ngay cả Cố Mi cũng phải đến.

“Tôi muốn nói với mọi người một chút về chuyện của Mộc Thất.” Cao Đình kể lại những lời Mai Tư Lễ vừa nói với anh ta lại cho mọi người.

Cũng giống như anh ta khi nãy, mọi người nghe xong, mặt ai cũng lộ vẻ hoài nghi, “Sao lại có thể chứ?” Không ai ngờ chuyện này lại có thể xảy ra trên người Mộc Thất.

“Tình huống bây giờ chính là như vậy, nghi ngờ trước mắt là có người đã ác ý hãm hại Mộc Thất ra nông nỗi này, nhưng hiện vẫn chưa biết được người đó là ai, có mục đích gì.”

Hề Thiên Tường đẩy mắt kính lên, “Vậy chúng ta phải điều tra thế nào đây?”

“Bắt đầu từ năm mà cha mẹ Mộc Thất xảy ra tai nạn giao thông đi. Còn nữa, Tưởng Vân Kiệt, cậu đi điều tra xem có người đàn ông nào tên Thôi Hình mà có liên quan đến Mộc Thất không?”

Tưởng Vân Kiệt lập tức gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình: “Vâng thưa đội trưởng.”

Chuyện năm đó đã xảy ra cách đây lâu như vậy, muốn điều tra lại cũng không phải dễ, bây giờ mọi người chỉ có thể điều tra lại các đầu mối đã bị bỏ sót trong hồ sơ năm đó mà thôi. Cao Đình phân công nhiệm vụ rất rõ ràng, anh ta và Tôn Đống điều tra hồ sơ, Hề Thiên Tường đi gặp các cảnh sát điều tra vụ án năm đó để hỏi về tình huống cụ thể năm ấy. Còn Cố Mi thì phụ trách kiểm tra lại báo cáo khám nghiệm tử thi.

Nhưng đúng lúc Cao Đình đang bận rộn kiểm tra lại tài liệu về hiện trường vụ tai nạn thì anh ta nhận được điện thoại của Mai Tư Lễ: “Đội trưởng Cao, không thấy Mộc Thất đâu cả.”

***

Mộc Thất cũng không biết tại sao mình phải ra ngoài, có điều cô cũng không muốn tự giam mình ở nhà nữa, vì ở nhà thì cô cũng không thể tự biết được rốt cuộc mình bị làm sao, nên cô nghĩ, hay là đi ra ngoài?

Ở ngoài khu chung cư, cô bắt một chiếc taxi. Nhưng mà khi tài xế hỏi cô định đi đâu, thì cô mới phát hiện ra mình cũng không biết phải đi đâu.

Cô muốn đi tìm Thôi Hình, muốn gặp mặt anh ta, nếu như gặp được anh ta, thì có thể chứng minh được rằng cô không có vấn đề gì hết, những chuyện đã xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng trên thực tế, cô không biết phải đi đâu để tìm anh ta, căn bản cô không hề biết công ty anh ta tên gì, ở đâu, cô chẳng biết gì cả. Thôi Hình giống như một điều bí ẩn vậy, nhìn qua thì có vẻ rất rõ ràng, nhưng trên thực tế thì lại rất mơ hồ.

Tài xế thấy cô không nói gì, tài xế taxi lại hỏi lại: “Cô gái, rốt cuộc cô định đi đâu thế?”

“À, đến đại lộ CY đi.” Mộc Thất nghĩ một lát, sau đó đọc một địa chỉ khu phố mua bán ra.

Hơn mười phút sau, xe taxi đến gần khu phố mua bán, điện thoại di động của cô cũng đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem, là Mai Tư Lễ gọi điện, phản ứng đầu tiên của cô là không muốn nghe máy. Ấn tượng của cô đối với Mai Tư Lễ rất kì lạ, kì lạ đến mức không thể nói ra thành lời, nên cô lập tức tắt máy, chỉ một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, cô lại cúp máy, sau đó tắt hẳn điện thoại.

Chỉ lát sau, đã đến đại lộ CY, tài xế hỏi cô: “Cô gái, cô muốn dừng ở đâu?”

“Chỗ ngã tư trước mắt kia đi.”

Trả tiền xong, Mộc Thất xuống xe.

Hôm nay không phải cuối tuần, buổi trưa ở khu phố mua bán cũng không có quá nhiều người, Mộc Thất bắt đầu đi dạo không mục đích trên phố. Bốn phía chỗ nào cũng là cửa hàng, người này người kia đi lại, mỗi người đều đi với mục đích riêng của mình, hoặc là về nhà, hoặc là đi dạo phố, hoặc là chuẩn bị ăn cơm… họ đều biết mình phải đi đâu, làm gì.

Chỉ có mỗi cô không biết.

Đi thêm vài phút nữa, đột nhiên có một người đàn ông đeo kính, mặc âu phục đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, “Cô là Mộc Thất?”

