Chương 52: Tinh Tinh muốn có em bé!

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Đậu

Phòng ngủ chính.

Ánh mặt trời mùa thu xuyên qua tấm màn mỏng của cửa sổ chiếu vào phòng, dừng lại trên khuôn mặt Lộ Tinh trở nên đặc biệt nhu hòa. Ánh sáng chói mắt khiến cho cậu theo bản năng kéo chăn che lên đầu, nghiêng người chui vào trong ngực Phó Thâm.

Lộ Tinh không mở mắt, hai tay giống như đang bơi mò mẫn trên giường.

Mò một hồi lâu, vẫn không mò được Phó Thâm.

Lộ Tinh đột nhiên mở to mắt, nhìn xem khoảng trống bên cạnh mình. Phó Thâm không còn ở đây.

Cậu thò cổ ra quan sát khắp phòng, cuối cùng cũng nghe được tiếng nước chảy rào rạt trong phòng tắm thì mới yên tâm.

Lộ Tinh đi chân trần xuống giường, cậu giẫm lên thảm lông cả người hạ thấp xuống. Giống như con chó nhỏ nằm sấp đi về phía trước.

Càng tới gần phòng tắm, thfi tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng. Lộ Tinh cười trộm, Phó Thâm chắc là đang rửa mặt cậu muốn dọa anh đến mức trở tay không kịp.

Lộ Tinh sợ đánh rắn động cỏ, không dám làm động tác gì quá lớn. Mãi cho đến khi đến cửa phòng tắm thì mới dám đứng thẳng cả người, cầm tay nắm cửa, sau đó dùng lực đẩy cửa "cạch!" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra. Lộ Tinh nhảy vào làm mặt quỷ với Phó Thâm.

Cả người Phó thiếu trần như nhộng đứng tắm dưới vòi hoa sen cùng Lộ Tinh mắt to trừng mắt nhỏ.

"!!!"Lộ Tinh hoàn toàn không nghĩ đến là tình huống như vậy, ánh mắt quét từ trên mặt Phó Thâm đi xuống dưới. Cuối cùng hai tay làm bộ làm tịch che hai mắt lại, còn nhìn chằm chằm cái con thú thân dưới của anh.

Phó thiếu phục hồi tinh thần hoảng loạn lấy khăn tắm che khuất bộ vị mấu chốt của mình, tuy rằng cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng nói chung là vẫn xấu hổ thấy mẹ.

"Tinh, Tinh Tinh, làm sao vậy em?" Phó Thâm khẩn trương đến nói lắp.

Đầu Lộ Tinh lắc như trống bỏi, màu ửng hồng lan từ trên vành tai cho đến cổ. Nhịp tim cũng trở nên không bình thường.

Đặc biệt là khi Phó Thâm đi đến trước mặt cậu, tám múi cơ bụng đâu ra đấy nổ tung trong đầu cậu. Lộ Tinh cảm thấy máu mình trào lên, ngay sau đó có một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khe hở ngón tay của cậu vẫn còn ấm nóng.

Phó Thâm kinh hãi thất sắc*, vội vàng tách ngón tay Lộ Tinh ra thì thấy cậu đang chảy máu mũi không dừng được.

*Kinh hãi thất sắc: là một thành ngữ tiếng hán, phiên âm là dà jīng shī sè, giải nghĩa: hình dung sự hoảng hốt, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi. ( cre: baidu)

Lộ Tinh nhìn vết máu trên tay mình vẫn còn đang chảy, giật giật mấy ngón tay dính nhớp.

Phó Thâm vội vàng cầm máu cho cậu, cuối cùng vất vả lắm mới ngừng được.

Lộ Tinh ngồi khóa trên đùi Phó Thâm, ghé mặt vào bảo anh lau vết bẩn cho cậu. Hai tay thì lại dừng trên bụng anh, không kiêng nể gì mà đi sờ sờ cơ bụng.

Trên thực tế, mỗi đêm Lộ Tinh đều sẽ sờ cơ bụng của Phó Thâm nhưng có như thế nào cũng không đủ.

Làm đến Phó thiếu tâm viên ý mã**. Kỳ thật Phó Thâm cảm thấy Lộ Tinh rất đơn thuần, ngây thơ mờ mịt, nhưng trong lòng vẫn là một con cá vàng háo sắc, hoặc là một LSP***.

**Tâm viên ý mã: Ví dụ tâm tư của người ta lưu lạc tán loạn, như khỉ như ngựa khó có thể khống chế. Suy nghĩ giống như một con khỉ đang nhảy, ý thức như một con ngựa đang chạy không thể kiểm soát. Hình dung trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, không yên tĩnh được. Một trái tim bốc đồng và không bình tĩnh. 

