Chương 26: Sự thật chưa biết (3)

Người Định Hình Tâm Lý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dù sao thì cũng rảnh, vốn dĩ Mai Tư Lễ định lái xe đến nhà hàng, kiểm tra việc làm ăn một lượt, tình cờ lúc đi ngang qua cục cảnh sát lại gặp Mộc Thất đang đi ra ngoài.

Một ngày lại gặp nhau tận hai lần, đúng là… Mai Tư Lễ mỉm cười, dù có chứng mù mặt nhẹ, và ở khoảng cách khá xa thì anh vẫn có thể nhận ra Mộc Thất: Chắc là do gặp nhau nhiều quá nên dễ nhận ra sao?

Thấy Mộc Thất đi về phía anh, Mai Tư Lễ định chào hỏi cô. Khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, bàn tay đang đưa lên của Mai Tư Lễ đột nhiên khựng lại, vẻ mặt anh cũng cứng lại, vì Mộc Thất dường như không thấy anh vậy, cứ thế đi lướt qua.

Hả? Mai Tư Lễ cau mày nhìn bóng lưng cô, anh cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Mộc Thất đã leo lên một chiếc taxi đỗ ven đường, anh không nghĩ nhiều, cũng lên xe của mình, bám theo cô.

Lái xe khoảng hai mươi phút, Mai Tư Lễ nhìn những bảng chỉ dẫn hai bên đường, mơ hồ đoán được nơi mà Mộc Thất muốn đến.

Tử Vân Uyển – Nghĩa trang của thành phố S.

Mộc Thất xuống xe, mua một bó hoa hồng trắng – loài hoa mẹ cô thích nhất khi còn sống, từ từ tiến đến trước phần mộ của cha mẹ mình.

“Cha, mẹ.” Cô ngồi xổm xuống, đặt hoa xuống trước bia mộ của hai người, vòng tay ra ôm lấy đầu gối, bắt đầu độc thoại: “Đáng lẽ ra ngày mai con mới nên tới, nhưng hôm nay con lại đến sớm một ngày. Vừa rồi con mơ thấy hai người. Trong mơ hai người đi nhanh lắm, chẳng chờ con gì cả, con đâu có cao như cha mẹ đâu.”

Cô cúi đầu xuống rất thấp, phần tóc mái của cô rủ xuống, che khuất đôi mắt ngấn lệ của cô, “Đúng rồi! Cha, con mới học nấu một món mới, cha mà thấy thì chắc sẽ thấy lạ lắm, nhưng vị ngon lắm đấy. Nếu cha vẫn còn sống, có lẽ cha sẽ phê bình những món con nấu nhỉ. À, thi thoảng con vẫn ăn đêm, con cũng không cố ý đâu, tại làm việc khuya, bụng sẽ đói. Cha nghe được thì đừng có kể cho mẹ nhé, mẹ sẽ chê con béo cho mà xem.”

“Mẹ ơi, con vẫn không chịu chạy bộ, một tháng chạy chưa nổi một lần. Chạy mệt lắm, nếu gen vận động của mẹ mà truyền được cho con thì tốt biết mấy. Công việc của con vẫn tốt lắm. Con thấy mình chẳng thua kém mẹ là bao đâu, nhưng nếu mẹ còn sống, con có thể xin ý kiến mẹ ở những chuyện con thấy khúc mắc…”

“Con chỉ có một mình. Nếu có cả hai người ở đây với con thì tốt biết mấy…” Mộc Thất nghẹn ngào.

Mai Tư Lễ lẳng lặng đứng cách cô không xa, giọng của Mộc Thất không lớn, nhưng ở chỗ yên tĩnh thế này, từng câu từng chữ đều truyền vào tai anh. Anh nhìn tên trên bia mộ, cởi mũ xuống, nhìn Mộc Thất đang ôm gối khóc ở đó, mỉm cười, “Thì ra là em.” Anh nhẹ giọng, “Bé lùn.”

Một lúc lâu sau, Mộc Thất xoa xoa nước mắt, từ từ đứng dậy, cô khịt khịt mũi, mỉm cười, “Cha mẹ, con không sao đâu. Con về đây, lần sau con sẽ quay lại thăm hai người.” Cô lau nước mắt, quay người đi về.

Vừa quay đầu lại, cô trông thấy Mai Tư Lễ, không biết anh đã đứng đó từ bao giờ, cô khẽ hoang mang, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.

Vì mới khóc xong, nên đáy mắt cô trong veo, Mai Tư Lễ nhìn cô, hoàn toàn khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của anh.

Anh đội mũ lên, hỏi cô: “Muốn đi nhờ không?”

***

Khi Mộc Thất ngồi xe Mai Tư Lễ trở lại cục cảnh sát, tâm trạng cô đã bình thường trở lại, cô cũng không hỏi vì sao anh lại ở đó, dù sao thì chuyện này cũng hơi quái lạ.

“Cảm ơn.”

Lần thứ hai trong ngày nhận được lời cảm ơn từ cùng một người, Mai Tư Lễ nhìn Mộc Thất đi xa, sau đó dựa người về phía sau, ngửa đầu nhìn nóc xe, lẩm bẩm: “Cô ấy không nhớ mình à?” Thế nhưng chuyện này cũng bình thường, dù sao thì bản thân anh mới đầu cũng không nhận ra người ta…

“Nhưng mà khác xưa thật đấy.” Mai Tư Lễ đột nhiên phát hiện ra cả hai người đều hoàn toàn khác trước, anh lắc đầu một cái, rồi lái xe rời đi.