Mộc Thất hơi nghi ngờ đánh giá người đàn ông xa lạ trước mặt, “Anh là?”

“Cô biết Thôi Hình chứ?”

Mộc Thất không ngờ lại nghe thấy cái tên này, chẳng lẽ người này thật sự có tồn tại sao?

“Tôi biết.”

Người đàn ông nói không nhanh không chậm, “Cô Mộc Thất, thế này nhé, tôi là trợ lý của anh ấy. Bây giờ Thôi tiên sinh muốn gặp cô nên bảo tôi qua đây đón cô đến chỗ anh ấy.”

“Được. Đi thôi.” Mộc Thất đồng ý mà không hề suy nghĩ gì, lúc này cô cần phải biết được chân tướng mọi chuyện. Ngay lập tức.

“Vậy mời cô lên xe.” Người đàn ông tự xưng là trợ lý của Thôi Hình mở cửa xe cho Mộc Thất, cô cảm ơn một câu rồi ngồi lên.

Dọc đường không ai nói với ai lời nào, Mộc Thất chỉ ngồi nghiêng đầu nhìn phong cảnh qua cửa sổ, nhưng cũng chỉ nhìn bâng quơ vậy thôi. Sắp gặp được anh ta rồi, cô nghĩ, rốt cuộc cũng biết được mình bị làm sao.

Khoảng hơn mười phút sau, xe ngừng lại, vị trợ lý kia xuống xe trước, sau đó vòng qua xe, mở cửa cho Mộc Thất, “Cô Mộc Thất, đến nơi rồi.”

Mộc Thất xuống xe, lúc này cô đang ở một nơi rất xa lạ.

“Mời cô đi theo tôi.”

Mộc Thất đi theo anh ta vào một toà nhà văn phòng, đi thang máy lên tầng, Mộc Thất nhìn con số trên thang máy từ từ thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng 18.

Cửa thang máy mở ra, cô đi theo người đàn ông đeo kính đi ra ngoài, anh ta dừng lại trước một cánh cửa thuỷ tinh, Mộc Thất nhìn vào một chiếc bảng cạnh cửa, là một văn phòng tư vấn tâm lý.

Lại là văn phòng tư vấn tâm lý, chẳng lẽ Thôi Hình là…. Điểm này bắt đầu có chút sai lệch với trí nhớ của cô…

Trong sự ngạc nhiên của Mộc Thất, người đàn ông đẩy cửa ra, dẫn Mộc Thất vào trong, dọc theo đường đi, Mộc Thất căn bản không chú ý lắm đến bố trí bên trong thế nào, chỉ biết cuối cùng cô bị dẫn đến một cửa phòng khác, người đàn ông đeo kính gõ cửa một cái, sau đó nói vọng vào trong, “Cô Mộc Thất đến rồi.”

Sau đó trong phòng vang lên giọng nói hiền hoà của một người đàn ông, “Vào đi.”

Giọng nói quen thuộc này khiến tim Mộc Thất nhảy lên một nhịp, là giọng của Thôi Hình, chính là giọng nói ấy.

Người đàn ông đeo kính mở cửa, sau đó nghiêng người nói với cô: “Cô Mộc Thất, mời vào.”

“Cảm ơn.” Hai bàn tay đặt bên hông của cô nắm chặt lại, cô mang tâm trạng phức tạp bước vào trong.

Đây là một căn phòng làm việc rất lớn, tuy khá đơn giản nhưng lại mang một phong cách rất ấm áp, sáng sủa, Mộc Thất nhìn lướt qua, cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở bóng lưng cao gầy của người đàn ông đang đứng rót cà phê.

Hương vị ngọt ngào của cà phê lan ra khắp căn phòng, Mộc Thất đi về phía người đàn ông ấy.

“Tiểu Thất.” Người đàn ông kia xoay người, mỉm cười với cô: “Cà phê theo khẩu vị của cô này, cho rất nhiều đường.”

Nghe thấy anh ta gọi tên mình, rồi lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh ta, Mộc Thất há miệng, ngập ngừng hỏi: “Anh Thôi Hình?”

“Ừ.” Thôi Hình đáp, ngoắc ngoắc tay với cô: “Đến đây ngồi đi.”

Mộc Thất đi tới, ngồi xuống ghế sa lông, nhìn Thôi Hình đặt cốc cà phê lên bàn trà trước mặt cô, sau đó ngồi xuống ở chỗ đối diện cô.

“Anh…” Có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lúc này Mộc Thất lại không biết nên mở lời thế nào.

Nhưng cuối cùng Thôi Hình lại lên tiếng trước, nói cho cô sự thật mà cô muốn biết: “Tiểu Thất, xin lỗi, tôi vẫn luôn giấu cô một chuyện. Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Thôi Hình, là một bác sĩ tâm lý, còn nữa, tôi không phải là anh hàng xóm nhà bên của cô hồi nhỏ. Chúng ta quen nhau sau vụ tai nạn giao thông của cô năm cấp 2.”