***LSP: lsp là viết tắt của "old lor yan", chủ yếu để mô tả một người là "kiểm soát giá trị nhan sắc", nói rằng người này thông qua sự xuất hiện của một người để quyết định sở thích của mình, là người theo chủ nghĩa nhan sắc tối cao. ( câu này mình seach kh biết có đúng không, ai biết nhắc mình nhé )

Mười giờ sáng người giúp việc đến gõ cửa, hôm nay Lộ Tinh phải mặc quần áo chuẩn bị để đi.

Mãi đến lúc này cậu mới buông tay.

Hai người họ hôm nay sẽ về trúc cư, bởi vì Phó Bách về nước. Bố Phó không giống như lời Hứa Viện nói là phải ăn Tết xong một ngày mới về, mà là về sớm hơn một tuần.

Lúc Phó Thâm và Lộ tinh đến thì Phó Trạch đã đến trước rồi, đang vùi đầu ngồi trên sô pha bị lải nhải. Nguyên nhân chỉ có một —— Không mang người yêu về.

Phó Thâm xoa đầu đứa nhỏ nhà mình, cũng may từ nay về sau tai của anh có thể thanh tĩnh được rồi.

Người một nhà rất nhiệt tình với Lộ Tinh, làm cho cậu rất là ngại luôn. Nên cứ nắm chặt góc áo Phó Thâm không biết phải làm sao.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phó Bách đi ra từ phòng bếp rồi lấy khăn tay lau vết dầu mỡ trên tay mình.

Âu phục rồi lại đeo tạp đều, nhìn quái quái kiểu gì ý. Có điều cái này cũng không trách Phó Bách được, ông vừa bước vào cửa nhà thì đã bị Hứa Viện kéo lỗ tai ném đến nhà bếp, quần áo cũng chưa kịp thay.

"Con dâu ông đến rồi đó, đổi cái gì mà đổi! Nhanh cái động tác lên!" Hứa Viện quát lớn.

Bố Phó cười hì hì, tức mà không dám nói gì. Tốt xấu gì ông cũng là tổng giám đốc của một công ty niêm yết bên ngoài hô mưa gọi gió, về nhà vẫn phải làm thê nô thôi.

Người ta thường nói dàn ông 41 tuổi như một cành hoa, còn Phó Bách đã sắp 50 tuổi rồi vẫn là một cành hoa. Tuổi càng lớn thì càng mị lực, mọi người đều gọi là —— Lão soái.

"Tinh Tinh." Phó bách mỉm cười đi đến trước mặt Lộ Tinh rất hòa ái, còn theo bản năngvươn tay trái về phía cậu. Đây là bệnh nghề nghiệp, có thói quen bắt tay với người khác. Sau khi ý thức được vấn đề thì ông rút tay giữa chừng về trong tiếng cười của cả nhà.

"Đây là bố." Phó Thâm giới thiệu. Phó bách, đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Tinh gặp.

Lộ Tinh gật đầu, cúi đầu với Phó Bách.

"Chờ một lúc nữa thì có thể ăn cơm rồi, cho các con nếm thử tay nghề của bố."Đối mặt với con dâu mới, Phó Bách không tỏ ra khiếp sợ, mà là rất thân cận.

Ông rất tự tin với tay nghề của mình.

Lộ Tinh cười đến mức xấu hổ.

Cậu lại bị Hứa Viện kéo lại hỏi han ân cần, Phó Bách tự giác trở lại phòng bếp, tiếp tục bận việc của mình.

Đến giờ ăn cơm, mọi thứ đúng giờ đặt trên bàn.

"Tinh Tinh, nếm thử chân giò do bố làm nè." Hứa Viện gắp một miếng thịt chân giò vào bát Lộ TInh, "Lúc trước bố con chính là dựa vào tay nghề nấu ăn mà đuổi theo mẹ đó."

Hứa Viện đắc ý vén tóc, Phó Bách cười hì hì không phản bác.

Tay nghề của ông thật sự không tệ, Lộ Tinh ăn một miềng thì thích, không hề kém với dì làm ở nhà.

Lộ Tinh ăn quá nhiều, từ khi nào biến thành con mèo hoa cũng không biết. Khóe miệng dính đầy dầu mỡ, Phó Thâm nắm lấy khuôn mặt to bằng bàn tay của cậu tỉ mỉ lau.