Mộc Thất quay lại phòng làm việc, đội trưởng vẫn chưa về, Cố Mi đang nghiên cứu lại bản cáo khám nghiệm tử thi.

“Về rồi sao?” Cả Cố Mi và Tần Tiểu Mễ đều ngẩng đầu, đồng thanh.

“Ừ.” Mộc Thất đến bên cạnh hai người, “Có phát hiện gì mới không?”

Cố Mi ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Mộc Thất, thấy có vẻ bình thường cô ấy mới lên tiếng: “Báo cáo khám nghiệm tử thi rất chi tiết, nhìn qua không hề có vấn đề gì, nếu dựa vào bản báo cáo này để kết luận, thì nữ sinh viên kia đúng là chết đuối. Giờ muốn xác nhận lại bản báo cáo này cũng không được, thi thể đã được đưa đi hỏa táng rồi.”

Sau đó đến Tần Tiểu Mễ trình bày về phần tài liệu mà cô điều tra được, “Mẹ của Trần Mộng đã… đã qua đời, từ khi cô còn bé, nên… nên… cô ấy lớn lên bên cha.”

Mộc Thất vuốt cằm, “Vậy trước mắt nghi phạm đã bắt cóc Tưởng Vân Kiệt rất có thể là cha của nạn nhân?”

Cố Mi: “Ừ! Hề Thiên Tường đã dẫn người đến nhà ông ta kiểm tra rồi, tôi cảm thấy có lẽ là cha cô bé đã bắt cóc Tưởng Vân Kiệt. Sau cái chết của con gái, ông ta đã bỏ việc, rồi còn đến trường đại học làm ầm lên, nói rằng con gái ông ta bị người khác hại chết.”

Mộc Thất bước đến sau lưng Tần Tiểu Mễ, “Tiểu Mễ, cô tìm trên diễn đàn của đại học Minh Khải các bài đăng nói về chủ đề này đi, xem sinh viên trong trường nói gì về chuyện này.”

Tần Tiểu Mễ gật đầu, cúi xuống điều tra, kiểm tra vài từ khóa mấu chốt, không có bất kì bài đăng nào xuất hiện.

Cố Mi: “Bị chặn rồi?”

“Ừ, không… không sao, tôi… tôi có cách.” Cô ấy nhanh chóng gõ phím, cuối cùng trên trang chủ xuất hiện vài chục bài viết.

“Quá giỏi.” Cố Mi khen ngợi cô ấy.

Tần Tiểu Mễ lại gõ gõ bàn phím, trên màn hình máy tính lại xuất hiện hai chữ rất to: Cảm ơn.

Cố Mi cạn lời, vừa rồi chẳng phải đã nói vài câu rồi sao.

Tần Tiểu Mễ đọc từng bài đăng, sau đó kéo chuột xuống, Cố Mi thấy mình còn chưa đọc xong dòng này, trên màn hình đã hiện ra một đoạn chữ khác, liền bỏ cuộc, không nhìn nữa. Cuối cùng lại thấy tốc độ di chuyển con ngươi của Mộc Thất và Tần Tiểu Mễ đều nhanh như nhau, Cố Mi ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng mặc niệm: Tôi là người bình thường

Mới đầu bài đăng thảo luận về việc người chết là ai, học ở khoa nào, còn có vài sinh viên tả lại dáng vẻ của thi thể khi ấy.

"Người chết là Trần Mộng, khoa tiếng Anh."

"Ồ, tôi đã gặp cậu ấy rồi, rất xinh, tiếc thật đấy."

"Lúc thi thể được vớt lên tôi có ở đó, sắc mặt trắng bệch, bị nhét vào trong một chiếc túi màu đen."

Sau đó mọi người bắt đầu bàn xem Trần Mộng chết thế nào, tự sát hay do ai đó sát hại.

"Có khi nào là thất tình rồi tự sát không?"

"Tôi nhớ cô ấy hay ăn cơm chung với bạn bè, hình như chưa có bạn trai thì phải."

"Có khi yêu người ngoài trường cũng nên, chẳng qua là cậu không thấy thôi."

"Coi như là tự sát đi, nhưng chắc chắn không phải là bị giết đấy chứ?"

"Lầu trên đừng có dọa người, giờ cũng khuya rồi đấy. Mà an ninh của trường ta đâu có tệ."

"Làm gì có, cổng trường vẫn để người lạ tùy tiện ra vào mà. Có khi là bị người khác đẩy xuống, hoặc nửa đêm bị đánh ngất rồi vứt xuống hồ cũng nên."

Tần Tiểu Mễ lại mở một bài đăng khác, nội dung cơ bản cũng khá giống bài trước, cô ấy lăn chuột, đột nhiên Mộc Thất lên tiếng: “Từ từ, kéo lên một chút.”

Tần Tiểu Mễ kéo ngược lên.

Trong bài đăng có xuất hiện một câu trả lời, nhìn qua giống như một dãy số linh tinh, nhưng thực ra là một phần tin tức đã bị mã hóa, nội dung sau khi giải mã là: "Trần Mộng là do tôi giết."