“Nhưng mà… Trong trí nhớ của tôi…”

Thôi Hình khẽ gật đầu, “Là do tôi sửa.”

Mộc Thất không ngờ cô thật sự bị sửa trí nhớ, lại còn chính bởi người đàn ông trước mặt, mà bây giờ anh ta còn tự thừa nhận mọi chuyện với cô, “Vì…vì sao chứ?”

Thôi Hình nắm hai tay lại, đặt lên trên đầu gối, từ từ kể với Mộc Thất, “Chuyện này cũng là vì bất đắc dĩ. Sau tai nạn giao thông ấy, mặc dù thân thể cô đã hồi phục, nhưng tâm lý cô lại bị chấn thương rất nặng, cô bắt đầu thu mình lại, khi đó bên cạnh cô lại không còn bất kì người thân nào. Nên tôi đã chọn cách thôi miên cô rồi sửa lại trí nhớ, để cho cô coi tôi là bạn thanh mai trúc mã của mình, và cảm thấy vẫn có người đang ở cạnh cô, hiển nhiên, chuyện này rất có hiệu quả đối với cô, tình hình của cô đã dần trở nên tốt hơn.”

“Nhưng vì sao… tôi lại thấy…” Cô vẫn nhớ như in hình ảnh hành lang trống không tối hôm qua.

Thôi Hình biết cô đang nói đến việc gì, “Tiểu Thất, đây không phải là vấn đề của cô. Vì tôi không thể ở cạnh cô thường xuyên nên khi nào cô cảm thấy khó khăn, hoặc bị tổn thương về mặt tâm lý thì tôi sẽ xuất hiện, không phải bằng cơ thể thật sự, mà thông qua ảo giác của cô, điều này là do tôi đã trồng vào tâm trí cô.”

Mộc Thất im lặng, cúi đầu nhìn cốc cà phê đang bốc hơi, nhất thời không thừa nhận được chuyện này.

Cô nghe thấy tiếng Thôi Hình đứng dậy, rời khỏi ghế sa lông, đến bên bàn làm việc và mở ngăn kéo, sau đó lại quay lại, đưa cho cô một tấm hình, “Tấm hình này, là khi đó chúng ta chụp chung với nhau.”

Mộc Thất nhận lấy hình, đúng là hai người chụp chung với nhau, bối cảnh trong hình, chính là phòng bệnh, cô mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường, còn Thôi Hình ngồi trên mép giường, ôm lấy bả vai cô, dáng vẻ rất thân mật.

Thôi Hình thở dài, giọng nói hơi áy náy, “Mặc dù khi đó là do bất đắc dĩ, nhưng mà Tiểu Thất, tôi rất xin lỗi, tôi đã thôi miên cô khi chưa có sự cho phép của cô, lại còn thay đổi trí nhớ của cô nữa.”

Mộc Thất cầm ảnh, lắc đầu một cái, “Tôi biết, anh làm như vậy chỉ vì cứu tôi, cảm ơn anh.”

“Không sao.” Thôi Hình khẽ cười, nhìn cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói tiếp, “Gọi cô đến chỉ là để hỏi thăm tình hình gần đây của cô thôi. Vì tôi nghe nói người đàn ông năm đó bắt cóc cô đã bị bắt rồi, không biết giờ anh ta ra sao rồi?”

Độ ngọt của cà phê khá hợp khẩu vị, Mộc Thất đặt ly xuống, “Ừ, hắn đã bị xử tử hình, tôi không sao, có điều….” Cô hơi do dự, ban đầu cô coi Thôi Hình là người bạn thân thiết của mình, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, “Có điều, tôi có thể nói với anh được không?”

Thôi Hình quay lại chỗ ngồi của mình, cười ôn hoà, “Dĩ nhiên là có thể rồi, cô có thể coi tôi là bác sĩ tâm lý cũng được, mà như một người anh cũng không sao.”

Mộc Thất ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi cảm thấy trong cơ thể tôi còn có một người khác nữa, cô ta dùng chung cơ thể với tôi.”

Thôi Hình nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, “Ý cô là nhân cách khác?”

Mộc Thất nắm chặt tay, đặt lên ngực mình, “Đúng, tôi cảm nhận được có những lúc cô ta còn khống chế thân thể của tôi nữa.”

“Chuyện này thì có vẻ không ổn lắm.” Thôi Hình chuyển chỗ sang ngồi cạnh Mộc Thất, đưa tay ra đặt lên vai cô, khích lệ, “Tiểu Thất, nói xem, cô muốn làm gì?”

Mộc Thất không hề bài xích sự đụng chạm của anh ta, cô cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi muốn trở thành một người bình thường, là chính tôi toàn vẹn nhất.”

Thôi Hình cong môi, lộ ra một nụ cười dịu dàng, vô hại, anh ta nói từng chữ, từng chữ một: “Vậy thì, xoá bỏ cô ta đi.”