Phó Trạch một bên đang chuyên chú ăn cơm, bị khuỷu tay Hứa Viện huých một cái. Ánh mắt bà ám chỉ anh nhìn Phó Thâm và Lộ Tinh thì thầm nói, "Con là anh trai thì học hỏi chút đi!"

"Xem con còn muốn ế đến khi nào."

Phó Trạch thật sự cảm thấy rất khó khăn, một mặt gật đầu,còn lại thì đang ảo tưởng nếu Nghiêm Đào mà goan giống Lộ Tinh thì... Chỉ nghĩ thôi mà Phó TRạch đã rùng mình nổi da gà.

Khủng khiếp thật! Nghiêm Đào chỉ muốn chửi chết anh mới đúng, nếu giống như Lộ Tinh. kia khẳng định là chồn cấp gà chúc tết****, không có hảo tâm.

****Chồn chúc tết gà - không có lòng tốt: có nghĩa là giả bộ thân thiện để thực hiện mưu đồ xấu. Mọi người có thể seach đọc trên gg cx có nha.

Kết thúc bữa trưa, Phó Thâm bị Phó Trạch gọi lên ban công không biết hai anh em nhà này làm cái gì mà thần thần bí bí.

Còn Lộ Tinh thì miệng chưa bao giờ ngừng, chỉ lo canh giữ các loại đồ ngọt trước mặt ăn không ngừng. Quan trọng là hai vợ chồng già nhà Phó còn ngại không đủ, bảo người giúp việc đi lấy thêm.

"Tinh Tinh uống một ngụm sữa bò đi con." Hứa Viện sợ Lộ Tinh nghẹn.

Lộ Tinh cười với bà rồi uống một ngụm nhỏ.

"Tinh Tinh, bà nội hỏi con một chuyện." Bà nội Phó ngồi xuống bên cạnh Lộ Tinh, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu. Lòng bàn tay của bà nội rất ấm.

"Cháu còn có bạn là người cá nào không? Là kiểu độc thân ấy?" Bà nội Phó thần bí hề hề.

Lộ Tinh nhớ lại cuộc sống của cậu khi ở biển, cậu là người cá cuối cùng trong gia tộc lên biển. Cậu lóe mắt lắc đầu.

Bà nội mất mát vỗ đầu gối, bà còn đang nghĩ muốn tìm đối tượng cho cháu trai lớn của bà.

Hứa Viện bật TV lên, tìm một bộ phim truyền hình máu chó cẩu huyết mà bà nội Phó thích xem, tổ tiên bà cháu ba người vây quanh TV xem phim. Lộ Tinh cũng không bắt bẻ gì với việc xem phim, chỉ cần có ăn là được rất nhanh cậu cũng đã xem phim đến nhập tâm.

Phó bách cùng ông cụ Phó đánh xong một ván cờ, đi đến phía sau niết bả vai Hứa Viện. Ông với Hứa Viện tách ra lâu như vậy nói không nhớ bà đương nhiên là giả.

"Nhẹ một chút, đau." Hứa Viện bóc hạch đào trên tay, lấy toàn bộ hạt ra đút cho Lộ Tinh. Nhưng cũng không dám để Lộ Tinh ăn quá nhiều, dù sao thứ này cũng là chất nóng, cổ họng Lộ Tinh lại còn chưa tốt.

Chỉ là Lộ Tinh ăn được một lát thì có chút không thích hợp, nhìn chằm chằm TV  không nhúc nhích.

"Thảm quá." Bà nội Phó một bên lấy giấy lau nước mắt, một bên cảm khái, "Bà biết liền là sẽ sảy thai mà, đúng là thủ đoạn!"

Bộ phim truyền hình cẩu huyết vừa lúc chiếu đến cảnh nữ chính bị nữ phụ độc ác hại đến xảy thai. Nữ chính ôm bụng khóc lớn, dưới đùi nữ chính là một vũng máu lớn.

"Mẹ, chỉ là một bộ phim thôi mà đừng có nhập tâm quá." Hứa Viện vừa cười vừa giúp bà cụ lấy giấy lau nước mắt.

"Àiiiiiiii, thảm quá đi mất." Bà nội Phó cảm thán liên tục.

Ai cũng không chú ý tới hốc mắt đỏ của Lộ Tinh, cậu theo bản năng che bụng mình bởi vì ăn quá nhiều mà no căng tròn cả bụng, đột nhiên chạy về phía Phó Thâm đang đứng trên ban công.

"Tinh Tinh?" Hứa Viện ngoài ý muốn.

Sau khi Lộ Tinh đến chỗ Phó Thâm, ôm lấy anh, chui đầu vào trong lòng ngực anh. Lộ Tinh nắm lấy tay Phó Thâm để anh sờ lên bụng, trong miệng còn ư ưm không biết nói cái gì.

"Làm sao vậy?" Phó Thâm cũng ngốc luôn, ôm rồi trấn an cậu. 

Lòng bàn tay Phó Thâm sờ cái bụng tròn vo, hơn nữa còn rất căng.

Lộ Tinh khổ sở khóc không ra hơi, trân châu từ trên quần áo Phó Thâm rơi xuống rồi lăn đến bên chân Phó Trạch, đột nhiên anh cảm thấy mình dư thừa.

Lộ Tinh khóc rất nhiều, nức nở không ngừng, không dừng lại được.

Phó Thâm xoa bụng cậu, chắc là Lộ Tinh ăn nhiều quá nên bụng không thoải mái. Phó Thâm xoa xoa, cảm xúc của cậu mới hòa hoãn được một chút.

Ban công gió thổi lạnh, Phó Thâm ôm người vào trong phòng, ngồi lại trên sô pha.

Kết quả vừa nghe nữ chính trong TV khóc, Lộ Tinh lại khóc òa lên.

Mắt Phó Thâm nhìn TV, lại liên tưởng đến cảnh Lộ Tinh đặt tay anh lên bụng cậu.

"Phụt!"

Phó Thâm đột nhiên bật cười, Hứa Viện ngồi một bên lo lắng Lộ Tinh khó chịu nên trừng mắt nhìn anh, "Còn cười, có biết dỗ người khác hay không!"

Phó Thâm vội vàng thu lại nụ cười, "Bảo bối à em đừng khóc, đó là do em ăn no quá đó chứ không phải có em bé."

Lời này của Phó Thâm vừa nói ra, cả nhà đều là ngẩn người bao gồm cả Lộ Tinh.

"Thật sự không có." Phó Thâm nhìn vẻ mặt Lộ Tinh còn không tin, lại giải thích một lần nữa.

Lộ Tinh sờ sờ cái bụng ít nhất ba tháng của mình, lại lắc đầu sau đó lại gật đầu.

"Tại em ăn nhiều quá đó."

Trong đám người vây quanh xem như thế nào sau khi phản ứng lại chính là bật cười, lần này người cười đầu tiên là Hứa Viện.

Ý thức được mình lại làm một con rồng đen*****, Lộ Tinh xấu hổ đến mức hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống. Người đơn thuần như cậu  cũng biết mìn quậy chuyện buồn cười như thế nào, không còn mặt mũi mà gặp người nữa.

*****Làm một con rồng đen: sự kiện rồng đen là sự cố nhầm lẫn, hiểu lầm, dẫn đến tổn thất không cần thiết. ( mọi người có thể kiếm đọc trên baidu nhé mình kh dẫn link được)

Bởi vì hiểu lầm này, cả buổi chiều Lộ Tinh vẫn không vui vẻ mấy. Lúc về nhà còn cố chấp để Phó Thâm sờ bụng cậu.

Sao lại không có chứ, rõ ràng lớn như vậy mà.. Tức thật sự...

Phó Thâm nhìn bộ dạng thở phì phì của cậu, nổi lên tâm tư trêu chọc cậu.

"Em có biết cách để mang thai em bé như thế nào không?" Phó Thâm nghiêm túc hỏi.

Lộ Tinh lắc lắc đầu, không biết gì nhưng trong mắt cậu toàn là chờ mong.

"Tôi dạy em nhé." Giọng điệu Phó Thâm chắc chắn.

"Nhưng em phải hôn tôi một cái." Phó Thâm không biết xấu hổ chỉ môi mình.

Lộ Tinh tin lời ma quỷ của anh, lập tức cúi xuống hôn anh.

"Không đủ, nhẹ quá." Phó Thâm tiếp tục nói dối không chớp mắt, "Phải dùng sức cơ, phát ra tiếng nữa ấy."

Lộ Tinh nghẹn họng, lại hôn Phó Thâm. Lúc cậu và Phó Thâm hôn thì có lẽ khó có được một lần cậu chủ động.

Phó Thâm từ từ dựa vào ghế ngồi, hưởng thụ nụ hôn đến từ Lộ Tinh.

Lộ Tinh tự mình ra sức, lúc buông ra còn có tiếng "chụt" một cái rõ kêu.

__________________________

Lời edit: ôi~~ chương này dễ thương hết sức...